Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh


Quả như đúng lời của Bạch phu nhân đã nói, chưa đợi đến Bạch Dương Vĩ quyết định bà đã công khai lên báo chí xác nhận chuyện bọn họ chuẩn bị đính hôn, còn hứa hẹn cuối năm nay sẽ tổ chức hôn lễ long trọng.
Tiểu Ái Nhi cũng không phản kháng gì, Bạch Dương Vĩ mặc dù đã xuất viện nhưng vẫn phải dưỡng cơ thể một tháng nữa mới khỏi bệnh.

Thời gian này Bạch phu nhân biết hắn không thể làm loạn, trực tiếp mang hắn về nhà chính giám sát.
Bạch Dương Vĩ bị thu hồi hết tất cả quyền lợi, Thái Tuế Vân và Bạch Nhân trở lại thương trường, tiếp quản công ty.
Dường như vợ chồng nhà này quan trọng mặt mũi hơn là hạnh phúc của con cái.
Đến bây giờ Bạch Dương Vĩ mới nhận ra điều này, Sở Hòa sống chết đi theo hắn.

Có lẽ vì đã biết được sự việc này sớm hơn hắn.
Bạch Dương Vĩ ngồi trên xe lăn, tay chân vẫn chưa cử động được nhiều bất lực nhìn ba bốn vệ sĩ đứng trước cửa phòng ngủ.

Hơn mười vệ sĩ đứng ngoài sân vườn.

Đây có được xem là giam lỏng không chứ?
Bạch Dương Vĩ bất lực ngồi trên xe lăn, tay nắm tấm ảnh cũ có hắn và Sở Hòa chụp chung được lấy ta từ cuốn album thời đi học.

Đau khổ, bi thương lần đầu hắn nếm trải.
Bạch Dương Vĩ nhìn khuôn mặt non nớt trong anh rồi tự nói.
"Hòa...đợi anh một chút, em đợi anh một chút thôi.

Anh hứa sẽ mang em về, anh hứa sẽ tìm kiếm em.

Không để em cô đơn một mình nữa"
Bạch Dương Vĩ hối hận rồi, thật sự hối hận rồi.
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt của Sở Hòa bật khóc ấm ức, tiếng khóc ấy như xé hết ruột gan của Bạch Dương Vĩ ra vậy.
-----***----
Tiểu Ái Nhi ngồi trên xe lăn, được một vệ sĩ mặc đồ vest đen, đeo kính màu đen nhưng vẫn không thể che giấu được sự điển trai của chàng vệ sĩ ấy.
"Nhậm Phi, anh thấy bó hoa khô này đẹp chứ?"
Tiểu Ái Nhi ôm bó hoa khô có điểm vài bông hoa màu trắng bên trên, vui vẻ cười hỏi vệ sĩ.
Chàng vệ sĩ tên Nhậm Phi kia chậm rãi đẩy chiếc xe lăn, còn giúp cô chỉnh sửa lại khăn choàng cổ.

Nhẹ nhàng đáp.
"Hoa cô chủ chọn tất nhiên là đẹp rồi, nhưng trời lại sắp đổ tuyết rồi.

Chúng ta cần đến biệt thự của vợ chồng Bạch lão gia sớm hơn một chút.

Dù sao cha me của cô chủ cũng đã tập hợp ở đó từ sớm rồi"
Tiểu Ái Nhi mỉm cười, khuôn mặt của chàng vệ sĩ này vẫn có nét ôn nhu.

Lại còn đối xử với cô rất tốt, Tiểu Ái Nhi cũng rất coi trọng anh.

Cười gật đầu nói.
"Được rồi, Nhậm Phi.

Chúng ta mau đến biệt thự đi, để Bạch Dương Vĩ đi qua đi lại trong phòng suốt anh ấy sẽ phát chán lên mất"
Nhậm Phi cười khẽ, hỏi thầm cô chủ nhỏ.
"Cô nghĩ xem, nếu để cậu nhà họ Bạch nổi giận lên thật thì Bạch Dương Vĩ có dám làm gì cha mẹ mình không ?"
Tiểu Ái Nhi lắc đầu,bàn tay trắng mềm mại nghịch bó hoa khô đáp.
"Bạch Dương Vĩ hiện tại chỉ là bị cưỡng ép thôi, nếu anh ấy thật sự tức giận thì cùng lắm là sẽ bỏ nhà đi."
Hai người nhìn nhau cười đùa, những bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi.
Nhậm Phi đẩy Tiểu Ái Nhi tiến về phía trước, xa xa phía đối diện cũng có hai người đang tiến gần về phía bọn họ.
Dường như cả hai người kia đều là cả lang thang, người ở phía trước là một người đàn ông trung niên tóc và râu đều dài.

Khuôn mặt bẩn, áo quần rách không còn hình dạng, người đàn ông đó đã mặc rất nhiều lớp áo quần khác nhau để chống chọi qua mùa đông này.
Người phía sau dường như vẫn còn rất trẻ, ánh mắt ngây dại không có hồn, mái tóc rối thô sơ vì lâu ngày chưa tắm.

Phần đuôi tóc đã dài đến gáy, áo quần cũng đã rách rất nhiều chỗ.

Khuôn mặt người kia gầy đến hai má hóp lại, nụ cười căng cứng luôn vẽ trên môi.
"Chậc! Chúng ta đi tìm chỗ khác ngủ thôi.

Mấy cái tên ăn xin đó mạnh quá, tôi không dành được chỗ rồi.

Hôm nay tạm xuống gầm cầu ngủ vậy!"
"A..."
Chàng trai phía sau một tay đặt lên vai người đàn ông trung niên kia.

Dường như là bị mù, cần được ông ấy dẫn đường.

Mà chàng trai kia ngoại trừ cười và phát ra tiếng "a...a" ra thì không thể nói gì khác
Hai người đi lướt qua Tiểu Ái Nhi, chỉ thấy cô hai tay đang bịt chặt miệng.

Thoáng chốc sững sờ, hai mắt trợ to vì ngạc nhiên.
Nhậm Phi nhìn biểu hiện của Tiểu Ái Nhi có chút khác lạ, nguy hoặc hỏi.
"Cô chủ! Cô làm sao vậy?"
Tiểu Ái Nhi dường như rất kích động, vội vã nói.
"Mau...mau lén đi theo hai người ăn xin vừa nãy.

Nhanh lên!"
Tiểu Ái Nhi gấp đến độ như muốn nhảy ra khỏi xe lăn đuổi theo bọn họ vậy.
Nhậm Phi mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn thở dài đẩy chiếc xe lăn đuổi theo.
Tiểu Ái Nhi thật không ngờ cậu ấy lại xuất hiện ở đây, bộ dạng thê thảm đó thật sự khiến người ta có chút đau lòng.

Tiểu Ái Nhi không thể mất dấu bọn họ được.
"Sở Hòa....là Sở Hòa!!"
-----****----
Gọi làm chi, Sở Hòa đi bán trà sữa với má Cỏ rồi ₍₍ ◝( ゚∀ ゚ )◟ ⁾⁾


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui