Akina cứ đứng ở giữa nơi công viên hoang vắng...
Một mình...
Cô đơn...
Khóc mãi...
Những cơn gió lạnh buốt làm đôi vai nhỏ khẽ rung lên...
Tuyết trắng xoá nhẹ nhàng rơi xuống, bám trên mái tóc rối đen dài...
Nước mắt chưa kịp rơi xuống đã hoá thành băng...
Chợt,
Akina cảm nhận được một ai đó...
Khoác lên mình một chiếc áo khoác đen... còn vương vấn hơi ấm và mùi hương hạnh nhân thơm dịu...
Cô ngước mắt lên nhìn và bắt gặp một ánh mắt lo lắng đang nhìn mình, đôi mắt màu cafe...
- Em làm gì ở đây thế? Lại còn ăn mặc thế này nữa! Mùa Đông đến rồi phải biết mặc áo ấm chứ! - Kiyoshi nói, giọng nói trầm ấm pha chút lo lắng - Có phải chuyện hồi chiều ở lớp anh làm em buồn không? Anh xin lỗi...
Akina khẽ lắc đầu. Cô vội đưa tay lau đi nước mắt và... vô thức kéo chiếc áo khoác lại. Ấm quá!
- Thôi được rồi! Em không cần nói anh cũng biết. Là do cái tên nhóc Ryouji lớp 11B chứ gì? Chiều anh đã thấy hết và đã chạy theo em đến đây. Em muốn giấu cũng không được đâu!
Lần này thì Akina chỉ im lặng. Kiyoshi nói quá đúng, cô không thể cãi lại.
- Tên đó đâu có đáng để cho em yêu. Tên đó chỉ muốn sở hữu em như 1 món đồ. Hư rồi, mất rồi thì bỏ. Tên đó chỉ là một tên hèn hạ thôi, biết không? Hắn không đáng đối với những giọt nước mắt của em. Nín đi... - Kiyoshi lên giọng chê trách Ryouji, rồi lại hạ giọng dỗ dành Akina như dỗ dành một đứa trẻ.
Vẫn im lặng....
Dù có chiếc áo, Akina vẫn rét run lên mỗi khi tuyết chạm vào da cô. Và chiếc áo... đang dần mất đi hơi ấm vốn dĩ của nó...
Kiyoshi quan sát Akina. Thấy cô run lên vì lạnh, anh biết đây là cơ hội ngàn đời có một của mình...
Anh tiến đến, vòng tay ra sau lưng Akina, kéo cô về phía mình và ôm chầm lấy cô. Tim Akina bắt đầu đậm nhanh hơn. Lần này, dù cô muốn phản kháng lại nhưng cơ thể cô lại chống lại cô... Tại sao lại như vậy? Thật ấm quá đi!
- Như vầy... ấm hơn phải không? - Kiyoshi nhẹ nhàng hỏi.
- Vâng... - Akina dụi đầu vào thân Kiyoshi, cảm nhận được nhịp tim của anh đang đập thình thịch... Nhanh và dồn dập...
Thân nhiệt của 2 người san sẻ cho nhau... giữa công viên mùa Đông lạnh giá. Bầu trời tối đen như mực, xung quanh công viên bắt đầu sáng đèn, rọi sáng 2 bóng người trong màn tuyết rơi trắng xoá...
...
- Này, anh đã được điểm cao nhất khối rồi. Em nói thì phải giữ lời đó. - Sau một hồi lâu, Kiyoshi cất tiếng. - Làm bạn gái anh nha?
-... Tôi... không biết nữa... - Akina trả lời, giọng pha buồn bã - Anh biết thời điểm tỏ tình người khác không đúng lúc nhất là khi người đó mới bị người yêu bỏ không hả...?
- Vậy... Em có muốn trả thù cái tên Ryouji đó đã vứt em đi mà không tiếc rẻ không?
- Vâng.... Rất muốn là đằng khác. - Akina bắt đầu hình dung lại hình ảnh của Ryouji. Tất cả chỉ là giả dối ư? Tên đáng chết!
- Vậy... Làm bạn gái anh đi!~ Khi chúng ta hẹn hò, ta sẽ là cặp đẹp đôi nhất trường! Tên đó sẽ ghen tị và hối hận vì đã để mất em cho coi
~... Đắn đo...
...
...
...
...
...
- Được thôi! - Akina bắt đầu thấy vui hơn 1 chút. Cô đỏ mặt khi nhận ra 2 người đang ở cái tư thế có chết cô cũng không nghĩ đến...
Nhưng mà thật kì lạ! Tên biến thái Kiyoshi này mà lại giúp mình khi mình cô đơn nhất. (bỏ ngay từ biến thái cho tui~) Cô cảm thấy trong lòng mình ấm áp lạ thường...
- Hãy thay đổi cách xưng hô đi, Akina yêu dấu. Gọi "anh" xưng "em" cho nó dễ thương
~Sau khi nghe Kiyoshi nói, Akina quên sạch mình buồn vì chuyện gì. Cô trả lời nhỏ nhẹ, lẫn chút xấu hổ:
- Không quen... Nhưng mà cần 1 thời gian,... thì chắc được...
- Và... bỏ luôn cái từ "biến thái" đi kèm tên anh nữa!
- Không thích! Thích gọi là "Kiyoshi biến thái" hoài luôn! - Akina cười hi hi. Những giọt nước mắt như đã bay hơi, để lại trên mặt cô 1 nụ cười toả nắng...
Kiyoshi như chết sững trong vài giây...
...
- Em không thích thì thôi!- Kiyoshi bỏ cuộc ngay và luôn. - Mà nhà em ở đâu? Để anh đưa em về. Trời cũng tối rồi...
Akina không muốn cho Kiyoshi biết rằng mình ở trụ sở Yami, dù sao đó cũng là 1 điều luật ở Yami: tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết.
...Im lặng...
Tuyết rơi càng ngày càng dày...
Đường phố phủ 1 lớp tuyết trắng xoá...
- Nhà... em ở xa đây lắm... - Akina chỉ biết nói vậy. Cô không biết phải làm sao để về nhà khi tuyết rơi dày đặc thế... mà cô lại phải đi bộ 1 mình...
Đúng lúc ấy, tiếng loa ở công viên vang lên:
- 15 phút nữa sẽ có bão tuyết. Xin mời mọi người trở về nhà ngay lập tức!
- Thôi chết! Thế này thì làm sao về nhà được bây giờ... - Akina lo lắng thốt lên...
...
- Hay là về nhà anh đi! Cũng gần đây thôi à! - Kiyoshi trông thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Akina, liền đề nghị. Gương mặt điển trai lộ rõ vẻ đào hoa, và... tỉnh.
... Đắn đo...
- Vậy có phiền anh không? - Akina lo ngại hỏi.
- Không hề! Được đưa em về nhà anh là một niềm vinh hạnh lớn! - Kiyoshi vừa nói vừa cười. Một nụ cười nham hiểm...
- Được thôi! - Akina vui vẻ nhận lời (tác giả bị bất ngờ trước độ tỉnh của chị này). Khoảng thời gian học chung với Kiyoshi làm cô không còn ngại gì anh chàng này nữa (dĩ nhiên là về vật chất thui: nhà ở, tiền bạc...; còn về tình cảm thì còn ngại à nha~)
Có vẻ như cô nàng của chúng ta còn trong sáng lắm! Cô chẳng hề nghĩ đến ý nghĩa sâu xa sau lời nói của Kiyoshi "biến thái"...
- Vậy thì đi! - Kiyoshi nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Akina và dắt cô đi.
Akina đỏ mặt. Dường như cô không còn muốn giật tay mình ra nữa. Bấy giờ đây, bàn tay ấy... thật ấm áp!...
Kiyoshi cùng Akina lặng lẽ đi trên con đường đêm...
Tuyết vẫn rơi...
Trắng xoá...
Gió vẫn thổi...
Lạnh buốt...
2 người vẫn bước đi...
Tay trong tay...
Hết chương 17
------------------------------
Oa~ Akina chia tay Ryouji òi, mình thấy vui ơi là vui luôn ớ. Các bạn có thấy giống mình hem nè?
Mà tình cảm của Akina và Kiyoshi... sao mà tiến triển nhanh quá trời!
Dự báo chương sau sẽ có cảnh nóng. Hí hí, mời các bạn đón xem!