Lâm đi vào trước nhưng do cô vụng về làm giỏ xách vướng vào cửa nên phải đứng một lúc để gỡ nó ra, Kiệt đi ngang qua cô lắc đầu vì sự hậu đậu. Đến lúc gỡ xong thì Lâm phải chạy nhanh để vào kịp thang máy.
“May mà kịp.” Cô thở phảo, nhưng vận đen nó vẫn cứ ám mãi, thang máy kêu tít tít vì vượt quá số người cho phép. Lâm đành bước ra khỏi cửa, nhìn vẻ mặt của Kiệt, Lâm tức anh ách trong lòng.
Sau khi làm thủ tục ở phòng nhân sự, Lâm được một cô gái dẫn đến trước phòng của Kiệt.
“Cô đừng nói cho tôi biết là tôi làm trợ lý anh ta nha.” Lâm như không tin vào mắt mình, bảng tên treo trước phòng ghi: “Giám đốc kinh doanh, Lý Tuấn Kiệt.”
“Đúng rồi, Giám đốc và mấy người khác đang họp trong phòng, cô ngồi ở bàn này chờ khi nào xong sẽ gọi cô.”
Cô gái nói xong thì để Lâm một mình lại cái bàn trước phòng Kiệt, Lâm đặt túi xách vào hộc rồi nằm dài ra bàn. “Không phải xui như vậy chứ, công ty có bao nhiêu giám đốc, sao vị trí trợ lý giám đốc này lại là trợ lý cho anh ta chứ, ông trời thiệt biết trêu mình.”
Cuộc họp kết thúc, mọi người đi ra từ phòng họp. Lâm Lâm đứng dậy khỏi ghế. “Hôm nay, cô Dương Lâm Lâm sẽ chính thức thử việc ở phòng chúng ta, mọi người tự giới thiệu đi.” Nói xong Kiệt đi ngang Lâm rồi đi vào phòng.
Mọi người trong phòng ai cũng khá là cởi mở, đều cười giời thiệu mình với Lâm Lâm. Sau khi làm quen hết mọi người, ai nấy đều trở về vị trí để làm việc. Lâm Lâm bị Kiệt gọi vào phòng, khi cô đến trước mặt anh thì anh đang vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn. Kiệt mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cộng với nét mặt tập trung khiến anh trông rất thu hút: “Nếu tính cách anh ta không quá tệ như vậy thì anh ta cũng là một người đẹp trai, quyến rũ đó chứ.” Lâm nghĩ thầm.
Lâm Lâm ngồi xuống ghế trước mặt Kiệt. “Có phải anh cố tình tuyển tôi làm trợ lý của anh để có cơ hội trêu chọc tôi không?”
Nghe Lâm nói như vậy, Kiệt vẫn không ngước nhìn cô, vừa lật lật hồ sơ vừa nói. “Tôi không làm mấy chuyện trẻ con như vậy đâu, chỉ có những người đầu óc ấu trĩ mới nghĩ thế.”
“Anh nói ai ấu trĩ?” Lâm cau có.
Kiệt không quan tâm Lâm đang bực tức, anh cầm một xấp tài liệu quăng xuống trước mặt Lâm. “Đánh hết số tài liệu này, trước 5 giờ chiều nay gửi file vô mail của tôi.”
Lâm tuy không ưa thái độ cư xử của Kiệt nhưng với kinh nghiệm làm việc ở nhiều công ty, việc nhân viên mới vô phải làm mấy việc lặt vặt như vậy là chuyện thường tình xảy ra nên cô không chống đối. Cô ôm đống hồ sơ ra bàn làm việc của mình, nhìn quanh thấy mọi người đều bận rộn, Lâm bắt đầu gõ. Không phải là một người có năng lực làm việc yếu, nên việc gõ hết đống hồ sơ này trước 5 giờ với cô thì không có gì khó khăn.
Đánh một lúc thì tới giờ ăn trưa, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Lâm cũng muốn cùng đồng nghiệp ăn chung để hiểu nhau thêm, nhưng nhìn quanh thấy mọi người đều bận rộn và có vẻ như không có ý định ăn, cô đứng dậy.
“Này mọi người, tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta cùng ăn nha.”
Mọi người dừng tay một lúc ngó lên nhìn Lâm.
“Cô Dương, phiền cô gọi tất cả mọi người tập trung vào phòng họp gấp.” Giọng Kiệt phát ra từ điện thoại ở bàn Lâm. “Với lại, cô đi mua cơm hộp và thức uống ọi người luôn, hôm nay vừa họp vừa ăn trưa, mua giùm tôi một ly cà phê.”
Mọi người nghe thấy đều lật đật lấy hồ sơ di chuyển vào phòng họp. Lâm thở dài rồi đi ra ngoài mua thức ăn.
Một lúc sau, hai tay cô đã xách đầy túi, cô đi đến phòng họp, nhưng không còn tay để mở cửa. Cô định dùng người để đẩy cửa nhưng đột nhiên cánh cửa mở ra, cô mất trớn ngã nhào vào mình của người phía trước. Ngơ ngác ngó lên thì nhìn thấy gương mặt của Kiệt, cô bật người ra.
“Cô đang làm cái trò gì vậy, đầu óc cô có vấn đề à. Mọi người đang đói lắm rồi, cô mang vào mau đi.” Lâm đặt mấy túi đồ ăn lên bàn. “Mọi người ăn mau trong vòng 5 phút, rồi sau đó ra làm việc mà tôi vừa giao.” Nói xong Kiệt lấy một ly cà phê trên bàn, đi ra ngang qua cô trở về phòng mình.
“Cám ơn Lâm Lâm nhé.” Mọi người chia nhau thức ăn. Lâm Lâm cũng lấy một phần và ngồi xuống ghế.
“Anh ta đi đâu vậy?”
“Cô nói Giám đốc Lý đó hả, anh ấy đi nghe điện thoại từ hội sở của chúng ta ở Singapore.”
“Anh ta tính cách có vẻ tệ, cả ăn trưa cũng không cho nhân viên mình ra ngoài ăn, còn bắt ăn cơm hộp trong vòng 5 phút, không lo mọi người bị đau bao tử à.”
“Thật ra anh ấy cũng không có gì khó đâu, chỉ là lúc làm việc hơi nghiêm túc thôi.” Cô gái vừa lên tiếng là Vân Nghi, lúc nãy cô có nghe từ một đồng nghiệp thì cô ta trước đây là trợ lý của Kiệt, sau chuyển công tác làm nhân viên kinh doanh.”
“Nghiêm túc, tôi thấy anh ta độc tài thì có.” Lâm Lâm bĩu môi.
Nhấn nút gửi file vô mail của Kiệt, Lâm vươn vai một cái, cô đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại.
“5 giờ kém 15, sắp tan sở rồi.”
Đang chăm chú xem thì một xấp hồ sơ nữa lại quăng trước mặt Lâm, khiến cô hơi giật mình. “Đánh tiếp xấp này, đánh xong hãy về. Những người khác xong việc của mình có thể ra về.” Kiệt nói xong quay trở lại phòng, đóng cửa lại, Lâm hậm hực cầm xấp hồ sơ, định đi vào phòng Kiệt nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại ngồi trở lại, cầm điện thoại nhắn cho Tứ: “Công ty có việc, em phải làm thêm, hôm nay không biết mấy giờ xong, không thể ăn cơm với anh được rồi.” .
Vài giây sau, tin nhắn trả lời của Tứ hiện lên: “Khi nào xong việc thì gọi anh đến đón.”
Nhờ tin nhắn của Tứ mà tâm trạng Lâm đỡ xấu hơn tí. Khoảng 6g hơn thì những người khác cũng đều ra về hết, giờ trong phòng chỉ còn mỗi cô và Kiệt.
“Anh ta sợ mình sẽ trốn về hay sao mà ở lại canh chừng, thiệt là cố tình phá mình. Mình sẽ không dễ dàng cho anh ta cớ để bắt bẻ mình. Anh muốn chơi thì tôi chơi tới cùng.”
7 giờ, mùi đồ ăn bay vào mũi của Lâm, cô nhìn lên thì thấy Tứ trên tay cầm một túi thức ăn đi tới chỗ cô.
“Sao anh lại ở đây?” Gương mặt Lâm vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
“Bạn gái anh lo làm việc không thể ăn tối, sao anh có thể ăn một mình được, anh mua thức ăn tới ăn cùng em đây. Nghỉ tay tí đi.” Tứ lại nở một nụ cười đầy quyến rũ, Lâm nghĩ ban đầu cũng vì nụ cười này mà cô bắt đầu thích anh đây. “Thằng Kiệt còn trong phòng à, để anh vô trong mắng nó, sao mới ngày đầu tiên mà đã bắt bạn gái anh làm nhiều vậy.”
Lâm cản Tứ lại. “Thôi, em không muốn anh ta coi thường em, em sẽ cho anh ta thấy em làm được không cần nhờ quan hệ.”
Tứ giơ tay xoa nhẹ đầu của Lâm. “Vậy thì em ăn đi rồi có sức làm tiếp.” Tứ lấy một miếng sandwich đưa cho Lâm.
Một lúc sau, Kiệt đi ra khỏi phòng thấy Tứ và Lâm đang ngồi ăn cùng nhau. “Mày tới khi nào vậy?”
“Cũng một lúc rồi, bạn gái tao phải tăng ca, nên mua đồ ăn mang đến, mày ăn gì chưa, ăn cùng không?” Tứ cười.
“Không cần đâu, hồ sơ đánh máy xong chưa?” Giọng Kiệt đầy nghiêm nghị.
“Còn vài trang nữa, 15 phút nữa sẽ gửi anh.” Lâm nheo mắt lườm, tỏ ý không phục.
“Gửi tôi file cô đã đánh, đưa hồ sơ cho tôi rồi về đi.”
“Nhưng tôi đánh chưa xong mà.”
“Tôi không muốn bị thằng Tứ nó đánh đâu, phần còn lại cô không cần lo nữa.” Kiệt lấy hồ sơ trên bàn Lâm rồi quay nhìn Tứ. “Mày đưa bạn gái mày về đi, đừng nói tao không nể tình anh em.”
“Ok sếp, thế mới là anh em chứ, về thôi.” Tứ nắm tay Lâm kéo cô khỏi ghế, Lâm nhấn nút gửi file rồi cùng Tứ đi ra khỏi.
Trên đường về, Lâm vì cả ngày đều dúi mắt vào màn hình nên cảm thấy khá là mệt, cô ngủ thiếp đi trên xe của Tứ. Xe đậu lại dưới chung cư Thế Kỷ, nơi ở của Lâm. Tứ quay nhìn bạn gái mình, thấy cô ngủ say, anh giơ tay vén mái tóc đang rơi trước trán của cô sang một bên. Ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn cô, Lâm mơ màng tỉnh giấc.
“Tới rồi à, sao anh không gọi em dậy.”
“Nhìn em ngủ say quá, anh không nỡ, mệt lắm hả?” Tứ giơ tay chạm nhẹ lên mặt của Lâm, Lâm cầm lấy tay Tứ.
“Em thấy buồn ngủ, em lên nhà ngủ đây. Anh không cần đưa em lên đâu, anh về cẩn thận.” Lâm chồm tới hôn nhẹ lên má Tứ rồi xuống xe.
Tứ đứng một lúc nhìn thấy Lâm vào bên trong chung cư rồi anh mới lái xe đi về nhà.
…………………………………………..
Sáng hôm sau, Lâm vừa tới công ty thì thấy mọi người đều đang tất bật làm việc từ sớm, cô đi tới chỗ của Thiện - một đồng nghiệp nam, lên tiếng hỏi.
“Sao mới sáng sớm mà mọi người làm việc hăng say quá vậy?” Cô đảo mắt 1 vòng quanh phòng làm việc.
“Lát có 1 buổi họp với lãnh đạo cấp cao bên Singapore, cô không biết à?” Lâm Lâm lắc đầu. “À quên, cô mới vào hôm qua, cả tuần nay mọi người đều tăng ca đến 9,10h tối để làm xong báo cáo, tài liệu hôm qua giám đốc giao cô đánh máy là do hôm trước, hệ thống máy tính của công ty bị sự cố, mất một số tài liệu nên phải đánh máy lại, hôm qua sếp ọi người về sớm nói để dưỡng sức lấy tinh thần hôm nay họp.”
Lâm nghe vậy thầm nghĩ: “Thì ra không phải anh ta cố tình ép mình làm, vậy đống hồ sơ hôm qua mình chưa đánh xong, làm sao đây.” Lâm chạy ngay về bàn làm việc. “Hình như hôm qua anh ta có cầm nó, chẵng lẽ anh ta tự làm, không thể nào, anh ta làm Giám đốc mà.”
Đang mãi suy nghĩ thì Kiệt đi tới trước mặt cô, đặt một xấp tài liệu xuống bàn. “Cô photo ra ỗi người một bản, bản chính lát đưa cho sếp lớn coi cho rõ, đừng để sai sót.”
Lâm cầm lấy xấp tài liệu không có chống đối lại mà đi đến máy photo ngay. Trong lúc đang photo, Lâm có điện thoại của Tuệ, cô vừa nghe máy vừa đảo mặt giấy, vô tình photo thiếu mấy trang của xấp hồ sơ.
Một lúc sau, mọi người tập trung ở phòng họp, sếp lớn cũng đã tới, ông ngồi vào chiếc ghế chính giữa bàn, đối diện với màn hình máy chiếu, Kiệt ngồi bên phải, Lâm photo tài liệu xong thì đem phát ọi người.
Kiệt bắt đầu báo cáo tình hình trên màn hình máy chiếu, đến đoạn số liệu tổng hợp không có trên slide mà chỉ nằm trong tài liệu, mọi người lật đến trang đó thì không thấy, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt vì tài liệu bị thiếu mất mấy trang, Lâm ngơ ngác thấy phản ứng của mọi người, cô ngó lại tài liệu. “Chết rồi, thiếu mất mấy trang rồi, tính sao đây.”
Cô ngước lên nhìn Kiệt với ánh mắt đầy ăn năn, Kiệt đóng tập hồ sơ lại, hít một hơi dài, rồi tiếp tục thuyết trình. Mọi người ai cũng kinh ngạc và khâm phục với phản ứng nhanh nhạy của Kiệt, anh có thể nhớ hết số liệu trong mấy trang hồ sơ đó. Cuộc họp báo cáo tình hình đã diễn ra thành công, sếp lớn tỏ ý rất hài lòng với báo cáo, ông đứng dậy bắt tay Kiệt trước khi ra về.
Mọi người trong phòng đến bây giờ mới có thể hít thở bình thường, họ nhìn Lâm vừa có chút trách móc nhưng lại vừa có chút đáng thương vì ánh mắt Kiệt đang nhìn cô rất là cay cú. Kiệt đập mạnh hồ sơ lên bàn, tiếng động phát ra lớn đến mức ai cũng giật mình, rồi lặng lẽ đứng lên đi ra khỏi phòng họp để Lâm ở lại với Kiệt.
Lâm cũng biết lần này là lỗi của mình, cô cúi mặt nhìn xấp tài liệu lầm bầm: “Xin lỗi, tôi nhớ là mình đã photo hết, không ngờ lại thiếu mất mấy trang.”
“Nếu cô không phục và không muốn làm mấy việc này thì cô có thể xin nghỉ, cô không phải lần đầu đi làm, tôi thật không hiểu 5 năm kinh nghiệm của cô là làm gì, cả một việc nhỏ như vậy cũng không làm được thì làm sao cô làm việc lớn.”
Lâm ngước lên nhìn Kiệt. “5 năm nhưng đâu phải tôi chỉ làm mỗi việc photo…” Lâm định đáp lại bằng câu này nhưng thấy lỗi của mình phải biết thừa nhận, cô im lặng.
“Tôi không vì cô là ai mà thiên vị đâu, bất cứ ai làm việc cũng không được sai xót.” Kiệt quay mặt bỏ ra khỏi phòng. Lâm ấm ức vì câu nói của anh, anh nghĩ cô vì là bạn gái của Tứ, nên làm việc không tập trung hay sao chứ, cô chưa bao giờ có 1 ý nghĩ gì như vậy. Với bản tính nghĩ gì nói đó, Lâm quyết định đi tới phòng làm việc của Kiệt để tranh luận cái vấn đề thiên vị này, nhưng đến trước cửa cô đã bị một đồng nghiệp nữ chặn lại.
“Cô đừng có làm phiền sếp, cả tuần nay không biết anh ấy ngủ được mất tiếng.” Lâm nhìn theo hướng Hân chỉ, xuyên qua khe cửa kiếng ngó vào bên trong phòng, Kiệt ngồi trên ghế, hai mắt nhắm lại, hai tay chấp lên trán, vẻ mặt mệt mỏi. “Thật ra sếp mình cũng không có gì đâu, chỉ là anh ấy làm việc rất có trách nhiệm và yêu cầu cao quá thôi, từ từ cô sẽ quen.”
Lâm ngồi xuống ghế, lén quay nhìn vô phòng Kiệt lần nữa, vẻ mặt buồn bã. “Lần này mình gây ra lỗi lớn rồi nhỉ, nhưng anh ta quả thật tài giỏi, có thể nhớ hết mấy trang tài liệu đó, khâm phục thật. Tuy anh nghĩ xấu cho tôi nhưng tôi cũng có lỗi, coi như huề, lần này tạm tha cho anh đó.”