Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, Tần Chung Việt tự mình làm thêm bài và nhờ gia sư dạy cho đến chiều.
Gia sư này họ Vệ, tên Trí Bác, là sinh viên tài giỏi từ Phục Đán ra, tuổi đầu 30, có nhiều kinh nghiệm đi dạy, trong mấy học sinh anh ta dạy thì đã có vài người thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại rổi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Chung Việt tự tin như vậy, trong mắt hắn, chẳng qua là hắn không muốn học mà thôi, chứ một khi tự nguyện học thì Thanh Hoa Bắc Đại không phải nhẹ nhàng hay sao.
Nhưng mà thử học thêm qua mấy ngày này lại khiến Tần Chung Việt có hơi hơi hoảng hốt.
Thi Thanh Hoa Bắc Đại không đơn giản như hắn nghĩ.
Vệ Trí Bác vô cùng uyển chuyển nói với hắn: "Hạ thấp mục tiêu xíu, ví dụ như từ Thanh Hoa Bắc Đại thành một trường bình thường nào đó thì trong hai tháng vẫn có thể."
Tần Chung Việt nghĩ đến bản thân chỉ có thể lấy cớ chơi bóng để né xa Tạ Trọng Tinh đang làm bài ba thước, rồi nghĩ tới Chung Nhất Minh nương theo lúc hỏi bài mà thân thiết gần gũi với Tạ Trọng Tinh thì không khỏi hối hận, sớm biết vậy đã học tập cho thiệt tốt rồi.
Những năm đó hắn làm gì mà sống uổng thời gian vậy cà, nếu không vừa trở về đã có thể trực tiếp giả bộ trước mặt Tạ Trọng Tinh luôn.
Tới bước này rồi, bỏ dở nửa chừng cũng không phải phong cách của hắn, làm màu ở trước mặt Tạ Trọng Tinh sướng lắm á, hắn nhất định phải kiên trì tiếp!
Nghĩ đến đây, Tần Chung Việt cổ vũ: "Thầy Vệ, anh phải tin tưởng năng lực của mình, tôi tin tưởng với kinh nghiệm mười mấy năm hành nghề của anh, nhất định có thể cứu vớt được tôi, học sinh lãng tử hồi đầu này."
Vệ Trí Bác không nói gì nữa, học sinh kém hơn Tần Chung Việt anh ta cũng đã dạy qua rồi, chẳng qua có điều kiện ưu việt giống như Tần Chung Việt đây, còn chịu khổ học tập nữa, ngược lại là người đầu tiên.
Vì tấm lòng tiến tới này, anh ta cũng nên dạy dỗ thật tốt.
Sau khi kết thúc một ngày dạy học, Tần Chung Việt giữ anh ta ở lại ăn cơm chiều nhưng Vệ Trí Bác từ chối, anh ta dặn dò: "Nền tảng của cậu khá kém, hiện tại từ từ bổ sung nền tảng cũng không kịp, chỉ có thể nhanh chóng ôn qua một lần, dùng chiến thuật đề hải * để đền bù vào chỗ trống này, tôi đưa cho cậu phần tài liệu kia cậu phải xem kỹ đó."
(*)题海战: Theo nghĩa hẹp, thuật ngữ này có nghĩa là làm nhiều bài tập liên quan để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó (bài kiểm tra hoặc bài kiểm tra nhiều mức), không bị giới hạn về thời gian và địa điểm.
Nôm na là làm thiệt nhiều bài vô cũng thi được.
Trong phạm vi là trung học cơ sở và trung học phổ thông.
Đương nhiên Tần Chung Việt miệng đầy đáp ứng, sau khi quay về thì xây dựng tâm lý vài phút, cuối cùng lựa chọn mở máy tính ra, chơi game.
Chơi mấy ván cũng giống học tập thôi á mà, Tần Chung Việt thật trấn định nghĩ.
Lần cuối tuần này, Tạ Trọng Tinh về nhà.
Trong nhà có rất nhiều việc cần y làm, nên một tuần ít nhất phải về một lần, nếu không chỉ sợ Lưu Tú sẽ đến trường tìm y.
Cậu chém cây bị sét đánh từ trên núi, sau đó khiêng về đến nhà, rồi chẻ từng cây củi gỗ đến tinh tế, đóng từng cây gỗ lấp đầy vách tường bên ngoài.
Một thân cây như vậy, để trong nhà có thể dùng được ít nhất nửa tháng.
Lại đi múc nước bên cạnh giếng, qua lại đến bảy tám lần mới lấp đầy lu nước bự thiệt bự trong nhà kia.
Làm xong mấy việc này nọ, thể lực y đã không còn bao nhiêu, lòng bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ lên, nhưng dù mệt mỏi một ngày thì trong nhà sẽ không để lại cơm cho y.
Ngay cả việc cho y ăn một miếng cơm dường như là thuận tiện cho người ngoài thôi, cực kỳ đề phòng.
Tạ Trọng Tinh ở cổ trấn này nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp được cha mẹ khắt khe với con cái như vầy.
Y mở nắp nồi hơi, trong nồi chỉ còn lại một cơm xíu cơm cháy.
Y vừa nhìn là biết Lưu Tú nấu cơm cũng không nấu cho y, chỉ có cơm của ba người họ.
Trở lại phòng khách, y nhìn phòng đám người Lưu Tú phát ra tia sáng huỳnh quang từ TV, thở ra một hơi lạnh lẽo, trở về căn phòng nhỏ của mình.
Trong cặp sách vẫn còn bánh mì mà y đã chuẩn bị sẵn, có thể giải quyết được tình cảnh hiện tại.
Hôm sau, trong nhà có hai vị khách đến.
Tạ Trọng Tinh dậy sớm bị Lưu Tú nhét 50 tệ, kêu y đi chợ mua đồ ăn.
Tạ Trọng Tinh hơi nhướng mày, đây là lần đầu tiên Lưu Tú cho tiền y, tuy chỉ nói y đi mua đồ ăn thôi.
Lưu Tú nói: "Mua một ký thịt heo, một con cá trắm cỏ, một ký đậu tương, một bó hành lá, một ký cải thìa, bốn miếng đậu hủ trắng......"
Bà ta nói chi tiết một lần, mặt mày hớn hở hỏi: "Con nhớ kỹ chưa đó?"
Tạ Trọng Tinh nhìn gương mặt tươi cười của bà ta, ánh mắt liếc về phía sau thì thấy hai vị khách đang nhìn chằm chằm y, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
Trong lòng Tạ Trọng Tinh bỗng nhiên như bị dao đâm một nhát, có cảm giác lạnh lẽo và đau đớn.
Trên mặt y chỉ lộ vẻ trầm ổn rồi gật đầu, cũng không nói lời nào, nhanh chóng nhấc chân đi ra ngoài.
Đi không xa lắm, y quay đầu lại nhìn vào trong nhà thì thấy hai người Lưu Tú với Tạ Quốc Húc đều cười tủm tỉm vây quanh hai vị khách kia, trong đó có một người khách rất nhạy bén, tựa như nhận ra ánh mắt của Tạ Trọng Tinh, xoay đầu, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Tạ Trọng Tinh, lão ta cực kỳ thản nhiên nở một nụ cười thân thiện với Tạ Trọng Tinh, mặc dù vết sẹo trên khóe mắt khiến lão ta trông có chút dữ tợn.
Tạ Trọng Tinh không quay đầu lại nữa mà đến chợ bán thức ăn.
Mà tại Tạ gia, Lưu Tú rót một ly trà cho hai vị khách kia, nói: "Ông cũng thấy con trai tôi rồi, thế nào? Không tồi đúng không?"
"Đúng là không tồi." Người đàn ông có vết sẹo ở khóe mắt nói, lão ta chính là lão Nghê mà Lưu Tú với Tạ Quốc Húc lúc trước từng nói qua, lão Nghê: "Vóc dáng cao, lớn lên đẹp, rất tốt."
Lưu Tú: "Tiền lương thì sao?"
Lão Nghê hỏi: "Thành tích thế nào?"
Tươi cười trên mặt Lưu Tú tức khắc cứng lại.
Lão Nghê nói: "Yêu cầu công việc này của chúng tôi là người thông minh, nếu thành tích quá kém, vậy tiền lương chỉ có thể là con số kia thôi."
Lưu Tú lẩm bẩm: "Việc này có quan hệ gì với thành tích chứ? Không phải là làm bảo mẫu cho người ta thôi sao?"
Lão Nghê: "Cái này cô không cần biết, gương mặt kia của con trai cô đúng là rất ổn, nhưng nếu là tên ngu ngốc thì một năm ba vạn cũng nhiều cho cô rồi."
Lưu Tú lập tức không hé răng, Tạ Quốc Húc đưa qua một điếu thuốc đã đốt, thấp giọng nói: "Thành tích nó không tồi, học ở trường cấp 3 Nam Dương, chắc ông cũng biết Nam Dương, phải trên hạng 1200 toàn thành phố mới có thể vào học*, nó học ở trường này, đương nhiên là thông minh."
(*) chỗ này chúng ta có thể hiểu là 1200 người có thành tích đứng đầu ở thành phố, hoặc là hạng 1200 trở lên mới được vào học.
Lão Nghê nghe đến Nam Dương, có chút kinh ngạc, cười, "Con trai chú học ở trường tốt như vậy, chú còn cho nó đi làm công à?"
Tạ Quốc Húc xấu hổ đáp: "Điều kiện trong nhà khó khăn, nó còn một em trai——"
Ông ta còn chưa nói xong, Tạ Tử An đột nhiên mở cửa đi ra từ trong phòng, trong mắt lập loè ánh sáng khác thường, "Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?"
Lưu Tú xụ mặt: "Con ra đây làm gì, còn không mau về phòng làm bài tập đi!"
Hô hấp Tạ Tử An dồn dập, "Hai người muốn cho Tạ Trọng Tinh đi làm công?"
Tạ Quốc Húc với Lưu Tú cũng không tính giấu Tạ Tử An, nên trả lời: "Anh con không đi làm công thì để con đi học?"
Đáy mắt Tạ Tử An chợt lóe sáng, gương mặt đỏ lên, giọng cũng kích động, "Hai người nghiêm túc thật ư?"
Tạ Quốc Húc thấy thần thái này của cậu ta, có chút chần chờ, "Đương nhiên nghiêm túc, hai tháng cuối ba sẽ cho con chuyển tới Nam Dương, không ảnh hưởng đến việc con thi đại học, yên tâm đi."
Tạ Tử An nghe xong thì đi vài bước đã đến trước mặt lão Nghê, giọng điệu hấp tấp: "Anh con là hạng nhất năm ở trường cấp 3 Nam Dương! Anh ấy rất thông minh, chú phải trả thêm tiền rồi!"
Lời này vừa nói ra, Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú đều kinh ngạc đến ngây người.
Tạ Tử An quay đầu nói với hai người Tạ Quốc Húc: "Ba, mẹ! Do nó đi Nam Dương nên thành tích mới tốt như vậy, nó chiếm hết tiện nghi của trường! Nếu con học ở Nam Dương, cho dù chỉ hai tháng thôi, con cũng có thể được hạng nhất năm đó! Ba! Mẹ! Con không thể kém hơn Tạ Trọng Tinh được!!"
Sắc mặt Tạ Quốc Húc khó coi, "Nó là hạng nhất của năm thật sao?"
Tạ Tử An thấy sắc mặt ông ta vậy, sợ ông ta đổi ý nên tay không tự giác mà nắm chặt lại, "Dạ đúng, lần trước con đến trường của nó, bạn học của nó nói với con, thì ra nó luôn lừa chúng ta, gạt chúng ta là thành tích rất kém, nó là đồ bạch nhãn lang! Nếu nó thi đậu vào đại học rồi, nhất định sẽ xa chạy cao bay, không trở lại nữa đâu! Nhưng con không giống nó! Ba, mẹ! Con muốn học ở Nam Dương, con tuyệt đối sẽ làm tốt hơn nó!"
(*)"bạch nhãn lang" chỉ loại người không có nhân tính, vong ân phụ nghĩa
Tạ Quốc Húc sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía lão Nghê, nói: "Ông cũng nghe được rồi, đứa con trai này của tôi cực kỳ ưu tú, phải thêm tiền!"
Tạ Tử An nghe xong, cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một cảm giác sung sướng bí ẩn, Tạ Trọng Tinh có thành tích tốt thì thế nào, giữa mình và nó, ba mẹ vẫn chọn mình thôi, mình mới là đứa con ba mẹ thích nhất!
Lão Nghê nhìn người một nhà này, nhưng xem chút cũng đủ hiểu rồi.
Lão Nghê: "Tôi phải khảo sát trước đã, nếu thật sự như các người nói thì có thể thêm được năm vạn."
Năm vạn một năm lận!
Tương đương với kiếm lời lớn rồi!
Lưu Tú và Tạ Tử An cực vui sướng, nhưng Tạ Quốc Húc lại không vui vẻ, sắc mặt ông ta âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Trọng Tinh mua một mớ thức ăn về đến nhà, thấy người đàn ông có vết sẹo trên khóe mắt đang ân cần nói chuyện với Tạ Tử An, Tạ Tử An thì mặt mày hớn hở nói về sinh hoạt ở trường với người đàn ông, nỗ lực thể hiện bản thân ưu tú.
Lưu Tú lưu loát nhận lấy thức ăn trong tay y, cười tủm tỉm, "Đi rửa tay đi, cắt táo cho chú Nghê con."
Tạ Trọng Tinh đáp lại, vào ngồi trong phòng khách mà không nói lời nào, cúi đầu nhanh chóng cầm dao gọt hoa quả bắt đầu cắt táo.
Lão Nghê vẫn luôn nhìn y, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thành tích của con ở trường thế nào?"
Tạ Trọng Tinh nâng mắt nhìn lão ta, bình tĩnh trả lời: "Tạm được."
Lão Nghê: "Tạm được? Không có phải chứ? Chú cảm thấy con lớn lên sẽ làm được việc lớn mà."
Tạ Trọng Tinh không nói chuyện.
Tuy y quen làm việc nặng, nhưng ngón tay vẫn thon dài trắng nõn như cũ, ngón tay cầm dao gọt hoa quả tung bay, lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh khiến người loá mắt, không đến một phút y đã gọt xong một quả táo sạch sẽ —— thậm chí cả vỏ táo cũng không bị đứt đoạn.
Lão Nghê nhìn y lộ ra tay nghề tuyệt kỹ này, cười: "Nghe nói gọt vỏ táo mà không đứt thì chứng tỏ não trái phát triển tốt, ngôn ngữ, logic, năng lực phán đoán và trinh thám rất tốt, tư duy trừu tượng cũng không tồi, như vậy thành tích học tập sẽ không kém."
Tay Tạ Trọng Tinh khựng lại, nâng mắt liếc lão Nghê một cái.
Lão Nghê: "Chú không đọc nhiều sách, nên rất bội phục những người đọc sách như các con."
Tạ Trọng Tinh nhìn Tạ Tử An một cái, Tạ Tử An mới vừa rồi còn vui sướng tán gẫu với lão Nghê thì hiện tại lại an an phận phận ngồi ở một bên, không tranh sủng, cũng không làm ầm ĩ, thậm chí lúc y nhìn về phía cậu ta, cậu ta còn lộ ra một nụ cười với y.
Tạ Trọng Tinh đưa quả táo cho lão Nghê, lễ phép nói: "Chú Nghê, ăn táo."
Lão Nghê nhận lấy, vẫn cười tủm tỉm với y như cũ.
Tạ Trọng Tinh đứng dậy, nói: "Ngài cứ tự nhiên, tôi đi làm bài tập."
Lão Nghê đáp: "Con có thể làm ở chỗ này, chú muốn nhìn con làm bài tập."
Tạ Trọng Tinh dừng một xíu, đi về phòng một chuyến mang bài thi ra.
Y ngồi trên bàn đến đoan đoan chính chính, nhưng nửa ngày cũng không viết được một đáp án nào, một lát sau, y đứng lên đi ra ngoài.
Lão Nghê gọi y lại, hỏi y: "Con làm gì đó?"
Tạ Trọng Tinh tâm bình khí hòa trả lời: "Tôi đi hỏi bài."
Lão Nghê nói: "Chú có thể cho con mượn điện thoại."
Tạ Trọng Tinh lẳng lặng nhìn lão ta, sau vài giây, "Cảm ơn chú."
Y nhận điện thoại của lão Nghê, bấm từng chữ số một rồi quét nút gọi.
Rất nhanh, đối diện đã truyền đến một giọng nam quen thuộc, "Alo! Ai vậy?"
Tạ Trọng Tinh rũ mắt, bình tĩnh nói: "Tôi muốn hỏi cậu cách giải câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên trong bài toán của cậu đó.
Khi a bằng 8 thì khoảng đơn điệu của f (x) là khoảng nào?"
Tần Chung Việt ở bên kia thiếu chút nữa lăn xuống giường, "Hả? Bài thi môn Toán hả?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu chỉ tôi đi."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn lật tìm bài toán trong một chồng sách, hắn còn chưa bắt tay vào làm nữa là!
Hắn ấp úng: "Cậu đợi xíu, tôi lấy bút đã."
Lời vừa dứt, hắn biết mình đã lòi đuôi rồi! Lúc trước chỉ cần hắn nhìn đề một cái là có thể nói ra đáp án!
Mặt Tần Chung Việt đỏ lên, có chút thẹn thùng, nhưng mà hắn còn chưa nghĩ ra cách giải thích như thế nào thì nghe thấy Tạ Trọng Tinh ở bên kia tự hỏi tự đáp, "Có vài bước......!Là như thế này sao? ab+8> ( 1+a) ( 1+b)......"
Tần Chung Việt: "A?"
Tạ Trọng Tinh: "Cho nên câu này chọn A, f(x) <2?"
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, để tôi tính lại lần nữa, cảm ơn cậu."
Nói xong, lập tức cắt đứt điện thoại.
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh lễ phép trả điện thoại cho lão Nghê, trở lại tiếp tục ngồi viết câu hỏi, nhưng trong chốc lát lại đứng lên.
Lão Nghê hỏi: "Làm sao nữa vậy?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Hỏi bài."
Lão Nghê cười nhìn y, "Chú thấy con có ý nghĩ rất rõ ràng, không chừng tự mình suy nghĩ nhiều một xíu là có thể làm được."
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh trả lời: "Tôi thì không."
Y nhìn về phía lão Nghê, "Chú, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Lão Nghê không nói hai lời đưa cho y.
Tạ Trọng Tinh nối được điện thoại: "Tôi muốn hỏi cậu câu hỏi lớn thứ hai."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh đọc đề bài, tựa hồ sợ quấy rầy đến khách nên vừa nhìn bài thi vừa ra khỏi nhà, chờ đi đến một khoảng cách nhất định, y nghiêng thân, ánh mắt dừng trên bài thi, trong miệng gọi tên Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn Vệ Trí Bác một cái, Vệ Trí Bác ở đối hắn gật đầu, Tần Chung Việt mới hạ giọng, nghiêm túc hỏi: "Tôi đây......!Có phải có chuyện gì rồi không?"
Dù lúc này vẻ mặt Tạ Trọng Tinh bình tĩnh, nhưng nghe được giọng nói của Tần Chung Việt thì ngón tay cầm bài thi của y hơi hơi run lên, y làm bộ như không có việc gì mà nâng mắt nhìn quanh bốn phía, lúc nhìn sang nhà của mình thì thấy chú Nghê kia đang đứng ở cửa, ánh mắt u ám nhìn y chăm chú.
Như đang nhìn chăm chằm vào con mồi vậy.
Tạ Trọng Tinh rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi muốn gặp cậu."
Tác giả có lời muốn nói: Tu một chút kết cục.