Chap này (lại) dành tặng bạn Tramnguyen2906 nha
~Chap 39... Bắt đầu!
---------------------------------------
Cuối tháng 2.
Akina đã xuất viện. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học lại...
Lòng cô tràn đầy một nỗi bất an không tên... Ngôi trường đó... nơi có Ryouji xấu xa, có Harumi ngập tràn thù hận, có Hắc hội chuyên đánh thuê, có những nữ sinh luôn ganh tị với cô, có tên Hiệu trưởng dê già,... Thật đáng sợ!
Từ khi bước chân vào ngôi trường này, cô... chưa bao giờ ngừng lo lắng...
- Em không sao chứ? Nhìn mặt em căng thẳng quá!... - Kiyoshi đi kế bên đưa mắt nhìn cô đầy lo lắng...
- Ưm... Em không sao đâu! Em chỉ thấy hơi lo lo thôi! Không biết Rokudo có quay lại ám không nữa... - Cố nặn ra nụ cười thật tươi, Akina nói rồi bước nhanh hơn nữa...
Gió thổi nhẹ làm mái tóc đen dài óng ả tung bay, từng cánh hoa đào rơi xuống mặt đường đầy nắng... Khung cảnh thật đẹp!...
~~- Cô ta kìa!
- Đã bị như vậy rồi còn vác mặt đi học nữa!
- Tao nghi quá à, chẳng phải bạn trai cô ta là Kiyoshi Kaze, cậu ấm của tập đoàn lớn nhất đất nước Sakura sao? Vậy thì lỡ như cô ta mua chuộc Hiệu trưởng luôn rồi thì sao?
- Ừm... Tao cũng nghĩ vậy...
- Cô ta thuộc dạng nguy hiểm. Nghe nói quyến rũ từ anh này đến anh khác mà không biết xấu mặt.
- Phải. Bao nhiêu người đến tỏ tình thì lên mặt "chảnh chó", từ chối không luôn!
- Chỉ có anh Kaze giàu kinh khủng thì cô ta mới bám theo thôi!
- Đúng thật là một con b**** mà!
- Suỵt... Lỡ như cô ta nghe được không chừng ngày mai có án mạng đấy!
- Tốt nhất chúng ta nên tránh xa cô ta ra!
- Ừm. Tớ cũng nghĩ thế!
...
~~Từ khi bước vào lớp, tất cả mọi người đều nhìn Akina với những ánh mắt kì lạ... Khinh bỉ, sợ sệt...
Điều đó chứng minh rằng nỗi oan của cô vẫn chưa được giải hết...
Buồn...
- Akina! Bồ đi học lại rồi hả? Hay quá! - Chỉ có riêng Nariko là vui mừng chạy lại ôm chầm Akina, miệng cứ mở ra khoe răng chứ không thể nào đóng lại được...
- Nariko... - Akina không ngờ là Nariko vẫn còn giữ thái độ này với mình. Trong thâm tâm, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu đựng những tia nhìn sợ sệt từ Nariko.
- Bồ không sao chứ? Không được khoẻ hả?
- À... Không không... Mình không sao! - Sáng giờ 2 người đã hỏi câu này rồi đấy! Được quan tâm khiến Akina cảm thấy ấm lòng...
"A... đúng rồi!
Ngôi trường Sojika này mặc dù đã gây cho cô biết bao rắc rối... Nhưng, nó đã tạo cơ hội ình... được gặp Kiyoshi, Nariko, và cả... Rokudo nữa... Bởi thế, mặc dù lo... nhưng cô biết sẽ luôn có người bảo vệ mình, lo lắng ình, ủng hộ mình... Bởi thế, cô yêu ngôi trường này! Yêu tất cả mọi người..."
"Reng... Reng..."
- Cảm ơn cậu, Nariko! - Akina nói và trở về chỗ khiến Nariko đầu óc đơn giản chẳng hiểu Akina cảm ơn cô vì cái gì...
~Ngồi trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời mây nhưng Akina lại nghe được rõ mồn một những tiếng xì xào bàn tán trong lớp...
Cô cảm thấy buồn...
Mệt mỏi vì phải chịu đựng...
~Tan học về, Nariko và Kiyoshi đều đồng loạt nói về sớm, chuẩn bị cho kì thi sắp tới... Cô chỉ cười và bảo họ về đi, vì hôm nay có một nơi mà cô muốn đến...
Đứng trước công viên Toru, cô khẽ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại ngày này cách đây 8 năm về trước...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Ba ơi, tại sao tên con lại là Akina thế?
- Bởi vì con đến với ta vào một mùa xuân*, và con như một bông hoa bé xinh, mỏng manh, cần người che chở đấy, con gái yêu của ba ạ.
(*: Akina trong tiếng Nhật là hoa mùa xuân)
- Ba ơi, mình đi chơi đi!
- Con muốn đi đâu hả con gái yêu?
- Con muốn đi ra công viên của ba, công viên Toru chơi!
- Còn buổi học Kendo thì sao hả?
- Etou...
- Không sao không sao! Do hôm nay là sinh nhật của con cho nên ba tha cho con lần này đó! Nào mình cùng cúp học đi chơi!
- Yahoo! Con yêu ba nhất!
- Ba cũng yêu con nhiều lắm đấy, Akina!...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~- Ba à, con gái của ba năm nay đã lớn rồi... Con còn nhiều người bạn... nữa chứ... Ba ở nơi ấy... đừng lo cho con nhé... - Giọng nói Akina thắm đậm một nỗi buồn vô hạn, rung rung như sắp khóc...
Gió thổi làm rơi những cánh hoa anh đào mỏng manh...
Hoa mùa xuân...
- Hức... Ba ơi, con nhớ ba lắm!...
Mệt mỏi mở cánh cửa của căn hộ số 165 ra, Akina hơi bất ngờ trước căn nhà tối đen như mực...
"Ủa... Khi nãy anh Kiyoshi nói về nhà trước mà ta?..."
Cô với tay ra, mò mẫm trên tường tìm công tắc của đèn...
"Cạch"
Đèn được thắp lên, hé lộ một căn phòng khách tràn đầy bóng bay và đông đúc...
Kiyoshi, Nariko, Kiba, Maito, Satoshi, Mika đang ngồi quây quần quanh chiếc bàn kính của phòng khách... Trên bàn đặt một chiếc bánh kem to khổng lồ với những bông hoa anh đào làm bằng kem trang trí...
- Ngạc nhiên chưa? - Tất cả đồng loạt nói, mặt ai ai cũng rạng rỡ như hoa...
Akina còn đứng trời trồng ở cửa ra vào, mắt bắt đầu ươn ướt... Rồi mặc cho những giọt nước mắt cứ tuôn trào, cô bịt miệng để giấu đi chiếc miệng mở to vì ngạc nhiên...
- Hức... Hức... Hu hu hu hu...
Cô bật khóc như một đứa trẻ, khuỵu người xuống ngay tại chỗ khiến mọi người hốt hoảng chạy lại...
"Thì ra... thế giới này không phải toàn bộ đều xấu xa...
Mình... Mình đã chịu đựng bao lâu rồi?
Những điều xấu xa ấy...
Bây giờ, chỉ cần có mọi người ở bên cạnh, mình nhất quyết phải sống...
Vì mọi người, vì bản thân mình...
- Tại sao em lại khóc, Akina? Đáng lẽ sinh nhật em phải vui lên chứ! - Kiyoshi đến bên dỗ dành.
- Mọi người... đáng ghét lắm! Giấu em, bỏ mặc em để tạo ra bất ngờ này! Đáng ghét đáng ghét! Huhuhuhuhu... - Akina dụi đầu vào ngực áo phảng phất mùi hương hạnh nhân của Kiyoshi, vừa đánh thùm thụp vừa khóc nức nở.
- Thôi nín đi mà, bọn anh xin lỗi, được chưa? Nào, chúng ta cùng thổi bánh kem thôi!
- Ừm... Đúng rồi Akina! Nhìn mặt bồ trong lúc khóc khó coi lắm đó! - Nariko trêu.
"Chết! Giờ mới nhớ ra một chuyện!" Akina hốt hoảng.
Ở phía sau, Kiba, Maito, Satoshi và Mika đồng loạt bụm miệng cười với một lý do duy nhất: Đội trưởng của chúng ta mà yếu đuối như thế này sao?...
"Được lắm! Để về trụ sở đi, ta sẽ ỗi người 1Y!"
Akina rời người Kiyoshi, chạy tót vào phòng tắm sửa lại đầu tóc, quần áo, lau chùi mặt mũi...
Kiyoshi nhìn theo... "Ôi trời, cô ấy... dễ thương quá!..."
~~5 phút sau... Akina mới chịu bước ra...
- Xin lỗi, em làm phiền mọi người nhiều quá! - Cô cúi đầu trước mọi người, nói.
- Nói cái gì vậy chứ? Chúng ta là bạn mà... đúng chứ? - Nariko cười tươi.
"Phải rồi... Là bạn..."
Akina không giấu nổi nụ cười sung sướng...
- Rồi rồi! Lại đây thổi nến nào! - Kiyoshi giục.
- Vâng! - Akina chạy lại trước chiếc bánh kem đã được thắp nến sẵn, quỳ xuống và chắp tay lại ước. Mọi người đồng loạt hát bài: Happy birthday!... Thật vui vẻ và ấm áp!...
Không biết Akina đã ước gì nhưng trông cô có vẻ thành tâm lắm!...
"Phù..."
17 cây nến đã bị dập tắt hoàn toàn.
Akina cắt bánh kem rồi cùng ăn với mọi người...
Ai ai cũng cười nói vui vẻ, chọc ghẹo nhau đến tận khuya...
Tiếng ồn ào vang khắp khu căn hộ Kaze trong đêm trăng huyền ảo...
Phút giây này... Akina muốn giữ mãi...
Nhưng... Sao Akina lại cảm thấy... trong lòng thật bất an...
Cứ như là... lại sắp có điều gì đó ập đến...
Hết chương 39