Trước kia tôi chưa từng cố tìm hiểu xem địa vị và danh vọng của nhà họ Cố ở thành phố T. Một gia tộc cây lớn rễ sâu, tác phong trước sau như một đều là khiêm tốn làm việc, không thay đổi. Cho dù là người không gì không biết như Diệp Tầm Tầm, cũng chỉ nói với tôi rằng nếu tôi để Cố Diễn Chi làm người giám hộ, so với Đỗ Trình Sâm sẽ tốt hơn gấp trăm lần. Vậy mà đến tột cùng là tốt ở chỗ nào, cô cũng không nói rõ được.
Bây giờ nghĩ lại khi đó chúng tôi cũng không phân biệt được khái niệm giàu có và rất giàu có. Cho đến sau này khi đã thi tốt nghiệp trung học xong, có một lần tôi theo Cố Diễn Chi đi dự một bữa tiệc, ngẫu nhiên Đỗ Trình Sâm cũng ở đó, một đống người vốn đang vây quanh anh ta vui đùa nói chuyện, sau khi thấy Cố Diễn Chi bước vào, lập tức đổi chiều gió rối rít vây quanh anh. Khi đó tôi được Cố Diễn Chi dắt tay ngăn ở phía sau, mới tránh khỏi bị đám người như thủy triều liên miên không dứt xông tới làm buồn bực đến hít thở không thông mà chết. Sau đó tôi có nhìn Đỗ Trình Sâm đang đứng ở bên kia một cái, tất nhiên vẻ mặt của anh ta có hơi khó coi. Rồi đến sau đó, khi chúng tôi sắp rời đi, nhân lúc Cố Diễn Chi đi lấy áo khoác, tôi bị phía tổ chức nhét một cái hộp vào tay. Muốn từ chối lại nghe nói là đưa cho Cố Diễn Chi, vì vậy chỉ có thể nhận lấy. Chờ Cố Diễn Chi lấy áo quay lại, người tặng quà đã không thấy đâu. Cố Diễn Chi giúp tôi mặc áo khoác, cúi đầu nhìn thấy cái hộp trong tay tôi, cầm lấy mở ra nhìn sơ qua, hơi nhíu mày, rồi tiện tay khép lại, cười hỏi tôi: "Là Vương thúc thúc hơi mập bên phía tổ chức tặng?"
Khi anh mở rồi đóng hộp quà tôi thấy có ánh sáng màu xanh chập chờn ở bên trong, hình như là một chiếc vòng tay. Tôi ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của anh, nụ cười của Cố Diễn Chi vẫn không thay đổi, tôi lại vẫn cảm thấy anh cũng không phải rất vui vẻ. Vì vậy “a” một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em đã làm sai không?"
Anh nói: "Không có." Suy nghĩ một chút, lại mở cái hộp ra, hỏi tôi: "Thích không?"
Vòng tay này có màu xanh lá cây nhạt, kiểu dáng xinh đẹp mà mát mẻ. Thật ra tôi cảm thấy rất thích, nhưng mà lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Không phải rất thích."
Anh vuốt vuốt đầu tóc của tôi, khóe miệng mang nụ cười nhẹ: "Ngày mai tặng cho em một cái đẹp hơn." Sau đó gọi tới một người phục vụ, nhỏ giọng nói hai câu. Người phục vụ đó liền đáp lời mang theo cái hộp rời khỏi, Cố Diễn Chi dắt tay tôi xoay người đi về. Trên đường về tôi cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa sâu xa trong việc đó, quay đầu nhìn anh một chút, hỏi lên: "Ở bên ngoài anh rất được tôn kính sao?"
Bên ngoài đang là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Cố Diễn Chi đưa tay qua, vuốt ve từng ngón tay của tôi đang được anh cầm lấy. Sau đó anh khẽ cắn một cái trên ngón vô danh, cười hỏi tôi: "Nhìn anh đã già đến vậy rồi sao?"
Anh không trả lời vào vấn đề, tôi cũng vào đêm đó bị khơi dậy lòng hiếu kỳ. Vì vậy vào ngày thứ hai tôi tốn thời gian một ngày lên mạng tra tìm tài liệu về công ty họ Cố, cuối cùng cảm thấy, Cố Diễn Chi còn lớn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của tôi. Dưới tay anh nắm giữ công ty họ Cố, tài sản và nhân viên kia, kỹ thuật và chiến lược kia, đã vượt ra ngoài phạm vi tôi đã từng nhận thức. Còn anh, bối cảnh thâm hậu, số tài sản khổng lồ, cũng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của tôi về bản thân anh.
Sau đó, vào năm trước, anh hầu như chuyển tất cả tài sản của mình cho tôi.
Tôi còn nhớ thái độ nhẹ nhàng của anh khi đột nhiên báo cho tôi quyết định này. Mà trừ câu "Gia tăng cảm giác an toàn" kia, thật ra thì anh còn nói một câu khác ở phía sau: "Huống chi, nghe nói sau khi kết hôn, chồng luôn luôn nộp thẻ tiền lương cho vợ."
Anh luôn luôn vui vẻ khi nói những lời này, cũng không cảm thấy phải làm những chuyện này có chỗ nào không thỏa đáng. Ngược lại mỗi lần đều làm rất dễ dàng, giống như đó chỉ là một chuyện nhỏ không khác gì việc cùng đi ăn cơm nói chuyện phiếm. Phản ứng của tôi ngược lại còn mạnh mẽ hơn so với anh, mở to hai mắt nhìn anh một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói ra khỏi miệng: "Nhưng mà, quá quý trọng."
Lúc đó anh trả lời tôi rằng: "Oản Oản, em nói như vậy, có phải cho thấy rằng, em cảm thấy anh thích em không nhiều bằng em thích anh. Nếu như em có lòng tin như anh tin tưởng em, hoặc là em cũng tin tưởng anh như tin tưởng bản thân, sẽ cảm thấy, chuyện như vậy cũng không có cái gì gọi là quý hay không quý, có đáng giá hay không."
Anh đã từng tốn thời gian rất lâu, kiên nhẫn từng chút một nói cho tôi biết, anh thật sự rất yêu thích tôi.dĐ
Nếu như có thể ích kỷ hơn, trực tiếp nói cho Cố Diễn Chi biết tôi bị bệnh ung thư, tôi nghĩ, nhất định nỗi khổ sở của tôi sẽ ít đi rất nhiều so với hiện tại. Nhất định anh sẽ giữ lại cho bản thân những cảm xúc xấu nhất, ở trước mặt tôi thì thậm chí còn sẽ mang theo nụ cười để an ủi. Nhưng tôi nghĩ, Cố Diễn Chi cũng có suy nghĩ giống tôi, thích một người, chỉ muốn làm hết sức để người đó trôi qua khá một chút thôi.
Tôi còn nhớ dáng vẻ của anh khi cha mẹ anh qua đời, tôi cũng không quên anh đã ôm tôi nói câu kia "Anh chỉ còn một mình em". Tôi biết sau khi Cố Diễn Chi biết sự thật, cho dù dưới sự phản đối mãnh liệt của tôi mà không đi theo tôi cùng nhau an nghỉ, nhưng sau khi anh trơ mắt nhìn tôi chết đi, nhất định sẽ khổ sở thật lâu.
Nếu không phải tôi tự mình đa tình, đến lúc anh thật sự lưu luyến tôi đến như vậy, nếu như tương lai tôi ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ không muốn nhìn thấy cuộc đời còn lại của anh thành ra như vậy; còn nếu là tôi tự mình đa tình, sau khi tôi chết đi, một ngày nào đó anh sẽ yêu người khác, như vậy không bằng bắt đầu ngay bây giờ. Đau dài không bằng đau ngắn, ít nhất còn có thể để anh bớt khổ sở khi nhìn tôi chết đi. Tóm lại có nhiều như sao các cô gái thích anh, anh tùy tiện tìm một người, đều rất dễ dàng từ từ sống đến già với nhau. Có lẽ anh sẽ quên tôi, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn chán ghét tôi. Nhưng với anh mà nói, đây cũng đã coi như là một điều không tốt trong vô số điều rất tốt.
————
Ngày thứ ba và ngày thứ tư, tôi bỏ ra thời gian hai ngày, sửa đổi xong từ nội dung đến cách thức của luận văn tốt nghiệp. Thật ra thì hơn một nửa trong số đó đều là lúc trước tôi làm sơ thảo sau đó do Cố Diễn Chi giúp sửa chữa mới xong, bao gồm cơ sở lí luận và phần quan trọng nhất của luận văn là số liệu thí nghiệm. Chỉ có đúng một tờ tài liệu dịch từ tiếng Anh là do tôi làm thêm vào. Cố Diễn Chi luôn rất thông minh, tôi từng nhìn anh lật xem tài liệu công ty, những chữ viết và số liệu phức tạp đều bị anh lật nhanh qua từng tờ một thậm chí không hề dừng lại. Lúc sửa sang lại luận văn của tôi chỉ giống như đang ăn một đĩa đồ ăn. Người ta làm một bài viết biện hộ luận văn mất nửa năm, hai tháng trước, anh giúp tôi kiểm tra sửa chữa luận văn từ đầu đến đuôi chỉ tốn thời gian một ngày rưỡi.
Ngày thứ năm tôi đi tìm thầy giáo hướng dẫn, nộp luận văn cho thầy, thầy lật xem thật lâu, từng trang một từ đầu tới cuối, tôi còn tưởng rằng có gì không đúng, đột nhiên thầy ngẩng đầu chỉ vào luận văn, nghiêm túc hỏi tôi: "Đây đều là do chính em làm?"
Cổ tôi cứng lên, mặt không thay đổi gật đầu một cái: "Đúng vậy ạ."
Tôi tinh tường nhìn thấy hai mắt thầy ấy nhất thời tỏa sáng, xoa xoa đôi bàn tay, thành tâm thành ý hỏi tôi: "Nếu thầy không nhớ lầm, vào năm thứ ba đại học em đã muốn bảo vệ luận văn rồi hả? Tại sao về sau lại bỏ cuộc vậy? Sau này có tính toán thi nghiên cứu sinh không? Nếu em muốn, chỉ cần qua được vòng loại, em cứ đến tìm tôi, tôi nhất định hướng dẫn em bảo vệ thành công!"
"Xin lỗi thầy, em không có mong muốn này." Dừng một chút, lại hỏi, "Thầy thấy bài luận văn này của em đã tạm ổn chưa? Nếu như có thể, em muốn được bảo vệ luận văn sớm một chút? Thầy xem cuối tháng này có được không?"
Tôi tính toán trước sau một chút, cách thời gian bảo vệ còn nửa tháng. Mà điểm cuối tuổi thọ của tôi là vào khoảng hơn ba tháng sau. Theo Yên Ngọc nói thì bệnh nhân ung thư xương giai đoạn cuối sẽ dần dần từ phù thũng đau đớn đến gầy trơ xương, tôi nghĩ, đại khái là tôi không thể giữ vững trạng thái hiện nay đến thời gian bảo vệ chính thức vào giữa tháng sáu.
Tôi năn nỉ thầy hướng dẫn suốt một buổi sáng, lại từ chối nói cho thầy biết nguyên nhân muốn bảo vệ trước, nhưng cuối cùng vẫn thành công chuyển thời gian bảo vệ sang nửa tháng sau. Mới vừa ra khỏi trường, liền nhận được điện thoại do luật sư Chương gọi tới, báo cho tôi biết Cố Diễn Chi đã ký xong hiệp nghị chuyển nhượng tài sản. Tôi “ồ” một tiếng, dừng lại một lát, hỏi: "Lúc anh ấy ký hiệp nghị, vẻ mặt như thế nào?"
Bên kia ống nghe, ông ta có vẻ hơi do dự, nói với tôi: "Nét mặt ông Cố hơi thờ ơ."
"Vậy, anh ấy có nói gì không?"
"Hôm nay hình như ông Cố khá bận rộn, không nói một lời ký xong hiệp nghị, liền vội đi mở một hội nghị." Chương Nhất Minh dừng một chút, nói: "Cô Đỗ và ông Cố xảy ra mâu thuẫn? Tôi thấy hôm nay cảm xúc của ông Cố không phải rất tốt, có phải hay không. . . . . ."
Ngay khi ông ta liến thoắng không ngừng qua điện thoại, tôi nhìn bầu trời trước mặt gọi hai tiếng "Này này", dùng giọng thắc mắc lầm bầm lầu bầu "Sao lại không nghe được", sau đó tắt điện thoại.
Kế tiếp tôi đợi ở khách sạn hai ngày, cũng không thấy bất kỳ tin tức gì của Cố Diễn Chi truyền đến.
Anh không có nhắn tin, không có điện thoại, cũng không thấy người, phản ứng giống như là anh vốn không để ý đến việc ký bản hiệp nghị kia. Một mình tôi ở phòng khách sạn xoay quanh hai ngày, ngược lại Lý Tương Nam đã tới hai lần, đều bị tôi đuổi về. Tôi nghĩ có thể Cố Diễn Chi đi công tác nơi khác, hoặc là bị những chuyện khác cuốn lấy, cho nên không có thời gian tới tìm tôi. Lại hiểu rõ thật ra đây chỉ là tôi tự lừa mình dối người. Cho đến mười một giờ rưỡi đêm ngày thứ bảy, Yên Ngọc gọi điện thoại tới, đã giờ này nhưng giọng nói của anh ta vẫn rất tỉnh táo, hơn nữa vẫn gọn gàng dứt khoát: "Nghe nói cô và Cố Diễn Chi đã ly hôn?"
Tôi hơi khựng lại: "Anh nghe ai nói?"
"Nghe giọng điệu của cô thì có vẻ như vẫn chưa." Anh ta “a” một tiếng, "Thật ra thì tôi cũng không có nghe ai nói, có điều tôi thấy trên web, mấy ngày nay Cố Diễn Chi và Diệp Căng luôn ra vào thành đôi, còn đều là trèo lên vị trí trang bìa của tin tức, nên tôi tưởng hai người đã ly hôn."
Tôi nói: ". . . . . ."
Trong khoảnh khắc đó đầu óc của tôi có chút không rõ ràng. Lập tức nhào tới bàn mở máy tính lên, mở ra tin tức mà Yên Ngọc nói, quả nhiên đầu trang chính là hình Cố Diễn Chi và Diệp Căng cùng nhau tiến vào một hội quán cao cấp. Hình không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra được mặt mũi đã quen thuộc đến mức tận cùng kia. Đeo một cái kính mắt bản lớn, cảm xúc bình tĩnh, đồng thời khi giơ tay nhấc chân hơi tạo cảm giác không chút để ý.diendanlequyddon
Trên mặt Diệp Căng đứng bên cạnh anh là nụ cười rực rỡ. Đã rất lâu tôi chưa gặp lại cô ấy. Bây giờ nhìn lại, mới chợt nhận ra cô ấy và Cố Diễn Chi tuổi tác tương xứng, nhưng vẫn xinh đẹp như nhiều năm trước. Ngay cả chiều cao và phong cách bọn họ cũng rất xứng đôi. Không giống như tôi đứng ở bên cạnh Cố Diễn Chi thì chắc chắn sẽ có người trêu ghẹo, nói tôi là đứa bé bị Cố Diễn Chi dụ dỗ lừa gạt tới tay.
Ở bên kia điện thoại Yên Ngọc thong thả ung dung mở miệng: "Cô xem, Đỗ Oản, cô đi theo bên người Cố Diễn Chi vài chục năm, một lần cũng chưa từng xuất hiện trên tin tức truyền thông. Bây giờ Diệp Căng chỉ mới ở bên cạnh Cố Diễn Chi hai ba ngày, liền nhanh chóng chiếm lĩnh trang đầu của các tờ tạp chí truyền thông lớn. Cô có lời gì muốn phát biểu không?"
Tôi nói: ". . . . . ."
Tôi không có lời gì để nói.
Đây vốn chính là kết quả tôi muốn đạt được. Chỉ là khi thật sự nhìn thấy, tôi cảm thấy khổ sở hơn một chút xíu so với tưởng tượng của tôi. Tôi chỉ cảm thấy may mắn ở một điểm là trên tấm hình này Cố Diễn Chi không nắm tay Diệp Căng, cô ấy cũng không khoác tay anh, chỉ là tay áo của bọn họ nằm rất gần nhau mà thôi, thậm chí có lẽ căn bản không có nằm gần như vậy, chỉ là trùng hợp sai chỗ mà thôi. Tôi chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Sáng sớm hôm sau tôi đi tòa nhà chính của công ty họ Cố thị.
Tôi đã đến đây rất nhiều lần. Quen thuộc đến có thể nói được số lượng cây cối trong bán kính hàng trăm mét ở trong này. Vậy mà lần này tôi không đi vào. Chỉ ngồi ở trong quán cà phê đối diện công ty, từ buổi sáng bảy giờ đến xế chiều năm giờ. Thời gian mỗi ngày Cố Diễn Chi đến công ty không xác định, từ buổi sáng bảy giờ đến xế chiều đều có thể. Mà hôm nay anh đến dưới lầu vào đúng chín giờ rưỡi, vẫn áo vest sơ mi như cũ, sau khi đi vào tòa nhà chính, không tiếp tục ra ngoài. Cố Diễn Chi làm việc ở tầng chót, tôi cần phải ngẩng đầu rất cao mới có thể nhìn thấy.
Đối với tôi bây giờ, thời gian là một thứ rất xa xỉ để tiêu hao, đồng thời lại rất giá rẻ. Tôi ngồi ở trong tiệm, nhìn dòng người bên ngoài. Nơi này là quảng trường trung tâm thành phố T, trên đường phố mỗi người đều bước chân vội vàng, mi tâm nhíu lại, có thể là đang vì một chút chuyện nhỏ hoặc công việc mà phiền lòng, cũng có thể là đang tính toán vì tương lai của mình.
Con người, được sống là một việc rất tốt đẹp. Ý nghĩ như vậy cũng rất nhiều người có. Nhưng mà chỉ khi thật sự cảm nhận được sinh mạng giống như đồng hồ cát mà số lượng cát còn chảy xuống không nhiều, vào khoảnh khắc đếm ngược đó, nó mới có thể cực kỳ rõ nét. Rõ nét đến mức cảm thấy mỗi nhịp đập của trái tim. Giống như là nhịp đập buồn bã để nghênh đón thần chết.
Tôi nâng má chờ mãi cho đến mười một giờ trưa. Phía dưới tòa nhà có một chiếc xe màu đỏ chậm rãi chạy tới gần, sau khi dừng lại, Diệp Căng đi xuống.
Cô ấy mặc một cái váy màu đỏ nhạt, trong tay cầm một hộp giữ ấm. Cười chào hỏi cô tiếp tân. Cử chỉ khiêm tốn lễ độ, mỉm cười vừa đúng mực.
Diệp Tầm Tầm đã từng nói người chị họ này của cô trừ tính cố chấp, không có tật xấu quá đáng gì khác. Thậm chí sở thích so với Diệp Tầm Tầm còn rộng hơn. Điểm này khiến Diệp Tầm Tầm rất tức giận. Diệp Căng rất giỏi tất cả cầm kỳ thư họa, nếu ở thời xưa thì chính là danh môn khuê tú. Trừ những thứ đó, tay nghề đan len và tài nấu nướng của Diệp Căng đều rất giỏi, hơn nữa nấu ăn còn cực kỳ ngon. Diệp Căng không dễ dàng xuống bếp, vậy mà mỗi một lần xuống bếp, chắc chắn sẽ lấy được 100% khen ngợi. Cho dù là Diệp Tầm Tầm hầu như không khen ngợi ai cũng không thể không thừa nhận món Diệp Căng làm quả thực là một trong những món ngon nhất trên đời này.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy tức giận.
Tôi và Cố Diễn Chi còn chưa ly hôn, Diệp Căng đã đường hoàng bước vào tổng công ty. Bước kế tiếp tự nhiên có thể suy ra là tiến vào phòng làm việc của Cố Diễn Chi. Cô ta mang theo hộp đựng thức ăn lớn như vậy, rõ ràng là muốn cùng ăn trưa với Cố Diễn Chi. Sau đó hai người tán gẫu sau đó nói chuyện phiếm, cười một cái, nói chuyện vui vẻ, khoảng cách sẽ càng ngày càng gần. . . . . . Tôi dường như có thể liên tưởng đến cảnh tượng sau đó. Hơn nữa càng nghĩ càng thấy đáng ghét, nhìn chằm chằm mấy cánh cửa sổ thủy tinh trên tầng chót như muốn bắn ra tia laser.
Tôi chờ thật lâu, vẫn không thấy Cố Diễn Chi bước ra tổng công ty. Thời gian trôi qua chậm chạp mười phần. Càng về sau tôi càng muốn vọt vào trong tòa nhà đó, nhưng rồi lại nhịn được. Chờ đến nóng nảy, chờ đến mặt trời bay qua giữa trời, đi về phía tây. Gần tới giờ tan tầm, bắt đầu có người từ trong đó đi ra. Tôi lao ra khỏi quán cà phê, chạy đến phía dưới tổng công ty, chờ Cố Diễn Chi ra ngoài. Nhưng tiếp tục đợi rất lâu vẫn không thấy anh. Màn đêm buông xuống, đã là tám giờ tối, tôi ngồi chồm hổm ở trên bậc thang bên cạnh, thậm chí hoài nghi có phải Cố Diễn Chi đã đi rồi nhưng tôi nhất thời không để ý nên không phát hiện hay không, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ của con gái.d?đ?l?q?đ
Trong lòng tôi giật mình. Lập tức nghiêng đầu nhìn qua. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, bên cạnh còn có Diệp Căng. Đang cùng nhau cùng đi ra khỏi tổng công ty. Có cơn gió lạnh thổi qua, váy của Diệp Căng rất mỏng, làn váy phấp phới thành một đường cong giống như cánh hoa. Tôi nhìn thấy cô ấy hơi co rúm lại, sau đó nói giọng nũng nịu với Cố Diễn Chi: "Aiz, hơi lạnh. Cho em mượn áo khoác của anh có được hay không?"
Tôi cứng ngắc đứng đó, quên động tác phải làm tiếp theo là đứng lên đi tới.
May mắn đầu óc của tôi còn có thể hoạt động. Nhanh chóng suy nghĩ một chút, cảm thấy tình hình ngày hôm nay như thế này thì không thích hợp gặp mặt. Đang suy tư xem phải làm như thế nào để rời đi mà không bị bọn họ phát hiện, chợt một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tôi run run, sau đí không nhịn được, đánh một cái nhảy mũi.
Khi tầm mắt Cố Diễn Chi quay tới, tôi cúi đầu, tránh nhìn vào ánh mắt của anh. Trong lúc nhất thời, không gian trở nên tĩnh. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân Cố Diễn Chi đi về phía này. Một cái áo khoác lên trên người tôi. Một bóng người ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt tôi. Hai tay của tôi bị người cầm, sự lạnh lẽo chạm vào một mảnh ấm áp.
Bỗng nhiên mũi tôi hơi chua chua. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Nghe thấy anh trầm hỏi: "Đã ngồi ở chỗ này bao lâu? Tay rất lạnh."
". . . . . ." Tôi cúi đầu, vẫn là không dám nhìn anh, nói, "Em có chút chuyện muốn tìm anh."
Anh im lặng một lát, hỏi: "Tại sao không vào?"
"Em cảm thấy," Tôi nhìn đôi tay của anh ở trước mặt, thon dài cứng rắn. Tôi vẫn thấy mỗi một chỗ trên người anh đều hoàn mỹ đẹp mắt. Cảm thấy câu nói kế tiếp của mình càng ngày càng nhỏ, rất khó khăn, "Em cảm thấy, bây giờ chắc anh rất chán ghét em. Sẽ không muốn em tiến vào. Nên em ở chỗ này chờ anh."
Lần này anh im lặng thật lâu. Mới trầm thấp mở miệng: "Nếu biết có thể anh sẽ ghét, tại sao không chịu lấy lại lời đã nói?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Ánh đèn trước của tòa nhà rất mờ, khiến khuôn mặt anh không rõ ràng. Nhưng đường cong khuôn mặt vẫn tuyệt đẹp, tựa như tranh vẽ, mỗi một nét đậm nhạt đều vừa đúng. Trong mắt anh không có cười nhạo, cũng không có một tia chán ghét nào. Thậm chí, hình như còn có một chút dịu dàng.
Tôi không có cách nào lặp lại một lần những lời lúc trước. Cũng không thể nói ra những lời nói nặng khác. Không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy nhìn anh, hi vọng anh có thể đọc hiểu ý của tôi. Lại hy vọng anh đừng hiểu.
Cứ như vậy qua một lúc lâu. anh nhẹ giọng mở miệng: "Nếu như em vẫn muốn ly hôn, vậy thì như em mong muốn."