Tần Chung Việt bắt lấy tay Tạ Trọng Tinh, trong lòng hơi khó chịu, hôn tay có cái gì hay chứ, hắn muốn hôn môi cơ.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn: "Tôi rửa tay rồi."
Tần Chung Việt phục hồi tinh thần lại mới tủi thân tủi hờn nói: "Tôi đâu có chê cậu dơ đâu."
Nói xong thì cúi đầu xuống hôn hôn ở lòng bàn tay non mềm của Tạ Trọng Tinh.
Hôn một cái rồi hắn dừng lại, bỗng nhiên cảm thấy hình như hôn tay cũng khá ngon đó.
Vì thế tiếp tục hạ nụ hôn liên hoàn xuống vào lòng bàn tay Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh cảm nhận xúc cảm tê dại mềm mại rơi xuống bàn tay, trong lòng hơi khẩn trương và quay đầu đi, "Được rồi, như vậy là đủ rồi."
Tần Chung Việt lại gắt gao bắt lấy tay y, không nói lời nào mà vẫn luôn mút với hôn từ lòng bàn tay hướng lên trên, hôn đến một nốt ruồi đen nhỏ bên trong cánh tay của Tạ Trọng Tinh, theo bản năng hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Trên gương mặt xinh đẹp ấy của y nổi lên một lớp màu hồng nhạt, cực kỳ giống quả đào mật chín mọng nước, ngay cả cặp mắt màu đen kia cũng nổi lên ánh nước lấp lánh, ngữ khí càng không bình tĩnh nổi, có chút nhẹ, cũng có chút run, "......!Đủ rồi, cậu là chó à? Còn thè lưỡi liếm nữa."
Tuy nói như vậy, song, Tạ Trọng Tinh lại hơi ngả người về phía sau, nâng cánh tay lên tạo điều kiện cho Tần Chung Việt hôn, thậm chí y cảm thấy Tần Chung Việt sẽ nhanh chóng tiếp tục hôn lên trên, cho nên hơi cúi đầu để sát vào Tần Chung Việt.
Trái tim y mãnh liệt nhảy lên, dường như muốn phá lồng ngực gầy gò mà ra, bên tai dường như không còn nghe thấy những âm thanh khác, chỉ nghe được tiếng động thật nhỏ từ cái nụ hôn vừa tỉ tê vừa dày đặc của Tần Chung Việt.
Cho dù Tần Chung Việt không rõ tâm tình Tạ Trọng Tinh thế nào, nhưng động tác của hắn cũng đã theo bản năng chấp nhận phần dung túng một cách âm thầm này của y.
Hắn liếm láp nốt ruồi nhỏ xinh thêm lần nữa, trong đầu lờ mờ xuất hiện thân thể tuyệt đẹp nọ thuộc về Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh lớn lên trắng trẻo, những nốt ruồi nhỏ xinh trên cơ thể phá lệ mê người.
Phía sau cổ y có một nốt ruồi nhỏ nằm ở đốt sống cổ nối liền với cột sống lưng, theo động tác cúi và ngẩng đầu của y, rất nhỏ mà linh động.
Nếu làm từ tư thế phía sau, Tần Chung Việt nhìn nốt ruồi di chuyển lên xuống thì đại não sẽ nóng lên rồi đi liếm đi cắn, khi đó giọng Tạ Trọng Tinh lập tức thay đổi.
Còn khi nhìn chính diện thì có thể thấy nốt ruồi nhỏ phía dưới mí mắt Tạ Trọng Tinh, ánh mắt y mông lung, đôi đồng tử đẹp đẽ được ánh sáng chiếu vào tỏa ra tia sáng óng ánh nhỏ nhoi khiến cặp mắt ấy nhanh chóng đong đầy ánh nước, dáng vẻ cường thế lạnh nhạt ban ngày cũng sẽ hóa thành một hồ nước xuân.
Đại não Tần Chung Việt càng ngày càng nóng bừng, thậm chí còn trực tiếp đẩy ngã Tạ Trọng Tinh lên giường.
Tạ Trọng Tinh có chút kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, y nhìn Tần Chung Việt như si như say mà gặm cánh tay y, từ biểu cảm kinh ngạc biến thành mặt không cảm xúc.
Y dời ánh mắt đi, nhìn trần nhà và đếm nhẩm thời gian.
Qua hồi lâu, Tần Chung Việt vẫn đang mút nốt ruồi trên cánh tay y, cuối cùng Tạ Trọng Tinh có chút không kiên nhẫn, "Cậu đủ chưa?? Cậu có bị ngốc không?"
Nói rồi duỗi tay nặng nề đẩy Tần Chung Việt sang một bên.
Tần Chung Việt bị Tạ Trọng Tinh đẩy ra, trên đôi môi hình dạng hoàn mỹ còn dính đầy nước bọt óng ánh, có chút chưa đã thèm liếm môi, vừa mê mang vừa tủi thân hỏi: "......!Tại sao lại mắng tôi?"
Tạ Trọng Tinh nằm ở trên giường, nâng chân lên đạp hắn một cái, giọng điệu không chút gợn sóng bình tĩnh trả lời, "Cậu cứ bú liếm một nốt ruồi hoài là có ý gì?"
Đại não Tần Chung Việt vẫn đang đắm chìm trong giây phút sung sướng vừa rồi, phản ứng vô cùng chậm chạp đáp: "Mút đã lắm, cậu xem, còn bị tôi mút đến độ đổi màu luôn này."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Cuối cùng Tần Chung Việt cũng phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, "Có phải khiến cậu đau rồi đúng không? Chỉ tại nó quá đẹp, tôi vẫn chưa tỉnh táo lại được đây."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tại sao hắn cảm thấy một nốt ruồi trông đẹp chứ??
Ánh mắt Tần Chung Việt vẫn chưa rời khỏi làn da xung quanh ửng đỏ vì nốt ruồi nhỏ bị hắn hôn mút đến độ sưng lên vài phần, hắn cảm thấy nốt ruồi như vậy mới càng thêm đáng yêu.
Tạ Trọng Tinh chú ý ánh mắt hắn lưu luyến nhìn cái nốt ruồi nhỏ kia, trên mặt vô cảm, nhịn không được liếc mắt xem thường.
Đúng lúc này, điện thoại Tần Chung Việt reo lên.
Tần Chung Việt nhận điện thoại, "Alo?"
Đầu dây bên kia chính là Mạc Dữ, anh ta ho khan một tiếng, nịnh nọt: "Tần Chung Việt đó à, chúc mừng cậu nha, sát điểm trúng tuyển Thanh Hoa! Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác rồi, không nghĩ tới cậu đi thành phố A một chuyến, vậy mà có thể trở nên lợi hại như vầy."
Lực chú ý của Tần Chung Việt cuối cùng dời khỏi người Tạ Trọng Tinh, "Cậu nói lời vô nghĩa đó hả? Tôi là ai chứ! Chỉ cần tôi muốn làm thì sẽ không có chuyện không làm được!"
Mạc Dữ nói: "Dà dà dà, cậu vip pro thật sự, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn ha!"
Tần Chung Việt cảnh giác: "Giờ cậu vỗ mông ngựa nhiều như vậy, có phải là muốn quỵt nợ không?"
Mạc Dữ rặt vẻ đáng thương: "Ba tôi vừa mới đánh tôi một trận, thật đó, da tróc thịt bong luôn, giọng tôi nói còn khàn đây nè.
Tần Chung Việt, nếu không thì bỏ cuộc đánh cược này đi ha? Chúng ta làm thanh mai trúc mã nhiều năm vầy rồi, đừng vì tí việc cỏn con như vậy mà làm tổn thương cảm tình."
Tần Chung Việt oán trách: "Mỗi ngày cậu đều thay đổi, luôn quỵt nợ với tôi, lúc trước Đường Minh Tân khai trương quán bar, hai ta đánh đố, cậu cũng quỵt nợ, cuối cùng vẫn là tôi trả hóa đơn rượu tám vạn đó."
Mạc Dữ đáp: "Tần Chung Việt à, không phải đâu, cậu có tiền như vầy, ba cậu không chỉ cho cậu mười vạn một tháng mà còn cho cậu thẻ đen có hạn mức tiêu chi không giới hạn.
Cái này đối với cậu mà nói chỉ là tiền lẻ thôi, nhưng đối với tôi là tận tám tháng tiền tiêu vặt lận, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, đừng bởi vì chuyện tiền nong mà rạn nứt tình cảm nha."
Tần Chung Việt cảm giác ánh mắt Tạ Trọng Tinh nhìn hắn trở nên sắc bén hơn lúc nãy, tức khắc lạnh cả người, giọng nói run run, "Cậu đừng như vậy chứ."
Mạc Dữ nghe ngữ khí hắn nhè nhẹ bèn vui vẻ ngay tắp lự, "Cậu ngẫm lại đi, lúc tám tuổi cậu còn đái dầm, là do tôi chủ động nói với ba cậu đó là nước tiểu của tôi, với lại nước tiểu phun ra làm dơ quần cậu ở trường cũng là tôi cởi quần tôi đưa cho cậu mặc, còn nữa......"
Tần Chung Việt lập tức cảm giác gương mặt nóng rát, "Cậu đủ rồi đó! Đừng nói nữa!"
Tạ Trọng Tinh còn ở đây đây nè, xấu hổ quá đi mất!!
Mạc Dữ lập tức ngừng miệng, "......!Cậu xem, tôi đối xử tốt với cậu như vậy, cậu sẽ không trơ mắt nhìn ba tôi đánh ch.ết tôi đó chứ??"
Tạ Trọng Tinh đoạt lấy điện thoại của Tần Chung Việt, cúp cái rẹt.
Tần Chung Việt đỏ mặt, giải thích trước luôn: "Tôi chưa tiểu trên giường thật mà!"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Trọng điểm là cái này à?
Tần Chung Việt nóng ruột tiếp tục giải thích, "Tôi cũng đâu có đái dầm đâu, khi đó tôi thật sự không có đái dầm, cậu ta cứ nói là nước tiểu của tôi, với lại bị dính nước tiểu ở WC cũng là tại cậu ta đột nhiên hù sau lưng làm tôi sợ! Nước tiểu của tôi trước nay chưa từng bị văng ra ngoài, khỏe mạnh lắm á!" (ý nói đường nước tiểu của Việt là 1 đường chứ không có cong vẹo lung tung, chứng tỏ sức khỏe bình thường)
"......" Tạ Trọng Tinh có chút bất đắc dĩ, "Tôi biết, dù thật sự có đái dầm đi nữa thì cũng không mất mặt lắm đâu, vì tôi cũng từng mơ đi tìm WC rồi mà."
Tần Chung Việt hơi mở to hai mắt, vẻ lo lắng trên mặt rút đi vài phần, tò mò hỏi: "Vậy cậu có tìm được không?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Không tìm được."
Tần Chung Việt thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không tìm được là tốt rồi, mà mỗi lần tôi luôn có thể tìm được."
Tạ Trọng Tinh: "Hử?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy là cậu đái dầm à?"
Tần Chung Việt ngượng ngùng rằng: "Vì lúc tìm được, muốn cởi quần thì lập tức tỉnh mất tiêu òi."
Tạ Trọng Tinh: "À..."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Có phải Tên Mạc Dữ này thường xuyên đánh bài cảm tình với cậu không?"
Tần Chung Việt vừa thấy y nói chính sự, bèn hơi khẩn trương, "Ừm, cậu ta cứ luôn vầy đó, cho nên lần này tôi mới gọi điện thoại cho chú Mạc, là vì không muốn cho cậu ta quỵt nợ."
Tạ Trọng Tinh cảm thấy vô cùng bực bội đối với mấy tên bạn bè thân quen từ nhỏ trong miệng hắn, "Cậu không nên dung túng bọn họ như vậy, các cậu đánh cược cái này, nếu cậu thua, cậu ta sẽ không chút khách khí mà bóc lột cậu, đến lượt cậu ta thua thì cậu ta lại muốn quỵt nợ, cậu ta như vậy cậu không cảm thấy giận sao?"
Tần Chung Việt do dự trả lời: "Tôi cũng không muốn cậu ta quỵt nợ, tôi đã gọi điện thoại cho ba cậu ta rồi đó thôi."
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh đáp: "Cậu cũng nghe rõ rồi mà, cậu ta nói ba cậu ta đánh cậu ta một trận, kết quả ba cậu ta không có thay cậu ta trả số tiền này được, mà bảo cậu ta gọi điện tới cậu, cậu còn không rõ ý bọn họ sao?"
Tần Chung Việt thở dài một hơi, "Tôi biết chứ, ây dà, đúng là nhà Mạc Dữ không có tiền nhiều như vậy, vốn dĩ cậu ta đánh cược không nổi mà."
Tạ Trọng Tinh: "Ừ, cậu ta vốn không đủ tiền để cược với cậu, mà chính là nhận định cậu sẽ thua nên muốn cắn một miếng thịt xuống từ trên người của cậu, cậu cảm thấy bạn bè như vậy, giống một người bạn à?"
Tần Chung Việt: "Chủ yếu là do tụi tôi lớn lên cùng nhau, xem như thanh mai trúc mã......"
Mặt Tạ Trọng Tinh không cảm xúc, giọng lạnh băng: "Vậy là cậu muốn tùy cho cậu ta quỵt nợ?"
Tần Chung Việt cảm giác được giọng điệu y thay đổi, trong lòng hoảng hốt, lập tức đáp: "Tôi không cho phép cậu ta quỵt nợ đâu!"
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, "Thật không?"
Tần Chung Việt căng da đầu đáp: "Thật! Cậu ta thua là thua! Quỵt nợ là cậu ta không đúng!"
Tạ Trọng Tinh khẽ cười, ngữ khí mềm nhẹ rằng: "Vầy mới đúng, cậu như vậy thật sự rất đàn ông đó." Y nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Rất có khí khái nam tử."
Sắc mặt Tần Chung Việt tức khắc đỏ lên, tim đập nhanh hơn, lời nói này đối với một đứa con trai mà nói, có thể nói là sự khích lệ to lớn vô ngần!
Đầu Tần Chung Việt choáng váng mà đáp: "Giờ tôi gọi liền cho Mạc Dữ, bảo cậu ta tuân thủ hứa hẹn! Nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cậu ta luôn!"
Tần Chung Việt nói vậy xong thì cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc cho Mạc Dữ.
Mạc Dữ nhận máy rất nhanh, cười hề hề mà hô một tiếng, "Tần Chung Việt, cậu đã nghĩ kỹ rồi à?"
Tần Chung Việt mạnh mẽ đáp: "Mạc Dữ, cậu mua du thuyền cho tôi nhanh lên, nếu không tôi sẽ lập tức tuyệt giao với cậu!"
Mạc Dữ: "......!Không phải chớ? Cậu nghiêm túc đó hả?"
Tần Chung Việt nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh, em ấy còn đang cười với mình đây nè, ánh mắt sáng trưng mang vẻ chờ đợi nhìn mình, như thể đang nhìn một nam tử hán đội trời đạp đất vậy á! Sao mình có thể để Tạ Trọng Tinh thất vọng được chớ!
Tần Chung Việt không biết chút nào chính bản thân bây giờ giống như Chu U Vương bị Bao Tự mê đến thần hồn điên đảo mà gây ra vụ 'Đốt đèn gọi chư hầu dụ mỹ nhân cười' nọ, đại não hắn hoàn toàn bị sắc đẹp Tạ Trọng Tinh khống chế, khiến hắn nghiêng ngả lảo đảo hướng qua Tạ Trọng Tinh một cách vô hạn, "Nghiêm túc, cậu lẹ lẹ lên à, nếu tôi thua thì cậu sẽ không khách khí với tôi đâu.
Giờ cậu nói với tôi không có tiền là không có miếng đạo lý nào hết, cậu không thể luôn ỷ vào cảm tình từ nhỏ của hai chúng ta mà cứ tới bóc lột tôi hoài được.
Con người tôi ghét nhất là bị bóc lột, nếu lần này cậu không tuân thủ hứa hẹn, chúng ta tuyệt giao ngay lập tức! Trước khi tuyệt giao tôi còn nói cho ba tôi nữa, để ba tôi dí theo ba cậu đòi lại số tiền này cho bằng được!"
Mạc Dữ: "Đcm! Tần Chung Việt, sao cậu lại thế này?"
Hiện giờ, Tần Chung Việt đang giận sôi gan, căn bản không nghe lọt lời Mạc Dữ nói, "Vậy mà cậu dám mắng tôi! Quả nhiên cậu không xem tôi là anh em mà, cậu đúng là coi tôi thành ATM của cậu rồi! Anh em ruột còn phải tính toán sòng phẳng nữa là! Lần trước cậu mượn thẻ tôi quẹt mua xe cho Lê Quân hết 50 vạn cậu còn chưa trả tôi đó, dứt khoát trả một lần với nhau luôn đi, còn mấy khoản lẻ tẻ khác tôi không tính toán với cậu! Cứ như vậy ha, trước khi không nhìn thấy du thuyền của tôi, xem như hai chúng ta chưa từng làm anh em! Hẹn gặp lại!"
Liền mạch lưu loát nói xong, Tần Chung Việt cúp máy.
Hắn chờ mong mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, quả nhiên Tạ Trọng Tinh lộ ra một nụ cười tán thưởng với hắn, "Vừa rồi cậu thật sự rất tuấn tú, vô cùng vô cùng đàn ông luôn!"
Tần Chung Việt đỏ mặt, hầu kết hắn lên xuống vài cái, vừa vui sướng vừa ngượng ngùng hỏi: "Vậy cậu có thích không á?"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh chớp chớp, ngữ khí cực kỳ ôn nhu, "Đương nhiên thích, tôi cảm giác như bị khí khái nam tử của cậu làm cho mê mất rồi, về sau cậu có thể giữ vững như vậy hay không?"
Tần Chung Việt đáp theo bản năng: "Nhưng mà tôi không nhiều anh em như vậy á."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Nhưng mà tôi không nhiều anh em dùng để tuyệt giao như vậy để làm cho cậu thích á
Việt nhãi con get được phương thức mới làm cho Tinh Tinh vui lòng rồi — cùng bạn bè tuyệt giao cái nè
Đời trước Việt nhãi con có oán trách là bởi vì Tinh Tinh muốn giữ vững thiết lập nhân vật cao ngạo, lạnh lùng đó huê huê huê.
.