Nya~ Chap này dành tặng cho bạn thekisslove123 nha~^^
~-------------------------------------------
Căn hộ số 165.
Akina, với đôi mắt vô hồn, bước vào 'nhà'.
Hình như Kiyoshi vẫn chưa về.
Không biết anh ấy đi đâu nữa...
Cô mệt mỏi lôi cái vali hôm dọn qua nhà Kiyoshi từ dưới gầm giường lên, chợt...
Cô phát hiện bên dưới chiếc vali là một chiếc cửa nằm sát mặt sàn, được nguỵ trang kín đáo, không tinh mắt thì sẽ không thấy được đâu...
Dáo dác nhìn quanh... Cửa ra vào đã khoá để phòng trừ ăn trộm, muốn vào cần có chìa khoá, mà muốn mở khoá thì phải tốn thời gian. Nếu nghe tiếng động gì thì Akina sẽ lập tức chạy lên ngay...
Akina khẽ kéo cánh cửa ấy lên. Bên dưới là một chiếc thang gỗ, những nấc thang dẫn thẳng xuống căn hộ bên dưới... Và đặc biệt hơn, căn hộ ấy chứa toàn bộ là... súng ngắn!...
Akina nằm dài ra sàn, thò đầu xuống nhìn kĩ hơn nữa. Đôi mắt không còn vô hồn nữa mà trở nên sáng rỡ...
Trên mỗi cây súng đều có kí hiệu "YM", viết tắt của Yami...
"Kiyoshi làm việc ở Yami sao? Sao lại thế được?... À mà phải rồi... Luật của Yami cấm được tiết lộ thân phận. Hẳn anh ấy không muốn mình biết... Dù sao... giờ thì cũng không tiện nói ra..."
Ánh mắt lại trở về vô hồn, Akina nhẹ nhàng đóng cửa lại và bắt đầu soạn đồ để... rời khỏi đây...
Sau khi soạn xong hết, Akina mới thấy và nhớ ra...
Bộ đồ lót của hãng Kyon... Nằm ngay trong tận cùng của cái tủ đồ... Món quà Giáng sinh của Kiyoshi dành cho cô...
Mới đây còn bên nhau mà giờ cô lại đưa ra quyết định rời xa anh...
"Có lẽ lần này là lần cuối cùng mình ở cạnh anh ấy..."
Vì muốn chia tay cho đúng nghĩa nên Akina quyết định nán lại căn hộ số 165, chui tọt vào trong phòng tắm thay đồ với chiếc bịch màu đen trên tay...
Một lát sau...
Cô bước ra...
Người toả ra mùi hương hoa trà dịu nhẹ, vận một chiếc áo sơ-mi nữ trắng và quần jean xanh...
Chiếc bịch màu đen thì chẳng thấy đâu nữa...
Kiyoshi vẫn chưa về...
Cô cảm thấy bắt đầu lo lắng...
~~10 giờ 30 phút.
Akina ngồi trên chiếc giường đơn phảng phất mùi hạnh nhân bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn hướng về phía thành phố đã lên đèn, lung linh ảo dịu qua cửa kính, đầu óc đang để nơi đâu đâu xa lắm...
Tiếng nhạc vang lên bên tai từ bộ phim Tokyo Ghoul cô yêu thích nghe thật buồn thảm:
Bao nhiêu ngày đã trôi qua như vậy
Thành phố, đám đông đang nhạt nhoà, xa dần
...
Em đã mơ giấc mơ này quá nhiều lần
Những khoảnh khắc chúng ta đã trải qua đã trôi đi và biến mất
Có thể có hồi kết cho những việc này
Cảm giác gì sâu thẳm bên trong
Anh biết rằng không thể dừng lại
Bầu trời chói lọi trên cao
Lâu như em tồn tại
Anh sẽ là một phần trong em
Bầu trời chói lọi, cái lạnh
Những mảnh vỡ của em
...
Akina thầm khâm phục người sáng tác và hát bài này... Hợp hoàn cảnh quá!... Dù miệng thì hát theo bài hát nhưng càng hát thì con tim cô càng vỡ vụn...
- Em yêu anh, Kiyoshi...
Akina khẽ nói thầm qua cửa kính, nước mắt bỗng lăn dài trên má... Đây có thể sẽ là lần cuối cùng cô được nói câu này, ở tại nơi này, bởi vì cô sắp phải thực hiện một vở kịch không mấy vui vẻ gì...
"Lạch cạch lạch cạch"
Cánh cửa gỗ run lên từng hồi một. Có vẻ như Kiyoshi đã về tới...
Nhưng mà... Đáng lẽ ra nếu có chìa khoá thì anh phải mở cánh cửa dễ dàng lắm chứ, tại sao lại lâu thế này không biết nữa...
Không lẽ là trộm hả?...
Lau khô nước mắt, Akina dè chừng bước ra phòng khách, quan sát chiếc cửa gỗ phát ra những âm thanh liên hồi, do chìa khoá tra không đúng chỗ...
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, Kiyoshi mặt đỏ phừng phừng, tướng đi liêu xiêu bước vào.
Thấy Akina đứng đó, anh lao tới như một con thú hoang, đẩy cô vào tường một cách thô bạo...
Đôi mắt màu cafe đã trở nên hoang dại hơn...
Hơi thở nồng nặc mùi rượu ấm nóng phả vào mặt Akina làm cô thấy hơi khó thở...
- AKINA! Hãy trả lời cho anh biết đi! Tại sao em lại trở nên lạnh nhạt với ANH? HÃY TRẢ LỜI ĐI! - Kiyoshi quát lên. - TẠI SAO TẠI SAO? Anh thật không hiểu nổi! Quá trễ rồi, anh muốn có được em! EM phải là CỦA ANH!
Kiyoshi dùng tay thô bạo giật phăng hàng khuy của chiếc áo sơ-mi trắng của Akina, để lộ bên trong... là đường cong tuyệt mĩ, làn da trắng ngần và chiếc áo lót đen của hãng Kyon!...
Kiyoshi định cúi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng ngần đầy quyến rũ của Akina thì một bàn tay đặt lên má anh, rồi má còn lại. Đôi bàn tay mềm mại và ấm áp...
- Em xin lỗi... Xin lỗi anh nhiều lắm!... Anh đau khổ lắm có phải không?... Em xin lỗi vì quá ích kỉ... Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... - Sau mỗi từ "xin lỗi", nước mắt của Akina lại trào ra thêm, rửa sạch lớp khói vô hồn của đôi mắt từ sáng đến giờ... Đúng thật! Cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không nghĩ rằng Kiyoshi sẽ tức giận đến mức này. - Anh cứ việc đánh em đi, làm chuyện gì anh muốn. Em đáng bị thế lắm mà!...
Kiyoshi Kaze, con người bao giờ cũng hành động theo cảm tính, mất kiểm soát một khi đã chuốc rượu vào, chợt khựng lại trước những giọt nước mắt trong veo của cô gái nhỏ nhắn đứng trước anh... Đâu đó trong men rượu, anh tìm thấy lý trí...
- Không! Anh mới là... là người phải xin lỗi chứ! Xin lỗi.. nhưng... em... em chưa sẵn sàng đúng không?... - Kiyoshi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Akina, hỏi mặc dù người không đứng vững nữa.
Akina gật đầu nhẹ.
- Anh đã nói... đã nói là anh ớ... Anh sẽ tôn trọng quyết định của em... Thế nên anh... anh sẽ chờ... Cho dù tới... chết anh cũng chờ!....
Akina khẽ mỉm cười trước con người say bí tỉ trước mặt mình...
- Ừm... Đổi lại,... em sẽ cho anh biết lý do!... - Suy nghĩ kĩ rồi, Kiyoshi có quyền được biết.
- Lý do gì hả? - Kiyoshi mắt nhắm mắt mở hỏi lại.
- Thôi thôi được rồi, anh mau đi ngủ đi!
- Anh sẽ không đi ngủ nếu không có em đâu! - Nói rồi, Kiyoshi nhấc bổng Akina lên. Thân mình còn lo không xong chứ đòi rinh cả Akina vào phòng ngủ. Tham lam hết sức!
May là 2 người đều đến nơi. Quăng Akina xuống giường, Kiyoshi nhảy lên ôm chặt cô vào lòng. Cơn say khiến anh mau chóng chìm vào giấc ngủ...
Akina chưa kịp mặc áo vào (Vâng! Vẫn còn đang mặc áo lót với quần jean nhá!), chưa kịp đánh răng rửa mặt gì đã bị ôm cứng thế này. Nhúc nhích một chút còn không được huống hồ chi thoát ra!...
Akina liếc sang nhìn chiếc vali đã được khoá kĩ càng để chuẩn bị cho sự dọn đi một khi đã chấm dứt và cười hạnh phúc...
"Ừ thì không đi... Có khi như vậy còn tốt hơn..."
Rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ say, quên luôn chuyện Kiyoshi làm ở Yami. Thôi kệ, còn lâu mới cần dùng đến thông tin đó mà, cứ cất giữ đi...
Ngoài khung cửa, mùa xuân đã đến rồi!...
Hết chương 33
-------------------------------------------
Bài hát Akina nghe là Glassy Sky của Donna Burke, OST của Tokyo Ghoul√A đó. Mình có kèm video, bạn nào thích thì nghe nha. Hứng thì coi phim luôn nữa~~ phim hay lắm ớ. Nếu coi phim Tokyo Ghoul thì sẽ biết thêm về Thế giới Ghoul trong truyện đó!
Vẫn là trò bóc tem nha!
Một ngày tốt lành!