Tôi đeo tai nghe để chặn tiếng nói ma quỷ của cô ta, coi như không nhìn thấy cô ta.
Nhưng thời gian kéo dài, vẫn có lúc không chịu nổi.
Ban đêm tôi trốn trong chăn lén lút khóc, Nghê Dung phát hiện ra cơ hội tấn công tôi, hóa thành hình dạng của Tiểu Hầu gia xuất hiện trong phòng tôi.
Tôi trúng kế của cô ta, thật sự tưởng Tiểu Hầu gia đến tìm tôi rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh, tôi như bị ma xui quỷ khiến nghe theo lời, chuẩn bị tháo vòng tay.
Khi vòng tay vừa lỏng ra, nụ cười trên mặt Tiểu Hầu gia càng lúc càng lớn.
Cuối cùng tôi mới phát hiện ra điều bất thường.
Tiểu Hầu gia, anh sẽ không cười như vậy.
46
Đã quá muộn rồi.
Tay tôi không nghe sự điều khiển của mình mà tiếp tục tháo vòng tay, dù tôi hiểu rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện không hay.
nhưng vẫn vô ích.
Khi rơi vào tuyệt vọng cuối cùng, một luồng ánh sáng vàng rực bỗng nhiên lóe lên, chói lòa khiến tôi phải nhắm mắt lại.
Bên tai vang lên tiếng gió ù ù thổi qua, khi mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã không còn động tĩnh gì nữa.
Cửa sổ phòng ngủ mở toang, Nghê Dung đã trốn mất, chỉ để lại một vệt m.á.u đen trên kính.
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự điều khiển, mệt mỏi ngã vật xuống chăn nệm.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, một bàn tay ấm áp đặt tay tôi trở lại dưới chăn.
Sau đó, phía bên kia giường lún xuống một chút.
Tôi biết anh đã đến.
Tôi giãn lông mày, nghiêng người về phía anh, tìm kiếm sự an ủi bằng cách vùi mặt vào n.g.ự.c anh.
Lòng bàn tay anh đặt sau gáy tôi, nhẹ nhàng vỗ về, cho đến khi tôi hoàn toàn thả lỏng.
Tôi không muốn đêm nay trôi qua, tôi muốn mãi mãi được như thế này.
Tôi có thể cảm nhận được anh vẫn đang nhìn tôi, dịu dàng vô cùng.
Tôi lẩm bẩm nói mơ, nói ra nỗi hoang mang của mình: "Tiểu Hầu gia.
.
.
Sao anh không nói gì?"
Giọng anh như hòa lẫn cả ngàn năm cô đơn, và sự bất lực sau khi đã thỏa hiệp buông tay.
"Vì biết giữ không được nàng nên không nói gì cả."
.
.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần sảng khoái, tôi thoải mái duỗi người.
Quay đầu nhìn sang bên gối, nơi đó trống không, ngay cả ga giường cũng phẳng phiu.
Vết bẩn đen mà Nghê Dung để lại trên cửa sổ tối qua cũng sạch sẽ không còn một chút bụi, cửa sổ đóng chặt, ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Còn chiếc vòng tay vốn đã tháo ra một nửa của tôi, giờ đã được buộc chặt lại, thậm chí còn được thắt một nút nơ bướm xinh xắn.
47
Những ngày sau đó, Tiểu Hầu gia không xuất hiện nữa.
Tương Dực và Đào Đào thỉnh thoảng vẫn theo bảo vệ tôi, nhưng đều không xuất hiện trước mặt tôi nữa, những lần hiếm hoi đều là do tôi tự phát hiện ra.
Tất cả bọn họ đều đang cố gắng giúp tôi trở lại cuộc sống bình thường.
Trên mạng Internet lại bị chiếm lĩnh bởi một làn sóng chủ đề mới, khuôn mặt giống hệt phu nhân Ngư Hề của tôi giờ đây không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa.
Đôi khi ở ngoài đường đối mặt với người lạ, nhiều nhất chỉ bị họ tò mò nhìn thêm vài lần.
Cũng chẳng có gì đáng lo.
Tôi tìm được công việc mới rất suôn sẻ, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, một lần nữa trở lại là một người bình thường.
Tất cả những chuyện đã qua, giờ đây chỉ như một giấc mơ.
48
Hôm nay lúc tan làm, tôi chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm.
Trong tàu đầy người chen lấn nhau, tôi nắm chặt vòng tay chờ đợi đến ga.
Tôi nhạy cảm bắt được ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, tôi quay đầu nhìn về phía nguồn cảm giác.
Qua đám đông đen nghịt, Nghê Dung đứng ở đầu toa bên kia, nhe răng cười quái dị với tôi.
Tôi vội vàng kiểm tra vòng tay của mình.
Cổ tay trống không!
Chắc chắn là lúc vừa lên tàu bị chen nên rơi mất rồi.
"Xin lỗi, làm ơn nhường đường một chút." Tôi khó khăn chen lấn trong đám đông cúi đầu tìm kiếm..