Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi

Hoa Nguyệt Nguyệt vẫn nghĩ mình sẽ không trở về đây nữa, nhưng, ông Trời bảo cô là cô đã trách oan Tề Tín, nên cô trở về.

Để nói cho Tề Tín biết, cô muốn được ở bên anh.

Hoa Nguyệt Nguyệt trở về nhà mà cô và anh mua, giờ là chín giờ, chắc hẳn anh đang ở nhà.

Hoa Nguyệt Nguyệt định gõ cửa, nhưng có chút ngập ngừng, cô không biết Tề Tín nhìn thấy cô sẽ có thái độ thế nào. Lúc cô đi, cô để lại đơn ly hôn, nhỡ như Tề Tín đã ký rồi thì cô phải làm sao.

Cô không biết nên làm thế nào mới đúng, nhìn cánh cửa ngay trước mặt, chỉ cần gõ một tiếng, Tề Tín sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Hoa Nguyệt Nguyệt vươn tay, nhưng rất lâu sau cũng không dám hạ xuống.

“Hoa Nguyệt Nguyệt!” Tiếng anh vang lên từ sau lưng.

Hoa Nguyệt Nguyệt xoay người, nhìn thấy bóng hình quen thuộc.


Anh mặc một chiếc áo len khoác ngoài màu xám tro, trong là áo sơ mi, dưới là quần bò, trên khuôn mặt là màu trắng nhợt nhạt yếu ớt, đôi mắt thảng thốt, màu hoa đào nhuốm sự khó tin.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn anh, nếp nhăn vì cười ở đuôi mắt anh hình như nhiều thêm, làn da cũng không đẹp được như trước. Khác hẳn với vẻ năng động trước kia, Tề Tín lúc này có vẻ yếu ớt hơn, người anh gầy. Không hề giống chút nào với trước khi cô đi.

Hoa Nguyệt Nguyệt che miệng, cô chạy về phía Tề Tín, ôm lấy anh.

Lúc này nói gì cũng là quá muộn, nhưng, giờ cô nghĩ cô đã nhìn thấy lòng anh rồi, trái tim anh vẫn là của cô.

Cô cảm giác được Tề Tín hơi run rẩy, cánh tay ôm lấy cô, cũng như thể chưa dám tin.

Cô cười với anh, nói: “Em đã về rồi, em sẽ không bao giờ đi nữa.”

Tề Tín ôm eo cô thật chặt, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trên cổ cô, cô nghe được giọng nói của anh, cũng như trước đây, vừa cưng chiều, vừa dung túng: “Về là tốt.”

Thậm chí không có một lời trách cứ, Tề Tín cứ vậy mà tha thứ Hoa Nguyệt Nguyệt.

Trở về phòng, Tề Tín liền hôn lên môi Hoa Nguyệt Nguyệt.

Thấy có nguy cơ lau súng cướp cô, Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên cản lại động tác của Tề Tín, hơi ngượng ngùng nói: “Chúng ta không thể.”

Tề Tín ngẩn cả người, anh hỏi: “Vì sao?”

Hoa Nguyệt Nguyệt hiếm khi cũng đỏ mặt thế này: “Em có thai.”

Tề Tín lập tức hai mắt phát sáng: “Thực sự? Mấy tháng rồi?”

Hoa Nguyệt Nguyệt trả lời: “Đã sắp 4 tháng rồi, anh không thấy em mặc quần áo rất rộng sao? Bụng đã lộ lên cả.” Cô vén quần áo lên, bụng nhỏ hơi phình lên, nhìn qua không khác lúc ăn nhiều là mấy.


Tề Tín bật dậy đỡ Hoa Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, anh bảo: “Em nghỉ ngơi đã, anh đi nấu cơm cho em.”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười cười, gật đầu.

Dường như anh hoàn toàn không quan tâm Hoa Nguyệt Nguyệt đã làm bất cứ cái gì, giờ Tề Tín đã trở lại trạng thái như trước khi cô bỏ đi.

Rất lâu về sau, Hoa Nguyệt Nguyệt mới biết, Tề Tín vẫn luôn biết cô ở đâu, anh không đi tìm cô, mà chỉ chờ đợi.

Anh bảo, nếu đã chờ lâu như thế, thì thêm có mấy ngày này có đáng là bao.

Trước đây Hoa Nguyệt Nguyệt luôn hâm mộ người khác có được tình yêu chung thủy trước sau như một, giờ mới biết cô cũng có một tình yêu như thế.

Một tình yêu được cất giấu kỹ càng, anh yêu cô, bảo vệ cô.

Cô nhìn sang Tề Tín vẫn đang bận rộn: “Em yêu anh, Tề Tín.”

Tay Tề Tín thoáng dừng lại, anh hơi quay lưng, không thể thấy rõ mặt.

Hoa Nguyệt Nguyệt cười.


Vẫn là người này, cuộc sống này, mới là điều tốt nhất mà cô có.

Cô yêu anh.

Cũng như là anh yêu cô vậy. Có lẽ giờ tình yêu của cô vẫn chưa bằng tình cảm anh dành cho cô, nhưng rồi sẽ có một ngày, cô có thể nói với anh, em yêu anh, hơn cả anh yêu em.

Thế thôi.

_____________________________________

Thôi thế là hoàn mất rồi.

Chương cuối ngắn bằng nửa chương áp cuối.

Thực lòng cảm ơn những ai đã theo mình từ khi đào hố đến nay. Cái hố này là hố không đáy đây, đã 3 năm mới đào xong =))))))))))))) Tự mình còn thấy mệt nữa là.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận