Thanh Thanh nhìn đăm đăm người con gái đang uyển chuyển bỏ đi.
Cô ấy, nhất định tốt hơn cô...
”Thanh Thanh, đừng buồn!! cậu biết lúc này chúng ta nên làm gì không?” Linh Lan vỗ vai cô hỏi.
Cô cũng không nghĩ Thanh Thanh đã chia tay, lại còn bị kẻ thứ ba đến làm phiền. Vậy mà cô ấy vẫn bình tĩnh được! Mặc dù cũng mới thân quen,
nhưng cô đối với thế sự này vô cùng bất bình. Đàn ông là cái qué gì mà
tuỳ tiện như thế?
Thanh Thanh quay lại giật mình khó hiểu nhìn mấy cô gái đang mờ ám nhìn cô.
Những người bạn này...lại đối với cô thật quan tâm, thật muốn cô vui vẻ. Trái tim Thanh Thanh lại sôi động hẳn lên, có phải hay không, tình bạn
đôi lúc còn lãng mạn hơn cả tình yêu?
Vĩnh Mai Chi nhìn cô khoác vai lên cười: “Giải sầu thôi.”
Có lẽ Thanh Thanh hiện tại cần nhất là quên rất cả đi. Mấy người bọn cô chẳng phải rất rành hay sao?
Nói xong, bọn họ liền lôi Thanh Thanh đi. Cũng may khi ý thức được
chuyện bọn họ muốn làm, Thanh Thanh đã lên tiếng đề nghị: “Về nhà mình
không?”
....
Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh nấu thức ăn cho người khác ăn khiến cô
lại có chút thấp thỏm. Không biết có hợp khẩu vị bọn họ không?
Nếu được, tay nghề này của cô liệu có thể giữ lại dạ dày của bọn họ không?
”Thanh Thanh, có cần tôi giúp không?” Linh Lan thấy cô đang trộn gà liền tiến đến hỏi.
Vừa vào đến nhà, Linh Lan đã cực kỳ yêu thích vẻ sạch sẽ của nó, vậy nên lại càng thiện cảm với Thanh Thanh hơn. Mà dù sao bọn họ cũng đến ăn
trực, cũng nên giúp đỡ một chút.
Đang định nói không cần nhưng nghĩ nghĩ gì đó, Thanh Thanh lại nhờ cậu
ta rửa rau. Bạn bè thường làm việc cùng nhau, không phải sao?
Bọn họ rất nhanh chiên gà xong liền bày biện đồ lên chuẩn bị uống bia.
Dương Ngà thấy cô đi ra liền cảm thán: “Thanh Thanh, không biết cậu lại
nấu ăn ngon như vậy“. Mũi còn chun lên hít hà: “Sau này ai lấy được cậu
đúng là có phúc!”
Thực là có phúc? Vậy tại sao anh còn bỏ đi.
Thanh Thanh lại vô thức nghĩ đến Nhuận Dương mà lòng không khỏi trùng xuống.
Dương Ngà thấy vậy lại che miệng cuống quýt xin lỗi. Cô lại nói hàm hồ rồi!
Thanh Thanh cười xua tay rồi đặt gà chiên xuống. Cô biết Dương Ngà không có ý tổn thương mình. Cô ấy mặc dù tính cách có hơi tuỳ tiện, hay buột
miệng nói những gì mình nghĩ, nhưng xét lại vẫn là một người hiền lành.
Đôi lúc trông cô ấy cũng rất đáng yêu.
Vĩnh Mai Chi cầm cốc nước đi qua đi lại trong phòng khách, vừa thấy cô
liền chỉ vào kệ sách hỏi Thanh Thanh: “Thanh Thanh, tại sao phải phân
loại màu sắc? Mình tưởng nên phân loại nội dung chứ?”
Thanh Thanh thấy vậy cũng giật mình không hiểu nên đành trả lời là do sở thích. Lúc trước Nhuận Dương cũng hỏi cô câu đó, giờ bọn họ cũng hỏi
cô, chỉ duy nhất Thiên Vũ gần như không thắc mắc mấy vẫn đề này. Nhắc
đến cậu ta Thanh Thanh lại thấy lạ khi không thấy Thiên Vũ đến ăn trực
như bình thường. Rốt cuộc là đã đi đâu nhỉ?
Thanh Thanh vậy mà lại nhớ nhung đứa trẻ to xác ấy.
Bọn họ năm người uống bia liền chìm trong men say, kể hết chuyện này đến chuyện khác ầm ĩ cả căn phòng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhà Thanh Thanh ầm ĩ như vậy.
Cô phát hiện ra, bọn họ nói chuyện rất hay, dù có ngà ngà đi chăng nữa đều rất vui tính.
Có một loại cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng Thanh Thanh, nó có khi còn hạnh phúc hơn cả những khoảnh khắc cô ở bên Nhuận Dương. Một cảm giác
vui vẻ, thanh thản và tuyệt vời chăng?
Ồ, có lẽ đó là lý do mọi người thích có thật nhiều bạn...
Sáng hôm sau, ánh nắng qua khung cửa chiếu vào soi rọi căn nhà nhỏ của
Thanh Thanh, năm cô gái mỗi người một góc nằm, mà xung quanh thì không
biết là bao nhiêu vỏ lon.
Thanh Thanh tỉnh giấc sớm hơn cả, dù có men say nhưng cũng không khiến
cô dậy quá muộn. Nhìn khung cảnh ngôi nhà bừa bộn, Thanh Thanh thở dài
một cái, nhưng lòng lại vô cùng ấm áp, căn nhà của cô lần đầu tiên đón
tiếp nhiều người như vậy. Làm mấy bát canh giải rượu cho các cô, Thanh
Thanh khẽ liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm thật. Mà mấy người kia được
Thanh Thanh gọi cũng liền dậy mà uống canh giải rượu, miệng không ngớt
khen cô chu đáo.
Bọn họ thực sự đúng là vừa gặp đã thân, qua một đêm nhậu nhoẹt lại càng thân hơn.
”Thanh Thanh, mấy giờ rồi?” Linh Lan đang uống canh thì chột dạ hỏi.
Bọn họ hôm nay có tiết, không biết là đã muộn chưa?
Thấy Thanh Thanh có vẻ ung dung nên cô cho rằng vẫn còn sớm. Tuy vậy vẫn hỏi lại cho chắc chắn.
Thanh Thanh nhận ra, trong bốn cô gái, Linh Lan là người trưởng thành nhất, cũng quan tâm mọi người nhất.
Cô liếc về chiếc đồng hồ treo tường mà lòng bất ngờ động. Tại sao nó không chạy??
Vội vã lấy điện thoại xem, đồng hồ chạy đúng chín giờ kém mười, Thanh
Thanh trợn mắt hốt hoảng: “Không xong rồi! Còn mười phút nữa.”
Mấy người kia nghe được liền bỏ canh xuống tức tốc lao ra đi dép vội vã đến trường. Cái gì thế không biết!
Hôm đó là một ngày se lạnh, ánh nắng nhạt mờ phủ trên con đường nhỏ, năm cô gái nắm tay nhau chạy hối hả đến ngôi trường phía trước, hoà vào
không khí nhộn nhịp của thành phố.
Cảm giác đi học muộn, không tệ chút nào...
Bạn bè là một phần cuộc sống...
Có lẽ vậy...
Thanh Thanh nở nụ cười với ánh mặt trời yếu ớt kia, cô cuối cùng cũng
cảm nhận cái mọi người gọi là giá trị cuộc sống rồi. Bọn họ đến muộn hai phút, cũng may giáo sư chưa có vào nên ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm
nhìn bộ đang nhếch nhác của nhau mà phì cười.
Mấy hôm sau, bọn họ lại càng thích đến nhà Thanh Thanh hơn, đặc biệt là
Dương Ngà, có vẻ cô ấy đã thực sự mê tay nghề Thanh Thanh rồi.
.
Một buổi chiều đông, tiết trời se se lạnh, không khí cũng bớt nhộn nhịp
đi nhiều. Thanh Thanh bước đi trên con đường vòng qua vườn trường ngân
nga. Càng ngày, cô phát hiện ra mình càng yêu đời hơn. Làn gió nhẹ thổi
qua làm xao động mấy chậu cây thường xuân trong vườn, khẽ mơn trớn mái
tóc dài của cô, tựa như quấn quýt, tựa như yêu thương. Thanh Thanh đã
thay đổi...
Hôm nay, ba cô bạn kia phải ở lại trường một lúc, Thanh Thanh liền đến
chỗ Vĩnh Mai Chi rồi cùng về nhà cô. Cuộc sống có nhiều người, thật
tốt.
Thành phố tầm chiều xe cộ đi lại như mắc cửi, không khí lại thập phần
ngột ngạt. Nhìn mấy người bên đường, Thanh Thanh lại nhớ đến trước kia,
lũ trẻ con ngày trước chơi trò mạo hiểm chạy qua đường mà liền nổi hứng: “Vĩnh Mai Chi, cậu có tin tôi chạy qua được không?”
Vĩnh Mai Chi nghe cô nói vậy liền nhíu mày khó hiểu: “Cậu điên à? Đông như vậy!”
Cô thực sự muốn bổ cái đầu nhỏ kia ra xem nó đang suy nghĩ cái logic gì nữa!
Thanh Thanh thấy cô ấy không tin càng hứng chí rất nhanh ném túi của mình cho Vĩnh Mai Chi rồi chạy qua đường.
Có mấy người phải dừng lại khó chịu chửi ầm lên bảo Thanh Thanh bị điên, còn cô ấy thì lại tươi roi rói nhìn Vĩnh Mai Chi ra kí hiệu mình làm
được rồi.
Bên kia đường Vĩnh Mai Chi được một phen hú hồn đành nhìn cô bất lực.
Thật là càng ngày cô càng không hiểu nổi Thanh Thanh. Cứ ngỡ cô ấy chín
chắn trầm ổn, không ngờ lại nghịch ngợm không khác nào trẻ con. Nhưng
kể ra thì cũng rất đáng yêu. Thật giống một thiên thần, không tỳ vết bụi bẩn trần gian.
Đi từ từ qua đường, Vĩnh Mai Chi nhăn mặt khẽ mắng Thanh Thanh làm liều, còn Thanh Thanh thì có vẻ rất vui cười hớn hở với cô.
Giờ đây, ngoài bố mẹ, Nhuận Dương, Thiên Vũ có người rất nhiều người lo lắng cho cô...
Vĩnh Mai Chi thì lại thấy mình giống như mới nhặt được một đứa trẻ to xác vậy. Miệng chỉ có thể cười bất lực nhìn Thanh Thanh.
Đây hẳn là một phần tính cách của Thanh Thanh?