Có Một Tên Quỷ Vương Cuồng Tự Luyến

Nguyệt Hạ ăn thức ăn Lam An đút cho, rồi hỏi.

"Ngươi ra ngoài có nghe được gì về mấy vụ tà yêu quấy rối quanh đây không?"

Lam An tách phần da của miếng thịt gà, bỏ vào miệng, còn phần thịt thì đút cho Nguyệt Hạ, nói.

"Có. Ta nghe nói, con gà trống của một nhà đầu xóm có biểu hiện hết sức quái lạ."

"Quái lạ thế nào?" Nguyệt Hạ nuốt xuống miếng thịt gà, sau đó chỉ mớ tôm, nói.

Lam An chăm chỉ ngồi bóc vỏ tôm.

"Nó sáng nào cũng gáy, ồn áo khắp nơi. Có khi nào nó bị tà khí quấy rối." Lam An cẩn thận phân tích.

Nguyệt Hạ nhìn cậu, sau đó không chịu đựng được mà đè cậu ra, vỗ vào mông cậu.

"Tên ngốc này, ta tức chết mà, tức chết mà. Ngươi có thấy con gà trống nào buổi sángkhông gáy không?"

Lam An bị đánh, oang oang kêu lên. Sau đó xấu hổ ôm cái mông đau. Cậu năm nay mười lăm tuổi rồi, thế mà quỷ vương còn đánh mông cậu. Nguyệt Hạ đánh cho hả dạ, có bao nhiêu tức giận từ tối qua đến giờ hắn đều xả lên cái mông đó, hừ, còn dám chọt mông hắn. Nguyệt Hạ thấy Lam An ấm ức đứng ôm mông, liền kéo cậu xuống ghế, sau đó chỉ mớ tôm còn bóc dở. Lam An đã quen với mấy hành vi bạo lực của Nguyệt Hạ, dù gì một phần hồn phách của cậu đã bị hắn ăn, muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể làm nô lệ cho hắn. Cậu là một con người hiền lành, có chút nhút nhát. Từ nhỏ trải qua bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu ấm ức đã quen, thế nên Lam An cũng không tức giận lâu, vuốt vuốt cái mông đau rồi lại ngồi xuống bóp vỏ tôm cho Nguyệt Hạ. 

"Ngươi còn nghe ngóng được chuyện gì khác không?" Hắn không trông trờ ở nơi khỉ khô cò gáy này diễn ra đại sự gì, thế nhưng bọn họ vẫn cần tiền để sống qua ngày. Dù kiếp trước hắn có là quỷ vương người người khiếp sợ, nhưng hai tiếng quỷ vương này không thể kiếm được cơm ăn. Với lại, với bộ dạng xấu xí hiện giờ, hắn cũng không muốn xuất đầu lộ diện, mất mặt chết.

Lam An chăm chỉ bóc vỏ tôm, sau đó như sực nhớ chuyện gì, lại nó.

"Quỷ vương, con gà đầu xóm."

Nguyệt Hạ nhìn cậu, bộ dạng ngươi dám nói nữa ta đánh nát mông ngươi. Lam An không biết sợ, vẫn cứ tiếp tục.

"Dạo này số trứng đẻ ra sau một đêm cứ mất sạch."

Nguyệt Hạ nghe vậy, có chút đăm chiêu.

"Hết rồi."

Lam An bỏ con tôm đã bóc vỏ vào miệng Nguyệt Hạ, gật gật đầu.

"Hết rồi."

Nguyệt Hạ.

"..."

Ăn xong, bọn họ thu dọn hành lý, xuất phát đi bắt kẻ trộm trứng gà. Bởi vì hiện giờ Nguyệt Hạ là một tử thi, nên hắn phải dùng mạng che. Lúc đi ra đầu xóm, hắn dừng lại trước một tiệm bán mấy mỹ phẩm linh tinh. Người bán hàng là một cô bé rất lanh lẹ. Nhìn thấy Nguyệt Hạ cùng Lam An thì mau chóng giới thiệu vài loại phấn hương. Nguyệt Hạ vương bàn tay xinh đẹp của mình ra, lựa lựa. Cô bé thấy bàn tay trắng nõn thon dài của Nguyệt Hạ thì mìm cười, sau đó nói với Lam An."Ngài tới mua cho phu nhân sao?"

Lam An không hiểu gì, theo thói quen gật đầu.

Cô bé thấy Lam An vừa anh tuấn vừa dễ gần liền niềm nở, quay qua bắt chuyện với Nguyệt Hạ.

"Phu nhân, tiệm của ta tuy không dám  nói bán đồ tốt nhất, nhưng là tiệm tốt nhất trong trấn này. Phu nhân xem, bàn tay người đẹp như vậy, rất hợp với loại phấn sơn trà này."

Cô bé mở một hợp phấn trắng có mùi hương sơn trà thanh khiết đưa cho Nguyệt Hạ.

"Phu nhân, người xem, có phải rất thơm không?"

"Có phấn trang điểm xác chết không?" Nguyệt Hạ nói.

Mặt cô bé cứng đờ, trơ mắt nhìn Lam An. Lam An chỉ biết che mặt. Tới tiệm mua  phấn trang điểm hỏi phấn trang điểm xác chết, cái này là muốn đi đánh lộn mà. Cô bé lắp bắp nói.

"Tiệm... tiệm của chúng ta... không có."

Nguyệt Hạ phất tay.

"Đi thôi."

Lam An áy náy cười với cô bé, sau đó chạy theo Nguyệt Hạ.

"Quỷ vương, sao ngài lại bắt nạt người ta. Nàng chỉ là một cô bé."

"Hừ, ai lại bắt nạt nàng."  Hắn mới không chịu thừa nhận mình đi so đo với một cô bé.

"Nhưng ngài rõ ràng..."

"Ai biểu nàng gọi ta là phu nhân. Hừ hừ. Anh tuấn tiêu sái thông minh kiệt luân như ta mà gọi là phu nhân. Ngươi không biết lúc ta tung hoành ngang dọc, có bao nhiêu thiếu nữ chỉ mong được một cái ngoái nhìn của ta đâu. Hừ hừ."

Lam An len lén nhìn cánh tay phụ nữ của Nguyệt Hạ, hi vọng y không đánh cậu. Bọn họ đi tới đầu xóm, gặp chủ nhà bị trộm trứng gà. Lam An gõ cửa, một bà lão tóc bạc hiền hậu mở cửa với cậu. Hai mắt bà lão bị nhiều nếp nhăn đè nặng, không thấy rõ. Bà lão chống gậy, nhìn Nguyệt Hạ, nhưng vì hắn quá cao nên ngoài bức tường nhiều lớp quần áo thì bà lão chẳng thấy gì cả. Bà lão quay qua Lam An, người thấp bé hơn, bắt chuyện.

"Hai vị tìm ta có chuyện gì?"

Lam An lễ phép trả lời.

"Cháu nghe trong xóm nói trứng gà  nhà bà bị lấy trộm, nghĩ có lẽ là do yêu ma quấy rối nên muốn tới xem."

"Ồ, vậy hai vị là đạo sĩ à? Mời hai vị  vào nhà." Dân làng bình thường chỉ biết những người có phép thuật là người nhà trời nên cung kính vô cùng. Lam An cùng Nguyệt Hạ đi vào. Căn nhà của bà lão vô cùng trống trải và đơn sơ. Chiếc bàn đá ngoài sân nứt nẻ cùng vài con gà con chíp chíp đang chạy xung quanh. Bà lão đi vào nhà, lấy hai cái li có vẻ sạch, rót hai phần nước cho bọn họ. Lam An lễ phép nhận lấy, Nguyệt Hạ thì bắt đầu thăm dò tà khí xung quanh.

"Bà ơi, bà có thể nói sơ sự việc được không?"

Bà lão thấy Lam An tuy là người có phép thuật, nhưng lại không hống hách ngang ngược như những tên đạo sĩ ngoài kia mà còn lễ phép, liền yêu thích không thôi. Bà lão chấm nước mắt nói.

"Ta già rồi, nhà chỉ có mấy con gà để sống qua ngày, thế mà cứ bị cướp hết đợt trứng này tới đợt trứng khác. Mấy thanh niên trong làng cũng cố giúp ta, thế nhưng bọn họ thấy một cái bóng trắng chạy lướt qua liền sợ, nói là yêu tà gì đó, lấy mất hồn nên không dám can thiệp nữa. Cái loại yêu ma chỉ ăn cắp trứng gà này, mấy vị người trời gì ấy nào thèm để mắt tới. Nhưng mà số trứng này chính là mạng sống của ta."Lam An an ủi bà một phen, sau đó lại hỏi thêm vài thứ. Cậu hứa với bà chắc chắn sẽ đánh đuổi yêu ma giúp bà.

Bọn họ rời khỏi nhà bà lão. Lam An sơ lược nói, sau đó len lén nhìn Nguyệt Hạ.

"Bà lão nói, tên trộm là một cái  bóng trắng, có tai như hồ ly." 

Nguyệt Hạ thấy cái nhìn vừa áy náy, vừa khó nói của cậu thì ra  lệnh.

"Muốn nói gì thì nói."

Lam An khó xử một hồi, sau đó mới nhẹ giọng.

"Quỷ vương à, ta biết hôm qua ta ăn rất nhiều. Nếu ngài thấy đói..."

Chỉ nghe vài câu Nguyệt Hạ liền đoán được suy nghĩ của cậu. Hắn tức điên lên, đè Lam An lên một thân cây, sau đó ra sức vỗ vào mông cậu.

"Đồ ngốc. Ngươi lại dám nghĩ ta đi ăn cắp trứng gà sao? Ngươi nghĩ ta lại đi làm cái việc hạ cấp như vậy sao? Ta còn đói khát tới mức độ phải đi cắp trứng gà của một bà lão sao?"

Nguyệt Hạ ra tay rất nặng. Chốc lát sau nước mắt Lam An ồ ạt chảy ra. Cậu khổ sở van xin. Nguyệt Hạ không tình nguyện mà dừng lại.

"Hừ! Cho ngươi lần sau không nghĩ lung tung."

Nguyệt Hạ đưa tay lên không trung, sau đó kéo xuống. Từ tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái bóng. Cái bóng kéo dài từ không trung, bắt đầu lan ra mặt đất, ở nơi không xa bọn họ, liền xuất hiện một con hồ ly trắng. Nó bị đè bẹp dưới đất, bốn chân vẫy vẫy nhưng lại không chạy được. Nguyệt Hạ cười khẩy, tà khí bắt đầu tản ra. Hắn âm u cười đi tới chổ con hồ ly xấu xố.

"Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà lại đi ăn cắp trứng của một bà lão."

Hắn khàn giọng, nói ra từng từ. Hồ ly sợ hãi, loại tà khí này quá mạnh mẽ, là thứ mạnh mẽ nhất mà nó biết từ trước tới nay. Loại tà khí nồng nặc này như bóp nát nó. Nó run rẩy ôm đuôi, ngao ngao kêu không nói thành lời. Lam An nhìn con hồ ly này, nhớ tới con mèo lúc nhỏ mình biết, thấy vô cùng đáng thương. Cậu khẽ kéo tay áo Nguyệt Hạ.

"Quỷ vương, ngài đừng dọa nó."

Nguyệt Hạ quát.

"Ngưới đừng có thương hại nó." Thế nhưng tà khí của hắn liền rút lại.

Hồ ly cảnh giác nhìn Lam An, hắn thấy quỷ khí trên người cậu, nhưng không mạnh mẽ như người kia,  khiến nó cảm thấy người này cũng là yêu tinh như mình, nên cũng bớt sợ.

"Ngươi sao lại đi ăn cắp đồ của một bà lão."

Con hồ ly tinh, sau khi kéo được hồn mình về, run rẩy nói.

"Ta đói."

"Ngươi còn trẻ còn khỏe như vậy, vẫn có thể kiếm ăn được. Bà lão già rồi, chỉ còn một bầy gà để sống qua ngày thôi." Lam An chậm rãi nói lý.

Hồ ly biết mình làm sai, nhưng nó vẫn cố giải thích.

"Lúc trước ta cũng tự đi kiếm ăn, nhưng mà dạo này ở hồ Thanh Nhật có quái vật yêu lực rất mạnh xuất hiện, đám yêu tinh đều từ bên đó chạy qua đây, nên cuộc sống rất khó khăn."Nghe tới quái vật mạnh, Nguyệt Hạ nhếch mày. Hắn muốn xem thứ mạnh này là mạnh thế nào, so với quỷ vương như hắn thì ra sao. Với lại bọn họ đang rất cần tiền, mấy loại  yêu tinh bé bé này bắt được cũng chẳng kiếm được  bao nhiêu. Còn quái vật mạnh, diệt trừ có thể đổi ấy tiền, có khi còn gom được mấy đồ tốt từ chỗ quái vật.  Nguyệt Hạ lúc này lên tiếng.

"Hồ Thanh Nhật ngươi nói ở đâu?"

Hồ ly vô cùng  sợ Nguyệt Hạ, y vừa lên tiếng, nó liền cong đuôi, run rẩy cả ngày không nói được. Nguyệt Hạ khó chịu, phất tay quay đi.

"Hừ!."

Lam An biết y giận, cậu vội vuốt vuốt hạ hỏa  cho y, vừa quay qua trấn an hồ ly.

"Đừng sợ, đừng sợ. Y tính tình nóng nảy thế thôi, chứ y là người tốt."

Nguyệt hạ nghe hai chữ "nóng nảy" lại hừ thêm mấy cái.

Hồ ly thấy Lam An tính tình tốt, còn hiền lành, đoán cậu là người hầu hay nô lệ của Nguyệt Hạ, nhỏ giọng nói.

"Ta thấy y đánh ngươi rất đau."

Lam An nhớ tới việc xấu hổ bị người ngoài thấy được, ngại ngùng.

"Y tính tình không tốt lắm."

"Hừ! Hừ! Hừ!"

Hồ ly lại ôm đuôi ngao ngao khóc. Lam An lại phải dỗ nó.

"Mau nói cho ta biết, hồ Thanh Nhật ở đâu."

Hồ ly lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói.

"Hồ Thanh Nhật nằm ở phía tây, bên trong núi Chóp. Ta nghe bọn yêu tinh nói lúc trước nơi đó rất yên bình, hài hòa. Không hiểu sao có một nhóm người đi tới, xây một ngôi miếu thờ ở lưng chừng núi, bắt đầu mở cửa cúng viếng. Nhưng không hiểu sao một đêm nọ, ngôi miếu đột nhiên nổ tung. Tượng Thánh Nữ biến mất, sau đó có một con quái vật vô cùng mạnh đóng chiếm khu vực quanh hồ. Nó không những ăn thịt người, còn ăn cả yêu tinh."

"Không có ai ngăn nó lại sao? Xung quanh đây không có đại gia tộc hay tu tiên phái nào quản lý sao?"

"Trấn nhỏ này rất vắng vẻ, thật sự không thuộc về bất kì đại gia tộc hay tu tiên phái nào. Nhưng mà gần đây nhất là Thúy Tiên Cốc. Đền miếu đó cũng là do họ xây. Nhưng mà không hiểu sao, việc hơn một tháng, bọn họ đều không nhúng tay vào. Ta nghe nói bên Bách Thảo Trang đang cử người tới."

"Bách Thảo Trang?" Lam An biết môn phái này. Bọn họ là một một gia tộc rất lớn trong giới tu tiên, thiện dược và trú thuật. Vũ khí môn phái là một cây bút, đuôi bút có đính ký hiệu đặc trưng của Bách Thảo Trang là hai đóa Hoàn Ngọc, có thể họa trú thuật bất kì lúc nào. Môn sinh Bách Thảo Trang hằng năm đều đi khắp nơi, trừ tà yêu, chữa bệnh, đều được người dân ca tụng là Y Thần. 

"Đúng vậy, ở cách xa đó trên dãy Phi Phong, có một vị tiên quân cư trú. Nhưng mà y ở đó hơn mười năm rồi, chưa bao giờ ra khỏi đó, nên ta không nghĩ y sẽ tới giúp."

"Tiên quân, ngươi biết người đó tên gì không?"

Nguyệt Hạ tò mò. Không có bao nhiêu người trong giới tu tiên được gọi là tiên quân. Đây là những người vô cùng đặc biệt, sinh ra liền mang ấn ký của tiên giới. Có thể một bước thăng thiên, không giống như người thường, cả đời tu luyện chết đi vẫn hóa thành tro bụi. Hồ ly đang nói hăng say, nghe Nguyệt Hạ cất tiếng liền sợ hãi ngậm miệng. Lam An thấy nếu cứ như vậy thì cả ngày cũng không hỏi được gì, cậu liền kéo áo Nguyệt Hạ.

"Quỷ vương, ngài đi ra kia chơi một chút đi."

"Chơi! Một! Chút!" Nguyệt Hạ không tin được mà lặp lại. Tên ngốc này coi hắn là con nít mà đối đãi.

Lam An không nghe ra sự tức giận của Nguyệt Hạ, gật đầu.

"Đúng vậy, ngài dọa nó sợ kìa."

"Hừ! Hừ! Hừ!" Nguyệt Hạ hừ mạnh ba tiếng ra vẻ tức  giận, cuối cùng vẫn dậm chân đi ra kia chọt tổ kiến.

"Ngươi biết vị tiên quân đó tên gì không?"

Con hồ ly chắc chắn Nguyệt Hạ đã đi xa, mới từ từ lên tiếng.

"Ta không biết, nhưng nghe bọn yêu tinh nói tiên quân rất đẹp. Tóc y màu trắng, phía trái trán y có vết bớt hoa mai trong suốt. Cả người y thơm phức như mai trắng dưới sương. Y rất hiền, không có đánh đuổi chán ghét bọn yêu tinh như chúng ta, nhưng y cũng không thích người khác ồn ào. Y hay nói: Các ngươi đừng ồn để cho hắn ngủ."

Lam An biết tiểu yêu tinh chỉ biết trộm gà  này chắc không biết nhiều, nên không ép nó.

"Vậy ngươi biết miếu thờ đó thờ ai không?"

"Nghe nói là một Thánh nữ đến từ phương xa. Hình như là Vọng Nguyệt Thần Giáo."

Lam An có thông tin rồi thì chạy đến chỗ Nguyệt Hạ. Hồ ly thấy Nguyệt Hạ quay lại, vội ôm lấy đuôi, mắt ươn ướt cầu cứu nhìn Lam An.

"Ngươi nhìn hắn làm gì? Hắn không cứu được ngươi đâu!"

Hồ ly khổ sở, cụp đuôi, cuộn lại thành một cục bông nhỏ. Lam An kéo kéo tay áo Nguyện Hạ, nhỏ giọng xin.

"Ngài đừng làm nó sợ."

Nguyệt Hạ hừ  hừ, sau đó nói.

"Chuyện quái vật ta sẽ xử lý, mấy hôm nữa mọi chuyện sẽ ổn. Bọn yêu tinh sẽ quay về nơi sinh sống cũ, sẽ không có ai tranh giành thức ăn với ngươi. Nên ngươi không được trộm trứng gà của bà lão  nữa nghe chưa? Còn nữa, giờ ngươi phải mau đi kiếm thứ gì, bù đắp lại cho số trứng mà ngươi đã lấy cắp lúc trước. Nếu ngươi không nghe lời." Nguyệt Hạ âm u cười, tà khí bốn phía tràn ra. "Ta! Sẽ! Ăn! Ngươi!."

Hồ ly nghe vậy run rẩy dập đầu. Lam An biết nó nghe lời thì kéo Nguyệt Hạ đi, tránh y đùa dai, dọa chết con hồ ly xấu số. Bọn họ quay lại nhà bà lão, thuật sơ lại mọi chuyện. Bà lão nghe vậy thì rất mừng, nhưng bà rất nghèo, chỉ có mấy quả trứng gà. Bọn họ vốn không trông mong sẽ lấy được thứ gì có giá trị từ bà, nên sau một hồi nghe bà lão cảm tạ, Lam An chỉ lấy một quả trứng luộc để bà lão vui lòng rồi đi.

Bọn họ hướng tới hồ Thanh Nhật mà đi. Trên đường Lam An vừa nhún nhảy, vừa ăn trứng, trông cậu vô cùng vui vẻ. Nguyệt Hạ thấy cậu vui cười, không giống như đứa trẻ âm u lúc trước, liền cảm thấy thoải mái không thôi, hắn gọi cậu.

"Có một quả trứng đã khiến ngươi vui như  vậy."

Lam An cười hì hì, nói.

"Trứng ăn ngon lắm."

"Ngon vậy sao? Ngon vậy mà ngươi chỉ biết ăn một mình. Ngươi không nhớ là ai giúp ngươi có trứng mà ăn sao."

Lam An nghe vậy, có chút do dự, rồi cậu cẩn thận đưa trứng đến trước mặt Nguyệt Hạ. Vì Lam An chỉ cao tới ngực Nguyệt Hạ nên hắn phải cúi người xuống mới tới gần quả trứng. Lam An thấy Nguyệt Hạ tới gần, nhắc nhở vài câu.

"Ngài cắn miếng nhỏ thôi nha."

Nguyệt Hạ muốn phun lửa. Tên nhóc này nghĩ hắn muốn dành ăn với nó. Nguyệt Hạ nhe răng, giả vờ ngoạm hết quả trứng của Lam An. Lam An sốt ruột, ánh mắt rưng rưng nhìn quả trứng mình mới chỉ cắn mấy miếng nhỏ. Nguyệt Hạ thấy mặt cậu khổ sở tới muốn khóc thì phì cười, cuối  cùng, chỉ khẽ liếm mặt cậu. 

"Ngài ăn xong rồi?" Lam An không tin được.

"Hừ. Mặt ngươi có vụn trứng, nên ta ăn xong rồi."

Lam An thấy quả trứng của mình còn nguyên vẹn thì vui mừng. Sau đó cậu ăn, lưu ý để vụn trứng dây ra mặt. Nguyệt Hạ nhìn gương mặt nhem nhuốc của cậu thì khó hiểu hỏi.

"Ngươi làm gì vậy?"

Lam An chậm rãi giải thích.

"Quỷ vương, nếu ngài muống ăn trứng thì cứ ăn trên mặt ta, đừng ăn trứng của ta nha."

Nguyệt Hạ nghe vậy thì tỏa ra nụ cười ác ma, sau đó giả  bộ quân tử mà nói.

"Là ngươi nói đó."

Thức ăn dâng tận miệng, không ăn chính là thằng ngu. Nguyệt Hạ tất nhiên không thừa nhận mình ngu nên nhanh chóng liếm sạch trứng trên mặt cậu. Cứ như vậy một đường. Một quả trứng luộc con con đều chui hết vào bụng bọn họ. Lam An nhìn Nguyệt Hạ, không hiểu sao có chút xúc động mà nói.

"Quỷ vương, ai cũng  nói ngài xấu. Nhưng mà ngài tuy hơi nóng tính, thích đánh mông ta, còn lại đều rất tốt. Quỷ vương ngài là người tốt."

Hắn nghe lời nói hồn nhiên của Lam An thì cười mỉa, nhủ thầm.

"Ngươi còn không biết năm đó, mạng sống cả mấy chục ngàn người là do ai giết đâu." Quá khứ đầy máu tanh khi xưa, hắn tuyệt không muốn nhớ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui