Cô Nàng Bí Ẩn

Chap này tặng Rururichan nha
~Arigatou vì đã canh update truyện
~----------------------------------------
- Sếp à, sếp có gì cần nói với con sao?
- Akina! Con có biết nguyên nhân gây ra cái chết của Rokudo không?
- Do đau tim đúng không ạ?
- Ừm... Nhưng nó không phải là đau tim bình thường. Shami phát hiện trên người cậu ta còn có vết thâm ở thái dương nữa đấy!
- Vậy có nghĩa là...
- Đúng thế! Một vật thể từ thế giới Akuma đã tới đây! Mục tiêu của chúng là... con đấy!
- Con sao?...
- Chúng đang hợp tác với thế giới Sâu bọ, và trở ngại lớn nhất là con. Chúng đang muốn tiêu diệt con! Từ giờ cho đến ngày ấy, không chỉ tính mạng của con mà cả tính mạng của bạn bè con, người yêu con cũng gặp nguy hiểm!
- ...Thế con phải làm sao?...
- Chia tay đi! Thu hẹp phạm vi quen biết lại. Trở về trạng thái ban đầu!
- Nhưng mà con...
- Ta rất tiếc phải nói với con điều này... Nhưng vì sự an toàn của mọi người, hãy làm theo lời ta nói! Hạn chót cho con là hết năm học này!
- Vâng...
~Một buổi sáng đầu tháng 4...
Kiyoshi bị đánh thức bởi mùi hương bánh mì ấm nóng thoang thoảng...
Anh bước xuống giường, nhẹ nhàng đi ra phòng khách dòm qua nhà bếp...
Akina đang loay hoay trong bếp... Người đeo tạp dề hình con Tororo, mái tóc đen óng ả được cột lên gọn gàng, trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền bạc hình đôi cánh - sợi dây chuyền độc nhất vô nhị trên thế giới này - quà tặng của Kiyoshi dành cho cô hôm sinh nhật...
- Chào buổi sáng, chồng yêu! - Nghe tiếng bước chân, Akina quay sang chào, cười tinh nghịch.
- Chào... Ơ khoan... em vừa gọi anh bằng cái gì? - Kiyoshi còn chưa tỉnh ngủ.
- Chồng yêu! - Còn Akina thì tỉnh bơ.
Nhói...
Chỉ còn 2 tháng nữa thôi là đến thời hạn - kết thúc năm học...
Ấy mà... Akina lại gọi anh bằng "chồng"...
Lúc biết được sự thật cô ấy sẽ đau khổ đến mức nào đây...
- Ừm... Chào buổi sáng! - Kiyoshi nói rồi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại... Anh phải làm sao đây chứ, Akina?...
~~Bữa sáng hôm nay: bánh mì bơ tỏi và trứng ốp la.
Ăn xong với tốc độ kinh hoàng, hai người ra cửa mang giày vào. Trước khi đi, Akina chủ động nắm cổ áo Kiyoshi và kéo anh lại...
Đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào...
Trong lúc Kiyoshi đứng hình thì Akina mỉm cười:
- Chúc anh thi tốt!
Rồi cô quay lưng và co giò lên chạy. Ngại quá đi mất!...
Kiyoshi chỉ nhìn theo với ánh mắt tràn ngập buồn bã và khổ đau...
Từ ngày biết được mối nguy hiểm, Akina luôn cố gắng làm hết tất cả những việc mình muốn với Kiyoshi...
Nấu ăn cho anh... Cổ vũ cho anh... Hôn anh trước khi đi ra khỏi nhà...
Như một người vợ...
Vì cô biết... sau này khó có thể được như thế này nữa...
Nhưng... hình như Kiyoshi đang càng ngày càng xa lánh cô hơn...
Chưa bao giờ anh mở miệng gọi lại cô bằng "vợ" cả...
Phải chăng... anh có điều gì muốn giấu?...
~~Những buổi thi trôi qua như một cực hình đối với Kiyoshi. Đây là lần thứ hai đi thi mà anh không quay bài hay dùng phao. Lần thứ nhất là lần thi đầu tiên hồi lớp 1... Vậy cũng đủ biết chàng trai của chúng ta đã thay đổi như thế nào vì cô gái ấy...
Còn về phía Akina, đi thi còn dễ hơn ăn cháo... Cô thường dành thời gian để ngắm trời ngắm mây... Đối với cô chúng chưa bao giờ chán cả...
Khi về nhà, cả hai đều quây quần bên nhau...
Những lời hỏi thăm nhau, những cử chỉ đáng yêu, những hành động thể hiện sự yêu thương...
Như một đôi vợ chồng thật sự...
Nhưng chỉ có một điều...
Cả hai đều chất chứa những nỗi lo lắng riêng mà không thể chia sẻ cho nhau...
Nói đúng hơn là chưa đến lúc...
~Một buổi chiều cuối tháng 4...
- Oa... Cuối cùng cũng thi xong rồi! Bồ có tính đi đâu chơi không, Akina? - Nariko vươn vai quay sang hỏi Akina.
Cô nàng đang ngồi thơ thẩn ngắm đám mây bồng bềnh trôi, tâm trí thả đi đâu xa lắm...
- Akina! Bồ có nghe mình nói gì không vậy? - Nariko phồng má hét to.
- Hả?... Tớ ấy hả?... - Akina giật bắn quay sang nhìn Nariko.
- Đúng! Akina Yuumi! Còn ai vào đây nữa!
- Ừm... Thì tớ đang nghe đây...
- Bồ có tính đi chơi đâu không?...
- Chắc là không... Mà Nariko nè...
- Hửm?
- Tớ... Tớ... Nếu 1 ngày, tớ nói tớ ghét cậu... Không muốn chơi với cậu nữa thì cậu sẽ phản ứng như thế nào?...
- Mình... Mình sẽ thắc mắc muốn biết lý do bồ ghét mình là gì... Sau đó mình sẽ tự thay đổi để hợp với Akina hơn... Cái gì cũng phải có lý do của nó mà... Đúng chứ?
- Cậu sẽ... không ghét mình hả?...
- Hì hì... Bồ nghĩ sao mình lại đi ghét Akina yêu dấu của mình chứ!
- Ừm... Cảm ơn cậu đã ình biết câu trả lời... - Akina xách cặp và quay bước đi...
- Này, Akina, đợi mình với! Akina! - Nariko gọi với theo. Do chưa soạn cặp xong nên cô đành phải chịu cảnh bị bỏ lại vậy...
Mà... Dạo này, Akina trông có vẻ lạ lắm!...
~~Bên bờ sông...
Gió thổi lồng lộng. Từng ngọn cỏ xanh mướt đung đưa theo gió... Mặt sông gợn sóng lăn tăn...
Akina đang ngồi đung đưa chân trên bãi cỏ dại... Đầu óc thả lên đến tận mây xanh...
Chia tay đi! Thu hẹp phạm vi quen biết lại. Trở về trạng thái ban đầu!...
Vì sự an toàn của mọi người, hãy làm theo lời ta nói! Hạn chót cho con là hết năm học này!...
"Ôi, con biết phải làm sao đây chứ?..."
Bỗng...
Một bàn tay to chắc đặt lên vai Akina...
- Em làm gì ở đây thế? Đi đâu cũng phải nói cho anh một tiếng chứ! Có biết rằng anh lo lắng lắm không hả, Akina? - Kiyoshi nhẹ nhàng hỏi, giọng nói trầm ấm thắm đượm nỗi lo lắng.
- Em xin lỗi...
- Này, Akina, anh hỏi cái này nhé! - Kiyoshi ngồi xuống ngay bên cạnh Akina, choàng tay qua vai cô, đẩy đầu cô về phía mình...
- Vâng, anh cứ hỏi đi...
- Nếu 1 ngày... chúng ta phải chia tay... Nếu 1 ngày... anh phải đi xa thì... em sẽ như thế nào?...
- Em... không biết... nữa... Vậy... nếu 1 ngày... em nói rằng em ghét anh, thì anh sẽ như thế nào?...
- Anh sẽ muốn biết lý do đấy, Akina yêu dấu à...
- Anh... cũng vậy sao?...
- Cũng vậy... là sao?
- Hihi... Hồi nãy Nariko cũng nói y chang như vậy.
- Ô! Hoá ra con nhỏ lanh chanh đó cũng trả lời giống anh à! - Giọng Kiyoshi lên được một chút, rồi lại trầm xuống ngay - Mà Akina này...
- Vâng?
- Nếu 1 ngày, anh phải đi xa thật... thì em... Xin em... đừng rơi nước mắt nhé! Anh không muốn em khóc khi không có anh ở bên...
- Đồ... Đồ ngốc! Em không yếu đuối như anh tưởng đâu!
- Em yếu đuối hơn em tưởng đấy! - Kiyoshi quay sang xoa đầu Akina...
- Nhưng... Anh sẽ đi xa thiệt hả?...
Câu hỏi này của Akina làm anh khựng lại... Hẳn cô ấy đã cảm nhận được không khí ngượng ngạo của mấy ngày nay... Anh chỉ biết đưa ánh mắt buồn nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống bên kia sông...
...
- Dù gì thì... chúng ta hãy tận hưởng những phút giây bên nhau đi... Điều gì đến thì cứ đến... - Akina lên tiếng sau một khoảng im lặng...
Đột nhiên, trong đầu Kiyoshi hiện lên lời ca bài hát "Come what may" trong phim "Moulin Rouge":
Điều gì đến thì cứ đến...
Điều gì đến thì cứ đến...
Anh vẫn yêu em... Cho đến ngày anh chết đi...
- Ừm! Chúng ta hãy tận hưởng khoảng thời gian này đi... À đúng rồi! Sắp đến vũ hội rồi! Chúng ta phải làm một màn hoành tráng mới được! - Kiyoshi nhe răng cười.
- Ừm! - Akina cũng mỉm cười theo...
Bỗng nhiên cả hai người đều thấy trọng lượng của lòng mình vơi đi bớt phần nào...
Điều gì đến thì cứ đến...
Hết chương 40


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui