Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi



CHƯƠNG 2:
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
[ Chỉ có tại nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
_____________
Kỳ nghỉ kết thúc, sáng sớm Tạ Trọng Tinh đã thu dọn xong đồ đạc, đến trường học.

Thật ra nhà cách trường học cũng không xa, có xe buýt đi thẳng tới đó, lộ trình không đến 30 phút, khá thuận tiện, nhưng Tạ Trọng Tinh vẫn lựa chọn đi bộ.

Y học ở trường Nhất Trung, là trường học mới xây, do có vốn liếng đầy đủ nên trường bỏ ra một số tiền lớn, bởi vậy mặt tiền của trường rất nguy nga, còn có hai bức tượng đá hình con voi cao 3 mét tọa trấn, trông có vẻ cực kỳ khí phái.

Bên cạnh cơ sở vật chất, các cổ đông của trường cũng đã chi rất nhiều tiền cho giáo viên, tổng hợp tất cả các phương diện, hơn nữa lại không phải là trường công lập, cho nên học phí đương nhiên rất đắt, một học kỳ tốn tám chín vạn, theo điều kiện của gia đình Tạ Trọng Tinh, làm như thế nào cũng vào không nổi, tuy nhiên y đã được miễn học phí toàn phần, thậm chí còn nhận học bổng và trợ cấp sinh hoạt, đơn giản, bởi vì y chính là học sinh đứng đầu thành phố khi thi đầu vào.

Một nhà Tạ Quốc Húc hoàn toàn không biết thành tích y rốt cuộc ra sao, chỉ tin vào mặt ngoài Tạ Trọng Tinh để lộ ra.

Cũng bởi như vậy, Tạ Trọng Tinh chưa từng cảm thấy quá mức quẫn bách.

Nhưng rất nhiều lúc, Tạ Trọng Tinh đều tự hỏi rốt cuộc mình có phải là con ruột của Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú hay không, nhưng mà gương mặt của y đều sở hữu ưu điểm của hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú mà, nhìn gương mặt trong gương kia, cũng thật sự không thể nào nói được là mình không phải con của bọn họ.

Vì sao bọn họ đối xử với hai đứa nhỏ có sự khác biệt lớn như vậy chứ, Tạ Trọng Tinh không rõ, nhưng khi y học xong cũng không còn chờ mong gì nữa.

Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, trời vẫn còn sớm, Tạ Quốc Húc để vai trần từ trong phòng đi ra, nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh gần cửa một cái, đột nhiên dường như nổi lên một chút tình thương của người cha, hỏi: "Đi học à?"
Tạ Trọng Tinh dừng một chút, gật gật đầu.

Tạ Quốc Húc hỏi: "Có tiền không?"
Tạ Trọng Tinh ngẩng mặt nhìn ông ta, ánh mắt Tạ Quốc Húc đối diện với cặp tròng mắt đen nhánh kia của y, gượng gạo nói, "Không có tiền thì đi mượn cô Vương trước đi, chờ sau này mày có chút tiền đồ thì trả lại cô ta là được."
Tạ Trọng Tinh nói: "Đi đây."
Nói xong, mở cửa, y cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tạ Quốc Húc uống nước xong thì về nằm trên giường.

Lưu Tú mơ mơ màng màng hỏi: "Nó đi rồi? Ông không đưa nó tiền đúng không?"
Tạ Quốc Húc nói: "Không có tiền, cô Vương kia không phải đối tốt với nó lắm sao, còn giúp đỡ Trọng Tinh đi học nữa, tôi thấy là đưa nó qua làm con trai cô ta được rồi."
Lưu Tú hừ một tiếng, nói: "Thằng nhóc đó hả, tôi không quen nuôi bạch nhãn lang, tốn một xu nào ở trên người nó lòng tôi cũng đau đớn."
Tạ Quốc Húc nói: "Lúc trước người ta đưa tiền cho bà, kết quả bà còn nâng giá tại chỗ, chỉ vì 5000 đồng, giờ giữ luôn người trong tay, hiện tại không phải mới vừa lòng bà sao."
Lưu Tú nói: "Ông thì biết cái gì chứ, lão Kinh kia vừa thấy đã biết là người rất có tiền, còn mang đồng hồ bằng vàng nữa, còn thiếu 5000 đồng này sao?"
Tạ Quốc Húc nói: "Nếu không thiếu tiền, vậy tại sao nghe bà nâng giá 5000 đồng người ta liền bỏ của chạy lấy người như vậy?"
Lưu Tú bực mình, nói: "Thôi, lười nói với ông, tôi đi ngủ!"
Tạ Quốc Húc cũng không nói gì, trong phòng một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Tạ Trọng Tinh không biết cha mẹ mình tranh chấp, y đi đến trường rất sớm, cổng trường còn chưa mở.

Cả người y nhìn qua trông thực trầm ổn, văn tĩnh, trong xương cốt cũng có một mặt điên cuồng như vậy, y đi vòng qua cổng lớn xa hoa tới bờ tường cao ngất phía ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó tháo xuống hai quai cặp sách sau lưng, ném cặp sách qua tưởng rồi nhanh chóng lui ra phía sau vài bước, sau khi chạy lấy đà liền leo lên bờ tường cao hai mét năm.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, phải chờ thêm một tiếng nữa mới bắt đầu vào học.

Tạ Trọng Tinh trở lại ký túc xá, đã có người tỉnh giấc, mở một đèn bàn nhỏ ở trên giường để đọc sách, thấy Tạ Trọng Tinh trở về, hạ giọng xuống, nói: "Đã trở lại rồi à."
Tạ Trọng Tinh gật đầu với cậu ta, xoay người mở ngăn tủ của mình ra, bắt đầu dọn dẹp.

Động tác y đã nhẹ hết mức, nhưng vẫn có người phát giận kêu lên: "Ồn muốn chết, có để cho người ta ngủ nữa không vậy!"
Tạ Trọng Tinh dừng tay một chút, không tiếp tục dọn dẹp nữa.

Đến thời gian, quản lý ký túc tới gõ cửa từng phòng gọi dậy sớm, một đám trong phòng ngủ lúc này mới dựng đầu dậy.

Trường Nhất Trung có tiền nên xây ký túc xá rất sáng sủa, bốn người một phòng ngủ, có bảo vệ riêng, còn có điều hòa và máy nước ấm, có thể nói là xa hoa đến cực điểm.

Nam sinh mang mắt kính chào hỏi với Tạ Trọng Tinh ban nãy có diện mạo văn nhã, thanh tú, vóc dáng cũng cao gầy, là đại diện môn toán trong lớp, tên Chung Nhất Minh.

Người tính tình nóng nảy kia thì tên Phó Đông Lâm, tướng mạo thường thường, nhưng tứ chi phát triển, là sinh viên thể thao.

Còn một người nữa, gọi là Triệu Triệu, vóc dáng thấp bé, nhưng diện mạo lại tinh xảo, xinh đẹp, nếu không nhìn kỹ chiều cao và tính cách thì gương mặt kia rất hấp dẫn nữ sinh.

Tính cách Tạ Trọng Tinh lạnh nhạt, không hay nói chuyện, cũng hoàn toàn không thích giao tiếp, cho nên chỉ có quan hệ không tồi với mỗi Chung Nhất Minh, quan hệ với những người khác không thể nói là tốt lắm.

Không giống như những nam sinh khác trong ký túc xá, quan hệ của bọn họ không có bao nhiêu hòa hợp, cho nên mỗi người tự mình dậy sớm xong cũng không nói nhiều, sau khi tự mình rửa mặt thì từng người đi nhà ăn ăn cơm, còn lại tiếp tục đi học.

Ngày qua ngày như vậy, thật ra cũng không khác mấy so với sinh hoạt bình thường ở cao trung, nhưng đó lại là cuộc sống bình yên mà Tạ Trọng Tinh chờ mong đã lâu.

Cuối tuần này, Tạ Trọng Tinh xin cô Vương chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Tạ Quốc Húc nói có yêu cầu học bổ túc mới không cần y về nhà.

Sau khi cô Vương trò chuyện cùng Tạ Quốc Húc xong, tắt điện thoại, nói với Tạ Trọng Tinh: "Nói xong với cha của em rồi."
Cô cũng không hỏi tại sao Tạ Trọng Tinh không trở về nhà, mấy năm nay, cô cũng hiểu được tình huống cơ bản của nhà y.

Tạ Trọng Tinh nói cảm ơn với cô xong, sau đó trở về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Phó Đông Lâm đang lớn giọng nói cậu ta muốn mở tiệc sinh nhật ở khách sạn Kim Ngọc, nam sinh ở phòng ngủ khác cũng đến đây, rất náo nhiệt.

Phó Đông Lâm thấy Tạ Trọng Tinh ở đây, tươi cười trên mặt hơi thu lại, nhưng khóe môi lại cong lên, trong mắt lập loè ác ý, lớn tiếng hỏi: "Tạ Trọng Tinh, sinh nhật tôi cậu có đến hay không? Nếu cậu đến, tôi cho người lấy thêm một cái ghế."
Tạ Trọng Tinh nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Cậu muốn tôi đến?"
Phó Đông Lâm cười lạnh một tiếng, sắc mặt cũng không đẹp gì lắm, "Cậu nói cái gì vậy, đương nhiên là tôi mong cậu đến rồi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Ừ, vậy tôi sẽ đến."
Phó Đông Lâm cố ý nói: "Vậy cậu có tiền mua quà sinh nhật không? Đừng có đưa cho tôi vật nhỏ chỉ một hai tệ gì đó chứ? Như vậy tôi sẽ mất mặt lắm."
Rốt cuộc Tạ Trọng Tinh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng Phó Đông Lâm.

Phó Đông Lâm muốn nhìn biểu tình quẫn bách của y, nhưng trên mặt Tạ Trọng Tinh chỉ có bình tĩnh, giống như y tự hỏi vài giây, nói: "Không cần, tôi có tiền."
Tất cả mọi người có mặt ở đây, Phó Đông Lâm không muốn buông tha Tạ Trọng Tinh dễ dàng như vậy, cậu ta cố tình tăng thêm âm lượng, nói: "Không thể nào, cậu có tiền sao? Cậu lấy tiền ở đâu ra vậy? Cậu có tiền thì sao không mua một đôi giày cho mình đi, tôi thấy cậu mang đôi giày này cũng lâu rồi, đến tôi còn đau lòng thay cho cậu nữa đó!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Lúc này, Chung Nhất Minh từ WC đi ra, xụ mặt nói với Phó Đông Lâm: "Phó Đông Lâm, đủ rồi, gióng trống khua chiêng tổ chức một cái sinh nhật như vậy, sợ người khác không biết cậu có tiền hay sao?"
Phó Đông Lâm nói: "Tôi đây có tiền là sự thật mà, không giống một số người, nghèo thì thôi đi, còn giả bộ thanh cao!"
Nói xong, Phó Đông Lâm quay đầu nói với Tạ Trọng Tinh: "Cũng không phải là tôi đang nói cậu đâu, Tạ đại học bá."
Tạ Trọng Tinh nói: "Ừ, tôi biết."
Phó Đông Lâm nhếch môi, lạnh lùng cười một chút, nói: "Vậy cậu nhớ phải tới đó, nhớ mang theo quà nữa."
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Tôi sẽ đến, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước vậy."
Đám người giải tán, trong phòng ngủ chỉ còn lại Tạ Trọng Tinh cùng Chung Nhất Minh, Chung Nhất Minh mở miệng nói: "Phó Đông Lâm thù dai thật."
Tạ Trọng Tinh lần lượt đặt sách bài tập và cây bút lên bàn, nghe Chung Nhất Minh nói vậy, không nói gì.

Y cùng Phó Đông Lâm có oán hận chất chứa đã lâu, có một lần thi tháng, bọn họ ngồi bàn trước trước bàn sau, Phó Đông Lâm yêu cầu y cho cậu ta chép bài thi của mình, Tạ Trọng Tinh không đồng ý, thi xong một môn, Phó Đông Lâm còn ngầm cưỡng ép y, y vẫn không hé miệng, từ đó kết thành thù này.

Về sau Phó Đông Lâm cũng thường dùng ngôn ngữ đả kích y, đương nhiên là khi nào có Chung Nhất Minh ở đó, Phó Đông Lâm sẽ không quá phận.

Chung Nhất Minh nhìn Tạ Trọng Tinh một chút, hỏi: "Cậu còn tiền không? Nếu không, chỗ tôi còn một ít tiền đây, chờ chừng nào cậu có tiền thì trả tôi cũng được."
Tạ Trọng Tinh nói: "Không cần đâu, cảm ơn, tôi có tiền."
Chung Nhất Minh nói: "Thật sự không cần miễn cưỡng đâu, tôi có thể cho cậu mượn."
Tạ Trọng Tinh giương mắt, ánh mắt khẽ nhúc nhích, dường như có chút cảm động, nhẹ giọng mở miệng: "Thật sự không cần, cảm ơn cậu."
Chung Nhất Minh cũng không hỏi lại y nữa, cậu ta cũng lấy sách bài tập ra, nói với Tạ Trọng Tinh: "Cùng nhau làm bài đi, khó có được cuối tuần cậu không về nhà, có vài đề mục khó hiểu cần tìm cậu hỏi một chút đây."
Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng đồng ý.

*
Bên kia, Tần Chung Việt đang đánh bài với Lê Quân ở quán bar.

Lê Quân lớn hơn Tần Chung Việt một tuổi, Lê Quân 18 tuổi là một thiếu niên tuấn tú, ăn mặc một thân hàng hiệu, thanh xuân vô hạn.

Đầu vẫn luôn chải ngược đám tóc mái nhỏ vụn ra sau, lộ ra một đôi mắt hồ ly xinh đẹp, nhưng không có được sự láu cá của mười năm sau, trông có chút non nớt.

Tần Chung Việt nhìn Lê Quân như vậy, trong lòng có cảm giác ưu việt không giải thích được, "A, tôi lại thắng rồi."
Hắn đánh mấy lá bài cuối cùng trong tay ra, đạt được thắng lợi.

Lê Quân nói: "Cậu đã thắng mấy trận rồi, chừa chút tiền cho tôi với, nếu không lát nữa không có ai trả tiền rượu đâu."
Anh ta vừa dứt lời, một đồng bạn tốt khác của bọn họ, Mạc Dữ, sau khi tìm được hai người bọn họ rồi lại thấy bọn họ ở chỗ này chỉ đánh bài thôi thì không thể tưởng tượng được, nói: "Tới chỗ này rồi mà hai người chỉ đánh bài thôi hả?"
Lê Quân buông tay, "Tôi còn đang dỗ tổ tông này đây."
Tần Chung Việt đắc ý mà nói: "Cậu thắng không nổi tôi đâu."
Lê Quân "Xí" một tiếng, "Là đánh không lại cậu."
Mạc Dữ nói: "Đừng đùa nữa, vừa mới có hai chị gái rất xinh đẹp qua đây, hai người không tính đi làm quen một chút à?"
Ánh mắt Lê Quân sáng lên, "Nói tới cái này thì tôi có thêm hăng hái nè."
Anh ta ném bài, nhìn về phía Tần Chung Việt, "Tổ tông, có đi hay không? Cậu chưa từng ngủ với phụ nữ đúng không? Muốn đi nếm thử chút vị mới mẻ chứ?"
Tần Chung Việt đang muốn nói chuyện, Lê Quân nói: "Cũng đừng nói với tôi là cậu còn là vị thành niên không thể ngủ với phụ nữ, trong nhóm này của chúng ta, ngủ với phụ nữ rồi thì chính là đàn ông, tôi mười bốn tuổi là làm đàn ông rồi đó, cậu thì sao chứ, đã 17 tuổi rồi mà còn là một thằng nhóc."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn đã sớm làm đàn ông trăm ngàn lần rồi.

Chỉ là không thể nói ra được.

Hắn đã dạo chơi hết một tuần rồi, ban đầu còn tung bay thoả thích, đến bây giờ cảm thấy có chút mê man không rõ.

Lê Quân thấy hắn trầm mặc, hỏi: "Có đi hay không đây, muốn hai chị đẹp kia đồng ý thì tôi phải cho họ thêm tiền đó, dạy học cho cậu tại hiện trường luôn."
Tần Chung Việt: "......!Cậu chơi hăng quá, coi chừng nhiễm bệnh."
Lê Quân không thèm để ý mà nói: "Ai nhiễm bệnh thì tôi không biết, tôi có bạn giường cố định mà, gần đây là giáo hoa của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, người thì sạch sẽ, tôi còn mang bao cao su nữa."
Tần Chung Việt đối mặt với nhóm bạn quản không được nửa người dưới của mình này, thường xuyên có cảm giác bản thân không đủ biến thái, không hợp với bọn họ.

Thật ra Tạ Trọng Tinh không cho hắn chơi cùng bọn họ cũng không phải không có lý do, cả đám đều chơi đùa quá trớn, đổi bạn giường cho nhau, tiệc ngủ 3P 4P, party thành một đàn P, toàn là chuyện thường tình.

Bình thường đơn giản giống như cùng nhau uống nước cùng nhau ăn cơm vậy.

Tần Chung Việt cùng lớn lên với bọn họ, đến bây giờ đều kiên trì chính mình là người bình thường, bởi vậy là người duy nhất không chịu thông đồng làm bậy trong nhóm, hơn nữa còn cảm thấy đắc chí vi diệu vì mình tới 22 tuổi rồi còn bảo trì được một tấm thân xử nam.

Hắn trân trọng cơ thể mình như vậy, mới đúng là một chàng trai tốt có trách nhiệm với bản thân và người bạn đời tương lai của mình.

Vì cảm giác tự hào do giữ mình được trong sạch này, hắn cũng không bị lời Lê Quân nói gây đả động, nhưng cũng có một chút, thật sự chỉ có một chút thôi, hắn nhớ Tạ Trọng Tinh.

=================
Tác giả có lời muốn nói:
Việt nhãi con: Nhớ vợ......!Không được không thể, tôi không thể nhớ đến em ấy được!
Việt nhãi con: Nhớ vợ
Việt nhãi con: Vợ đang làm gì QAQ
Chiếc công này gọi vợ mình hoàn toàn không có cảm giác không khoẻ gì cả, có lẽ đây là đức hạnh của nam giới ha.

[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
______end chương 2______.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui