Tần Chung Việt cúp điện thoại, về lại chỗ ngồi.
Giữa mấy người thân thích trong sân vừa mới bắt đầu giao phong, bác hai Tần Chung Việt - Tần Đức Giang thấy hắn trở về là khiêu khích trước, "Chung Việt gọi điện thoại với ai đó? Là bạn gái phải không?"
Tần Chung Việt phiền Tần Đức Giang nhất, đời trước hắn cưới Tạ Trọng Tinh làm vợ thì bị Tần Đức Giang chèn ép tàn nhẫn nhất, còn cực kỳ khinh thường Tạ Trọng Tinh, ở công ty dùng sức gây khó dễ cho Tạ Trọng Tinh, mấy cái đó hắn biết hết nên từng tìm Tần Hướng Tiền cáo trạng, nhưng Tần Hướng Tiền không quản, nói mày hãy im lặng xem bản lĩnh vợ mày đi.
Sau đó...không có sau đó nữa, Tạ Trọng Tinh lợi hại hơn hắn nhiều lắm, khiến Tần Đức Giang ăn không ít đắng còn ngậm bồ hòn.
Cũng vì chuyện này mà con của ông ta - Tần Văn Hiên đã dùng sức truyền tin đồn nhảm nhí, cốt là để châm ngòi quan hệ vợ chồng của bọn họ.
Đàn ông bình thường có thể sẽ bị châm ngòi, nhưng Tần Chung Việt hoàn toàn không bị lung lay, hắn tin tưởng ánh mắt Tần Hướng Tiền, cho nên theo đó cũng vô cùng tin tưởng Tạ Trọng Tinh.
Đối với vợ, không phải nên chung thủy và tin tưởng hay sao.
Tần Chung Việt vẫn rõ ràng mấy loại trái phải này, hắn không thể giúp Tạ Trọng Tinh thì ít nhất cũng đừng kéo chân sau.
Nhưng mà y quản hắn, còn quản vô cùng, siêu cấp lợi hại luôn, hơn nữa thái độ cũng lạnh lùng, cực kỳ lãnh khốc, rất ít khi giao lưu về tâm tư, nếu không thì thật đúng là Tần Chung Việt nói không nên lời là y có chỗ nào không tốt.
Nhưng hiện tại Tần Chung Việt nghiêm túc ngẫm lại, Tạ Trọng Tinh quản những chuyện đó của hắn cũng không phải do dục vọng khống chế, mà là vì em ấy tốt mới có thể quản hắn.
Nếu không thèm để ý đến hắn thì sẽ không quản hắn, mặc hắn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, càng sẽ không liếc hắn lấy một cái.
Tuy hiện giờ đã không có biện pháp chứng minh, nhưng Tần Chung Việt vẫn có ý định dùng những hành vi này để phỏng đoán ý nghĩ của Tạ Trọng Tinh.
Tần Đức Giang thấy hắn không trả lời, sắc mặt có hơi không nhịn được, "Chung Việt, ngay cả bây giờ bác hai nói cũng không trả lời đúng không? Tuổi còn nhỏ mà đã tâm cao khí ngạo như vậy rồi, sau này sẽ không chịu được chút khổ sở nào đâu."
Tần Hướng Tiền điềm nhiên nhìn khắp nơi mà nhấp trà, đáp: "Nó có chỗ nào là tâm cao khí ngạo đâu, nó cứ như vậy đó, không thích đối đáp với người khác lắm, tôi là ba nó đây mà nó cũng kéo số điện thoại tôi vào sổ đen."
Tần Đức Giang nói: "Chú cũng chiều nó quá rồi, nó chừng tuổi này mà không dạy dỗ cho thật tốt, về sau còn biết cái gì gọi là hiếu kính với ba nó chứ?"
Tần Hướng Tiền nói: "Dạy dỗ cái gì, tôi cảm thấy nó vầy là tốt rồi, tôi thích vậy đó."
Tần Đức Giang thấy ông nước đổ lá khoai bèn lập tức nói sang chuyện khác, "Chung Việt thi đại học thế nào rồi? Nếu điểm đủ thì có thể học ở trường Văn Hiên kia kìa, giữa anh em cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau hơn."
Tần Văn Hiên ngồi một bên lành lạnh nói: "Ba, ba suy nghĩ nhiều quá rồi đó, thành tích anh Chung Việt cũng chỉ có nước ngoài mới nhận thôi, trong nước làm gì có trường đại học nào thu nhận ảnh chứ."
Tần Đức Giang vỗ tay, cười một cách giả dối: "Ôi sao ba quên mất, với thành tích này của Chung Việt thì khó vào được một trường đại học tốt lắm, phải cho hai anh em bọn nó học chung một trường cấp ba, anh mới có thể để Văn Hiên phụ đạo cho nó một chút được."
Tần Chung Việt liếc nhìn bọn họ một cái, trong lòng chán ghét vô cùng, Tần Văn Hiên nhỏ hơn hắn mấy tháng nhưng cực kỳ thích giả bộ làm người học giỏi và ham học, bắt đầu từ tiểu học đã nhảy lớp, hiện tại 17 tuổi đã là sinh viên năm 2 của một trường đại học trọng điểm.
Nhưng đừng quá đắc ý nha Tần Văn Hiên, sau này ba mày tòi ra ba đứa con riêng, đến lúc đó mày sẽ biến thành một thằng phá của cho coi.
Hắn lẩm nhẩm lầm nhầm trong lòng, ba hắn cười tủm tỉm tiếp lời: "Làm sao có thể có chuyện này chứ, nhà chúng tôi cũng không thiếu giáo viên phụ đạo, trước đây chính nó tìm được giáo viên có tư lịch dạy thành công cho vài học sinh đậu Thanh Hoa rồi, không phải nói chứ hiệu quả còn khá tốt, ba kỳ thi thử trước kỳ thi tuyển sinh đại học nó có thể thi được......!Hử? Bao nhiêu điểm ta?"
Tần Chung Việt ngẩng đầu, nói tiếp: "Chắc tầm 600 điểm thôi."
Tần Hướng Tiền đáp: "Ít rồi, mẹ con xuất thân là tiến sĩ Oxford, con làm con trai bà ấy thì ít nhất cũng thi được Thanh Hoa Bắc Đại chứ."
Vẻ mặt Tần Chung Việt uể oải: "Hây dà, thời gian quá ít, có hai tháng à, nếu cho con thêm ba tháng thử xem, đừng nói Thanh Hoa Bắc Đại, Oxford cũng phải bay xuyên đất nước đến tầng dưới nhà chúng ta để đưa thư thông báo trúng tuyển cho con luôn rồi."
Một đám chú chú bác bác đều sợ ngây người, "Tần Hướng Tiền, chú đừng khoác lác à nha, không mấy ngày nữa là có thành tích thi đại học rồi, chú tán phét không vui gì hết trơn."
Tần Đức Giang cười đến sặc sụa, "Tần Hướng Tiền, chú nói dóc banh nóc nhà với chúng ta làm chi, thành tích Chung Việt ra sao mọi người đều rõ như ban ngày mà, đều là người trong nhà cả, cần gì phải miệng lưỡi nhanh nhẹn ở chỗ này?"
Tần Văn Hiên cũng cười lạnh một tiếng, đáp: "Anh Chung Việt có thể thi đậu trường top một, không phải heo mẹ đều sẽ trèo lên cây hết sao."
Tần Chung Việt nghe được mấy lời này thì có chút bực tức, nhưng Tần Hướng Tiền vẫn không nhanh không chậm nói: "Đúng vậy, mười ngày nữa là có thành tích rồi, tôi có thể thổi phồng cái gì được đây."
Tần Hướng Tiền dùng giọng điệu nói giỡn: "Tôi yêu cầu nó cũng không cao, thi đậu top một là được, không cần ra nước ngoài thì không ra nước ngoài thôi, chả lẽ cha mẹ còn sống thì con cái sẽ không đi xa à."
Có thể làm nhị thế tổ - cơ bản toàn là đứa con hào môn nhỏ nhất nhà, bởi vì phía trên có anh lớn gánh rồi, dẫu cho kế thừa gia nghiệp cũng không tới lượt người nhỏ, có thể làm được thì cũng chỉ số ít, mà làm quá tốt cũng không được do phía trên có anh lớn nhìn chằm chằm, cho nên dưới trạng thái này mà đa số đều trở thành nhị thế tổ ăn nhậu chơi bời.
(*Nhị thể tổ khác với Phú nhị đại: cũng là thế hệ sau hưởng sự giàu có từ cha mẹ hoặc từ đời trước, nhưng nhị thế tổ thì ăn chơi đàng điếm, không lo làm ăn mà chỉ phá nhà phá cửa tiêu xài hoang phí, còn phú nhị đại thì có thể thành nhị thế tổ hoặc lựa chọn gây dựng sự nghiệp, chăm lo làm ăn tích tiền)
Tần Hướng Tiền chỉ có một thằng con trai là Tần Chung Việt thôi, mà lại không cẩn thận bồi dưỡng tài năng nên chi thứ đương nhiên nghĩ mọi cách bồi dưỡng con trai, do đó ngoại trừ Tần Chung Việt thì những người anh họ, chị họ, em họ kia của hắn đều vô cùng ưu tú.
Cứ mỗi lần đến thời điểm này là Tần Chung Việt sẽ bị so sánh rồi thành cặn bã.
Xưa kia hắn cũng không thèm để ý, nghe nhiều thì cùng lắm xem như nghe đánh rắm thôi, còn cảm thấy tư tưởng ông ba già của mình giác ngộ cao, chỉ chiều hắn chứ không cưỡng ép hắn kế thừa gia nghiệp.
Nhưng bây giờ sao hắn nghe Tần Hướng Tiền nói những lời này chỉ cảm thấy hắn có chút không kìm được muốn khoe ra rồi?
Quả nhiên không có cha mẹ nào là không ngóng trông con mình ưu tú cả.
Tần Chung Việt hơi cảm thán, cũng cảm động với Tần Hướng Tiền đã miễn cưỡng cười vui ở trước mặt người thân mấy năm qua, ánh mắt nhìn về phía Tần Hướng Tiền không khỏi chứa vài sự hiếu thảo.
Tần Hướng Tiền chú ý tới tầm mắt hắn, quay đầu nhìn một cái thì bị bộ dáng ánh lệ lấp lánh trong mắt hắn dọa cho hoảng sợ, thiếu chút nữa tóc đã dựng lên rồi, ông miễn cưỡng giữ vững vẻ bình tĩnh, tiếp tục chuyện trò vui vẻ cùng nhóm chú bác đó.
Đám người đi hết rồi, Tần Hướng Tiền xác nhận lại lần nữa, "Mày xác định không thi rớt đúng không?"
Tần Chung Việt chậm rì rì trả lời: "Có thể thôi ạ."
Tần Hướng Tiền nói: "Ở thời điểm mấu chốt kiểu này mày đừng không đáng tin cậy vầy chứ, mày tính làm bạn học nhỏ kia thất vọng à?"
Tần Chung Việt lập tức phấn chấn đáp: "Có lỗi với ai chứ con không thể có lỗi với cậu ấy! Ba đừng nói nữa, hơn mười ngày nữa là Thanh Hoa trực tiếp đến dưới lầu nhà chúng ta đưa thư thông báo trúng tuyển đó!"
Tần Hướng Tiền: "......"
Ông nói sang chuyện khác: "Sao nghỉ hè mà mày không để bạn học nhỏ đó tới đây chơi một chút? Cậu ấy chẳng phân biệt ngày đêm mà phụ đạo bài tập cho mày, mày cũng phải mời người ta tới chơi một bữa đi chớ?"
Tần Chung Việt vừa nghe cái này thì lập tức hơi buồn rầu, "Cậu ấy không muốn tới."
Tần Hướng Tiền nghĩ nghĩ, "Vậy quên đi, không vội, bạn học nhỏ kia xem như toàn tâm toàn ý với mày, với cái tính này của mày vậy mà nó cũng có thể chịu đựng được."
Tần Chung Việt nghe xong thì nghĩ, hình như Tần Hướng Tiền rất có hảo cảm với Tạ Trọng Tinh thì phải......!
Cũng bình thường thôi, đời trước đồng chí lão Tần đã vô cùng thưởng thức Tạ Trọng Tinh, nói thật Tần Chung Việt đã từng lén đi xét nghiệm quan hệ cha con ruột của hai người bọn họ rồi.
Dù sao nếu Tần Hướng Tiền thực sự có con riêng, vậy cũng không có can đảm đưa lên sân khấu, vì ông còn muốn theo đuổi vợ mình, nếu mà chuyện này tuôn ra thì xác định vững chắc là không có đất diễn luôn đi, trong mắt mẹ hắn không chứa được hạt cát nào đâu.
Như vậy càng có động cơ để hắn cưới Tạ Trọng Tinh, anh em trai loạ.n luâ.n vẫn tốt hơn anh em gái loạ.n luâ.n mà ha, dù sao cũng không sinh được nhãi con mà.
(Ở chỗ này Tần Chung Việt nghĩ nếu Tạ Trọng Tinh là con riêng của ba thì cũng sẽ cưới được vì nam nam sẽ không có con nên vẫn ổn, vẫn cưới:v mà xét nghiệm ra không phải ba con ruột thì càng phải cưới)
Không nói tới việc thuận lợi đưa lên sân khấu, có lý do danh chính ngôn thuận quản lý công ty, còn giải quyết luôn hôn nhân đại sự của hắn nữa.
Lúc ấy Tần Chung Việt đã nghĩ như vậy, còn cảm thấy đây chính là chân tướng, giờ ngẫm lại thì có hơi ngốc nghếch ha.
Sao hắn có thể nghi ngờ phẩm chất thanh cao trong sạch kia của đồng chí lão Tần cơ chứ?
Người như ông căn bản sẽ không khả năng phản bội hắn và mẹ hắn mà có con riêng được!
Tần Chung Việt cảm thấy áy náy vì chính suy đoán vô vọng của mình với Tần Hướng Tiền ở đời trước nên đối xử với Tần Hướng Tiền càng phá lệ hiếu thảo, tự tay lột quýt cho ông không nói, đêm đó còn bưng một chậu nước ấm muốn rửa chân cho Tần Hướng Tiền.
Nhưng vậy lại làm cho Tần Hướng Tiền sợ hãi, "Đầu óc mày bị học đến hư rồi hả con?"
Tần Chung Việt cảm giác nói thật thì hơi lừa tình, hắn cùng Tần Hướng Tiền thẳng thắn đến mức quen luôn rồi, cũng ngượng ngùng nói mấy lời dối trá này nọ, bèn bịa chuyện: "Con đang diễn tập trước đó mà."
Tần Hướng Tiền: "......Diễn tập cái gì?"
Tần Chung Việt nói: "Diễn tập rửa chân cho vợ tương lai."
Tần Hướng Tiền: "......"
*
Tần Chung Việt ở nhà ngây người không tới mấy ngày đã ngốc không nổi nữa, đầy đầu óc hắn toàn là Tạ Trọng Tinh.
Buổi tối đi ngủ, tay sẽ không tự giác mà duỗi qua một bên, là trống không, sau đó sự bực bội không thể hiểu được lập tức bao phủ toàn thân hắn.
Buổi tối hắn gọi điện thoại cho Tạ Trọng Tinh, hạ giọng lén lút nói: "Tinh Tinh, tôi nhớ cậu lắm nha."
Bên kia, Tạ Trọng Tinh trầm mặc trong chốc lát, thanh âm rất nhẹ, "Tôi cũng nhớ cậu."
Tần Chung Việt nghe xong thì vô cùng kích động, "Thật vậy hả? Cậu cũng nhớ tôi á?"
Tạ Trọng Tinh nghe thấy âm thanh kích động của hắn, có chút buồn cười, "Sao vậy, tôi không thể nhớ cậu à?"
Tần Chung Việt kích động đá vài cái trong ổ chăn, đáp: "Hình như tôi chưa từng nghe cậu nói nhớ tôi, dường như toàn là tôi nhớ cậu hết thôi."
Tạ Trọng Tinh ngừng trong phút chốc, đè điện thoại ở bên tai một cách chặt chẽ, phảng phất như vậy là có thể gần Tần Chung Việt thêm một ít, "Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không nhớ."
Tần Chung Việt nói: "Tôi muốn gặp cậu."
Tạ Trọng Tinh: "Tôi cũng muốn......" Âm thanh y lại nhẹ đi vài phần, giống như ngậm mãi trong miệng chưa nói ra, "......!Muốn gặp cậu."
Tần Chung Việt đánh bạo đáp: "Tôi đây còn muốn thơm thơm cậu nữa."
"Tôi cũng ——" Tạ Trọng Tinh dừng lại.
Tần Chung Việt che giấu mà ha ha ha ha nở nụ cười, nói: "Tôi nói giỡn đó!"
Tạ Trọng Tinh cũng nở nụ cười, y cười đến vô cùng nhẹ nhàng, một vài âm cuối như tan đi cùng gió, "Cậu cũng chỉ biết nghĩ mà thôi."
Lỗ tai Tần Chung Việt bị tiếng cười này của y làm cho có chút ngứa, càng ngứa hơn nữa chính là trái tim, hắn hơi không rõ đây là có ý gì, ngây ngốc hỏi: "......!Tôi không thể nghĩ à?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu không những có thể nghĩ, cậu cũng có thể làm."
Tần Chung Việt: "???"
Tần Chung Việt: "!!!"
Đây đại khái đúng là nam sinh cấp 3 thanh thuần, vừa nghe thấy chữ "Làm" này một cái là cương cứng liền.
Hắn vừa ngượng ngùng vừa kích động hỏi: "Làm cái gì á?"
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, hạ giọng, giọng ôn nhu, "Nằm mơ đó."
Tần Chung Việt: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Vợ không yêu tôi kìa hmuhmuhmuhmuhmu
Tinh Tinh: Xem thường.jpg.