Chap này tặng cho bạn Rururichan nha~
Chap 37 xin được bắt đầu!
-----------------------------------------
Sáng.
Đám học sinh trong trường Sojika nhốn nháo đứng hai bên đường, xì xầm cho nhau nghe về tin đồn kì lạ: một án mạng đã xảy ra ở trường. Người lan tin đồn này không ai khác ngoài... Harumi! Và điều khiến tin đồn này trở nên thật hơn cả là việc phòng học lớp 11A phải đóng cửa và dời sang phòng khác, còn có một nam sinh lớp 10 bị mất tích nữa chứ!
Ở giữa con đường lót đá dẫn từ nhà kho vào trường, một hàng bảo vệ đang đứng thẳng lưng, mặt toát ra vẻ căng thẳng. Akina bước đi giữa làn sóng dư luận, từng bước chân nặng trĩu và mệt mỏi, mặt mày tái mét vì từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn được miếng nào vào bụng cả...
- Nhìn kìa! Hình như thủ phạm gây ra vụ án mạng là cô ta đấy!
- Hoá ra lòng dạ cô ta lại nguy hiểm đến vậy!
- Ôi, mình sợ quá đi!
"Im đi... Im hết đi! Bọn họ nói hệt như người trong cuộc vậy đó!... Tại sao họ không chịu nhìn nhận vấn đề theo một hướng khác cơ chứ?..." Akina mím chặt môi để không bật ra tiếng nấc." Mình mạnh mẽ mà!... Mình sẽ không khóc đâu!..."
Chân Akina cứ tiếp tục bước đi. Điểm đến là phòng Hiệu trưởng...
- Akina Yuumi! Chào mừng em đến đây! - Tên Hiệu trưởng giở giọng ngọt ngào ra nói với Akina sau khi hai tên bảo vệ đã lui ra.
Akina không nói gì, môi mím chặt, ngăn cho cơn đói hành hạ mình. Bây giờ hễ mà cô mở miệng ra thì lại tốn thêm nước và năng lượng mất!...
- Ồ! Nhìn bộ dạng em thảm hại chưa kìa! Muốn được giải oan không?
Akina khẽ gật đầu.
- Được! Vậy thì một là cởi hết quần áo ra, hai là cút, chọn đi! - Lại câu nói ấy.
Akina ngước đầu lên, khẽ cau mày. Đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm thoát qua những tia đỏ, nhưng lại rồi bị dập tắt bởi một làn khói xám...
- Không! - Vô cảm. Lạnh lùng.
- Vậy thì... - Tên Hiệu trưởng nhếch mép cười nhưng trong lòng tức anh ách. - Bảo vệ đâu! Tống con nhỏ này vào nhà kho cho ta, bỏ đói 10 ngày, đánh đập thoải mái rồi sau đó làm nghi lễ thế mạng! Có thế người chết mới yên nghỉ được!
Bảo vệ từ ngoài chạy vào, kéo Akina đi về phía nhà kho một lần nữa và quăng cô vào đó...
Nariko đứng bên ngoài đám đông quan sát Akina từ đầu đến giờ...
"Akina! Bồ đâu phải loại người như thế đâu đúng chứ? Akina, bồ bị oan đúng chứ? Mình hiểu bồ mà... Xin lỗi, mình không thể làm gì được cả... Đành trông cậy vào anh Kaze thôi..."
- Loa loa loa! Xin thông báo! Nhà kho mở cửa cho toàn trường đánh đập Akina Yuumi thoải mái! Có sự cho phép của Hiệu trưởng! Sẽ không ai bị phạt cả! - Khi ấy, tiếng loa vang lên. Giọng người nói vào loa tràn đầy khí thế và sự hứng khởi...
Gần như tất cả bọn nữ sinh đều ồ ạt kéo đến nhà kho, reo hò ầm ĩ... Đây là một dịp để trả thù tốt cơ mà!...
Trong nhà kho, Akina đang bị trói chặt hai tay hai chân. Khuôn mặt cúi gầm xuống, mái tóc đen rối rũ rượi che đi đôi mắt vô cảm và đôi môi nứt nẻ...
- Đánh nó đi chị em!
Tất cả đồng loạt nhào vào tát, giựt tóc, đánh, đấm, đạp, lăng mạ... Akina. Cô không chống cự, chỉ im lặng chịu trận...
"Hoá ra mình bị ghét đến thế cơ à?...
Hoá ra mình lại bị coi là quyến rũ người yêu của bọn họ cơ đấy!...
Hoá ra... không ai chịu nghe mình nói à...
Hoá ra không ai hiểu mình hết!..."
Buồn. Một nỗi buồn vô tận ập đến với Akina... Oan ức... Không có ai hiểu được hết!...
- Các cô THÔI NGAY đi! - Kiyoshi chạy tới, thô bạo đẩy đám đông ra để vào được bên trong.
Anh cảm thấy xót xa trước hình ảnh thảm thương của Akina...
Đồng phục không ra đồng phục...
Đầu tóc không ra đầu tóc...
Khuôn mặt không ra khuôn mặt...
Thân thể đầy những vết bầm tím, quần áo rách tả tơi, đầu tóc rối bù...
Kiyoshi chạy lại ôm lấy Akina, khẽ lay cô dậy... Cô không phản ứng gì cả... Có lẽ cô đã ngất đi do đói khát hoặc do bị hành hạ...
Máu nóng dồn trong người, Kiyoshi quay sang quát những cô gái đang đứng xung quanh:
- CÁC CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN GÌ MÀ ĐÁNH CÔ ẤY HẾT! Tôi nói rồi, các cô chỉ là NGƯỜI TÌNH của tôi thôi, hết dùng được thì bỏ! Còn Akina là NGƯỜI YÊU của tôi! Các cô thử lần nữa đụng một ngón tay vào cô ấy đi! Tôi nhất quyết không tha đâu!
Nói rồi, anh cởi trói cho Akina và bế thốc cô đi. Đám nữ sinh bây giờ im phăng phắc, không ai dám hó hé điều gì...
~~- Ưm... - Akina khẽ cựa mình dậy. Có một thứ gì đó ấm nóng đã chui tọt vào cổ cô khi nãy. Ở đây là ở đâu thế này?
Chậm rãi mở mắt ra, cô cảm thấy một bên mắt dường như rất đau. Hẳn khi nãy bị đánh đã làm một mắt trở nên bầm tím rồi!...
Xung quanh cô là màu trắng bóc. Ga trãi giường trắng tinh. 4 bức tường trắng ngà. Khung cửa sổ trắng toát. Ắt hẳn đây là bệnh viện rồi!
Với một bên mắt còn lại, Akina trông thấy đôi mắt màu cafe đang nhìn mình, đầy lo lắng.
Một muỗng cháo ấm nóng lại được đút vào miệng Akina. Là cháo bò! Ngon quá! Cô nuốt theo phản xạ mà không đợi não hoạt động được tỉnh táo hơn một chút...
- Em tỉnh rồi hả Akina? Anh lo cho em lắm đấy có biết không? Xin lỗi vì đã bỏ mặc em như thế! Anh hứa rằng người nào chỉ cần đụng vào em dù chỉ một ngón tay thôi thì anh sẽ xử người đó liền ngay tức khắc! - Kiyoshi khẳng định, mặt ra vẻ nghiêm túc làm Akina bỗng thấy mắc cười quá!...
- Ahihihi...
- Sao em lại cười?
- Ít khi nào em thấy anh nghiêm túc được như thế đấy! - Cơ miệng Akina hôm nay sao mà đau quá!
- Thôi được rồi đừng nói nữa! Cái thể loại ăn như heo như em bị bỏ đói một ngày là lăn đùng ra xỉu vậy đó hả? Kiểu này mai mốt tốn tiền mua gạo lắm đây!
- Xí... Chứ anh giàu thế để làm gì? Mai mốt cưới anh về em sẽ hành hạ cho anh ốm tong ốm teo luôn! A... Đau..!... - Akina vừa nói xong đã phải xoa cơ miệng...
Nhói! Lại nữa rồi! Cứ đà này làm sao nói cho Akina biết sự thật cơ chứ?...
- Hừm... Không biết ai sẽ hành hạ ai đây? - Kiyoshi cười nói lại.
Không khí ở trong bệnh viện náo nhiệt hẳn lên...
- Nè, anh Kiyoshi biến thái... - Akina đột nhiên hạ giọng.
- Ơi?...
- Anh... đã thật sự tin em thiệt hả?...
- Ừm. - Trả lời dứt khoác, Kiyoshi quay sang tặng thêm một nụ cười thật tươi khiến Akina bất giác đỏ mặt.
- Cảm... Cảm ơn anh... nhiều lắm!... - Akina cảm động đến chảy nước mắt trong khi một mắt của cô còn đang bầm tím khiến bộ dạng cô trông khó coi chết đi được!
- Thôi! Xúc động nhiều quá hại tim! Lo dưỡng sắc để vô học cho đẹp lại nè, chứ đi học với khuôn mặt này người ta đuổi vô chuồng heo ở đó! - Kiyoshi giở giọng châm chọc.
May mà giờ Akina đang phải băng bó tùm lum nằm một chỗ, chứ nếu không là cô tặng cho anh một cú karate đai đen cho anh đi đời luôn!
- Hứ! - Akina nằm xuống, ngủ say... Lần đầu tiên cô thấy bệnh viện thật sự là một nơi dễ chịu...
- Anh xin lỗi... Thật sự xin lỗi... - Kiyoshi vuốt nhẹ tóc Akina, thì thầm như đang nói với chính bản thân mình...
Hết chương 37