Tôi chỉ là một đứa con gái mồ côi không nơi nương tựa, đối với việc họ nuôi dưỡng tôi suốt hơn mười năm qua, trong lòng tôi cảm thấy biết ơn vô cùng.
Gần tối, tôi mang theo ít quà đến nhà họ Nghê.
43
Hôm nay Nghê Dung rất kỳ lạ.
Cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm —
Khi tôi nói chuyện với chú Nghê, khi tôi phụ giúp thím, thậm chí cả khi tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi chậm rãi nhận ra, từ lúc tôi bước vào cửa, ánh mắt cô ấy đã cứ mãi chăm chú theo dõi tôi rồi.
Trên bàn ăn, chú Nghê gắp thức ăn cho Nghê Dung, hỏi cô ấy có phải bị cảm không, sao giọng lại thay đổi vậy.
Nghê Dung cười, nói: "Đâu có ạ, con đâu có bị cảm."
Đũa của tôi khựng lại, cả bữa ăn chẳng còn thấy ngon.
Lý do là, tôi lại nghe thấy giọng nói tôi nghe thấy khi thôi rơi xuống nước kia, và nó lại giống hệt tôi đến kỳ lạ.
Mà trước đó, giọng của Nghê Dung hoàn toàn không phải như vậy.
Tôi rùng mình ớn lạnh.
44
Sau bữa ăn tôi không định ở lại đây lâu, muốn giúp thím dọn dẹp bát đũa xong rồi về sớm.
Nghê Dung nhiệt tình đòi giúp.
Cô ấy đón lấy bát đũa tôi đưa qua, rồi bỗng nhiên như bị kích động đột nhiên chạm vào tay tôi.
Ngay sau đó, cô ấy hét lên như bị bỏng vậy.
Tôi nhìn thấy rõ ràng, trên đầu ngón tay cô ấy vừa chạm vào da tôi, "xèo" một tiếng bốc lên một làn khói đen.
Tôi cũng bị dọa sợ, vội vàng tránh xa cô ấy.
Ánh mắt Nghê Dung nhìn tôi đầy oán độc, nhưng khi chú Nghê nghe tiếng chạy đến, vẻ mặt ấy nhanh chóng biến thành vẻ tủi thân vô tội.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?" Chú Nghê nhìn tay Nghê Dung hỏi.
Nghê Dung nói với tôi, giọng như sắp khóc: "Tử Khuyết, chị chỉ muốn giúp em một tay thôi, sao em lại lấy canh nóng như vậy để làm bỏng tay chị?"
Thím Nghê cũng chạy tới, không hài lòng chất vấn tôi: "Tử Khuyết, con định làm gì vậy? Sao lại làm bỏng chị con?"
Tôi trăm miệng không biện bạch được, càng không hiểu lý do Nghê Dung làm vậy.
Tôi nhìn Nghê Dung, không nói hay phản ứng gì khiến hai vợ chồng họ càng thêm tức giận, hai người vợ một câu chồng một câu chỉ trích tôi.
Lớn ngần này tuổi rồi, chưa bao giờ tôi có cảm giác mạnh mẽ đến vậy, mạnh mẽ muốn rời khỏi ngôi nhà này đến vậy.
Đúng rồi, nơi này vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tôi rất biết ơn họ đã nuôi nấng tôi, nhưng mặt khác, những thứ họ chi trả cho tôi đều là dựa trên việc chiếm dụng số tiền thừa kế lớn mà cha mẹ để lại cho tôi, và họ gọi đó là phí nuôi dưỡng.
Ở ngôi nhà này, dưới sự đối đãi phân biệt thân - sơ của họ, không có ngày nào tôi thực sự vui vẻ cả.
Giây phút này, cảm xúc tích tụ nhiều năm của tôi cuối cùng đã bùng nổ.
Không khóc lóc ầm ĩ, không kích động điên cuồng, tôi bỗng chốc trở nên vô cùng bình tĩnh, trong lòng chỉ còn sự lạnh nhạt thờ ơ sau khi nhận ra một sự thật.
Tôi nói với họ: "Cơm nước đã ăn xong từ lâu rồi, canh cũng nguội lạnh từ nãy, làm sao tôi có thể làm bỏng cô ta được?"
Cha mẹ Nghê Dung đều sững sờ.
Khi quay người đi tôi đã quyết định, từ nay về sau sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa.
45
Tuy đã rời xa nhà họ Nghê, nhưng Nghê Dung vẫn bám theo tôi như hình với bóng.
Tôi đoán không sai.
Con ma nữ mặt xương trong sông đã nhập vào người cô ta, hoặc cũng có thể nói, Nghê Dung đã tìm lại được kiếp trước của mình.
Cô ta luôn bám theo tôi từng giờ từng phút, muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của tôi, lừa tôi tháo chiếc vòng tay tóc xanh trên cổ tay ra.
Cô ta đã trở thành một kẻ nửa người nửa quỷ, có thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu xung quanh tôi —
Trên đầu vòi hoa sen phun ra nước m.á.u khi tắm.
Trong bồn cầu khi mở nắp ra.
Trong tủ lạnh khi tôi mở ra kiếm đồ ăn đêm.
Cô ta dùng đủ hình dạng kinh dị và đủ loại lời nói tẩy não để quấy rối tôi không ngừng, nhưng lại không dám đến gần tôi dù chỉ một đầu ngón tay..