- Cái gì? Các anh đã thất bại rồi sao?... - Harumi ngồi trong căn phòng của mình, hét lớn vào điện thoại.
Căn phòng mang một sắc đen vô tận. Không có bất kì ánh đèn nào. Chỉ có ánh trăng huyền ảo ngoài cửa sổ. Thoang thoảng đâu đây... mùi máu...
- Chết tiệt! - Cô quăng điện thoại lên giường. - Akina! Akina! Akina! Tôi đã nói là tôi nhất định sẽ giết cô, cho dù tôi có phải đổ máu đi chăng nữa!
Đột nhiên, có một luồng khói màu đen xông thẳng vào đầu cô...
- Xin chào Harumi! Cô cũng ghét Akina nhỉ? Hợp tác không?
- Cô... cô là ai? Tại sao cô lại ở trong đầu tôi thế này?
- Tôi hả?... Hahahaha... Tôi là Asaki, Asaki Amaya, công chúa thế giới Akuma. Tôi đến đây để giúp cô thực hiện kế hoạch trả thù của mình.
- Cô thì giúp được gì tôi chứ?
- Ngớ ngẩn! Não rỗng hết sức (chị này nghĩ giống mình nè!)! Tôi có thể làm những điều mà cư dân của thế giới cô không bao giờ làm được, như xâm nhập vào trí não con người khi cảm xúc họ đang bị chi phối, hay làm tim một người ngừng đập ngay tức khắc. Những điều cư dân thế giới cô làm thiệt là tốn năng lượng hết sức!
- Kệ chúng tôi! Nhưng mà... cô có thể giúp tôi được ư?
- Ừ. Chúng ta hãy cùng vạch ra kế hoạch và hành động. Akina sẽ phải chết, như cô và tôi muốn!
- Ừm... Tôi đồng ý! Từ giờ hãy hợp tác đi!
- Hahahahahaahaha...
~Khu căn hộ Kaze.
Akina phờ phạc xách cặp đứng trước cửa căn hộ số 165, lục tìm chìa khoá...
Cô liếc sang nhìn kế bên, căn hộ số 166, nơi phát ra tiếng ồn đinh tai nhức óc do các đồ vật va chạm vào nhau, máy khoan chạy và các con người ra ra vào vào nườm nượp... Hình như mới có người chuyển đến thì phải...
Mở khoá cửa xong, Akina vừa cởi giày vừa mệt mỏi nói:
- Em về rồi đây...
Nhà của cô tràn đầy mùi cà-ri thơm phức, nhưng, tâm trạng đã lấp đầy cái bụng của cô. Không buồn tắm rửa hay ăn uống, Akina đi một mạch vào phòng ngủ và leo lên giường, trùm chăn kín người...
- A! Em về rồi hả? Đi chi lâu v... Ủa, đâu rồi? - Kiyoshi từ trong bếp đi ra, người vẫn mặc đồng phục, đeo tạp dề, trán lấm tấm mồ hôi. - Mới nghe tiếng đây mà ta...
Anh đi vào trong phòng ngủ và phát hiện ra có một cục bông đang nằm trong đó. Vô tư, anh lại vỗ vào cục bông và hỏi:
- Nè, về sao không đi tắm hay ăn với anh mà lăn ra ngủ thế? Có món cà-ri ngon lắm à nha!
- Anh... ăn đi... Em... không ăn đâu... - Tiếng nói từ trong chăn phát ra nghe như không có một chút sinh khí nào.
- Ơ... Em sao thế? Có chuyện gì à?...
Im lặng...
- Akina! Em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với em à? Trả lời anh đi, Akina! - Kiyoshi lo lắng, bắt đầu lên giọng, lay lay người Akina.
- Anh... Phiền phức quá đi! - Akina hét lên. Cô không biết phải làm gì bây giờ. Đầu cô đang rối bời mà Kiyoshi cứ làm phiền cô như thế...
- Akina... Anh xin lỗi... - Kiyoshi hạ giọng, thu tay lại . Hình như Akina đang che giấu điều gì đó, có liên quan đến việc cô trở lại lấy đồ khi nãy... Không thể tự nhiên mà cô lại trở nên như thế được... Anh muốn biết, muốn giúp cô...
Kiyoshi quyết định leo lên giường, ôm cục bông ấy vào lòng và nói nhỏ:
- Akina à... Nếu em có chuyện gì thì cứ nói với anh... Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Đừng tự ôm vào mình một cục đá như thế! Nếu anh làm em khó chịu, em cứ nói, anh sẽ sửa chữa... Nếu người khác làm em đau, anh sẽ trừng trị người đó... Anh cũng vẫn sẽ luôn tôn trọng em, tôn trọng quyết định của em. Có nói hay không là ở em, anh không ép... Anh yêu em, Akina...
Nhẹ hôn vào cái chăn, Kiyoshi từ từ đứng dậy. Anh giờ đã đói meo, sắp chết đến nơi rồi! Anh hướng ánh mắt buồn bã về phía cục bông ấy. Vẫn không động đậy... Ngủ rồi sao? Thôi kệ...
Khi Kiyoshi nhẹ nhàng khép cửa lại, bên trong chăn bật lên tiếng khóc rưng rức...
"Xin lỗi... Em xin lỗi... Việc này em không thể... nói với anh được... Anh sẽ ghê sợ và hắt hủi em mất...
Phải làm sao đây? Nếu mình mất kiểm soát, anh Kiyoshi sẽ gặp nguy hiểm mất! Phải làm sao phải làm sao?" Akina liên tục tự hỏi mình...
"Mình đã làm anh ấy lo lắng mất rồi!... Cứu con với... ba ơi..."
~Khi Kiyoshi vào phòng ngủ thì Akina đã thiếp đi lúc nào không hay, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khoé mắt...
Sợ làm cô tỉnh giấc, Kiyoshi rón rén đi và leo lên giường, nằm cạnh cô.
Anh nhìn cục bông quấn trong chăn mà không ngừng nghĩ suy.
"Akina... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra... Sao em lại gắt gỏng rồi lạnh nhạt với anh như vậy... Anh phải làm gì để có thể chạm đến được trái tim em đây?..."
~Sáng.
Nắng vàng và ấm áp xuyên qua cửa sổ... Xuân đến rồi ư?...
Thân hình bé nhỏ khẽ trở mình, nhìn trân trân lên trần nhà...
Akina nuốt nước miếng...
"Bắt đầu từ nay, mình sẽ phải... lạnh nhạt với anh ấy... Có thể mình sẽ chia tay anh ấy... bỏ đi khỏi đây... tránh mặt anh ấy... Ôi ông trời ơi,... làm sao con có thể làm được những việc đó chứ?..."
Cô sửa soạn trong thầm lặng rồi rời nhà trong khi Kiyoshi vẫn còn ngủ mê mệt...
~Ngoài hành lang khu căn hộ.
- Này, chào chị! Chị dậy sớm thế! - Một giọng nói to, oanh tạc vang vọng khắp hành lang.
Akina đang đi tự nhiên lại bị một tên nam sinh lớp 10 chặn lại bắt chuyện. Hắn đi từ hướng ngược lại, hẳn là chủ nhân của căn hộ số 166 mới dọn đến hôm qua đây mà.
Cô chậm rãi ngước mặt lên... Biểu cảm không hề thay đổi...
Có vẻ tên đó cũng đẹp trai, không bằng Kiyoshi thôi (gớm!). Hắn sở hữu một khuôn mặt nam tính mạnh mẽ, cơ bắp nổi rõ sau bộ đồng phục nam trường Sojika. Mái tóc màu nâu nhạt cùng làn da rám nắng... Ờ thì... hắn cũng không có điểm gì là xấu...
Hắn cười nham nhở, khoe hàm răng trắng tinh và đều răm rắp, nói:
- Làm người tình của em đi!
Hết chương 31