"Cháu viết đi." Đạo diễn nhìn Viên Tư Ý nói, "Bản này do tự cháu viết, bây giờ tìm người còn phải mất thời gian để ăn khớp, nói không chừng lại tới một người lộn xộn.
Cháu tự viết thử xem, tôi xem xem có thể để tất cả cảnh tình cảm tới cuối mới quay hay không."
"Cháu?" Viên Tư Ý chỉ bản thân.
"Chỉ có cháu, cháu tự nghĩ lại xem.
Dù sao kịch bản này là do chính cháu viết ra.
Thành cũng được bại cũng tốt, người đau lòng nhất cũng là bản thân cháu."
Đạo diễn cũng đã nói đến nước này, Viên Tư Ý cũng không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể đồng ý nghĩ trước thử xem.
Lý Quân Nguyện vẫn muốn tiếp tục hoàn thành chỉ tiêu tập luyện hôm nay, cô ấy vừa tập thể hình vừa xem mái đầu xù kia vẫn ngồi xổm ở một góc bên sân ngẩn người, cô ấy cũng đã đổi mấy bài tập, tầm mắt của nhóc đầu xù kia vẫn chẳng chút thay đổi, thẳng tắp nhìn chằm chằm sàn nhà.
Cuối cùng cô ấy dứt khoát cầm tấm thảm yoga trải ra cách năm mét trước mặt Viên Tư Ý, bắt đầu làm động tác plank*.
Chống đến khi cô ấy cũng mệt rồi, nhóc tóc xù kia vẫn chẳng liếc mắt nhìn cô ấy.
Lý Quân Nguyện cũng tức đến cười, cô ấy không có sức hấp dẫn vậy sao, còn không đẹp bằng sàn nhà ư?
Cô ấy dứt khoát cầm thảm yoga trả tới chỗ sàn nhà mà Viên Tư Ý nhìn chằm chằm, sau đó bản thân ngồi trên đó nhìn chằm chằm cô.
Lý Quân Nguyện vừa mới vận động xong còn chảy chút mồ hôi, làn da hồng hào mịn màng, tóc được cô ấy buộc cao thành đuôi ngựa lộ ra chiếc cổ thon dài, ngồi xuống quả thật chính là toàn thân "tản ra mùi vị hormone" trong miệng fans.
Có lẽ bị mùi hương này cuốn hút, tầm mắt Viên Tư Ý rốt cuộc nâng lên nhìn cô ấy, còn mang theo chút hoang mang, "Cô đang làm gì vậy?"
Vận động xong không lau mồ hôi, không sợ cảm mạo à?
"Cuối cùng cũng nhìn tới tôi rồi." Lý Quân Nguyện nói, "Tôi còn tưởng tôi tàng hình rồi."
"?" Viên Tư Ý nói, "Không phải cô vẫn luôn ở đây sao?"
"Cô còn biết tôi ở đây à." Liếc mắt một cái cũng không nhìn tôi đấy.
"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu, "Khóe mắt có thể thấy."
"Cô nghĩ gì vậy, nghĩ đến say mê như vậy?" Ngay cả tôi cũng không nhìn.
Viên Tư Ý đặt mông ngồi xuống đất, khoanh chân, hai tay chống đầu, "Tôi nghĩ lời đạo diễn nói với tôi."
"Cô còn chưa quyết định được?"
"Chưa." Viên Tư Ý lắc đầu, "Trước nay tôi chưa từng viết cảnh tình cảm.
Ồ không đúng, ban đầu từng viết, chỉ là do viết không tốt bị bác bỏ, sau đó lại gặp Lục Tình thì luôn giao cho cậu ấy viết."
"Nội dung cảnh trinh thám phức tạp vậy cô cũng có thể viết được, cô còn sợ viết không tốt cảnh tình cảm?" Lý Quân Nguyện không hiểu được, không phải đều nói cảnh tình cảm là dễ viết nhất hay sao? Nếu không sao trên TV mỗi ngày lại chiếu tới chiếu lui tổng giám đốc bá đạo yêu tôi nhiều như vậy.
"Rất khó." Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu sau kính gọng đen nhăn nhíu lại.
Lý Quân Nguyện lần đầu thấy nhóc biên kịch mặt ủ mày nhau, cảm thấy rất mới mẻ, "Khó ở đâu? Cô chưa từng yêu đương? Nhiều biên kịch cũng độc thân không phải cũng viết rất tốt sao."
"Tôi cũng không biết." Thật ra Viên Tư Ý cũng không cảm thấy cảnh tình cảm cô viết có vấn đề gì, "Một đạo diễn tôi từng hợp tác trước đây nói cảnh tình cảm tôi viết giống như cuộc sống của cặp vợ chồng sau ba mươi năm kết hôn."
"Phì." Lý Quân Nguyện không nhịn được bật cười, "Khoa trương vậy à?"
"Ừm." Viên Tư Ý lấy điện thoại mở bản thảo lúc đó cho Lý Quân Nguyện xem, "Chẳng qua tôi cảm thấy cũng không có vấn đề gì."
Lý Quân Nguyện nhận điện thoại trong tay cô, nhìn mấy lượt, suýt nữa đã cười thành tiếng, "Nội dung yêu đương của nam nữ chính của cô sao toàn là uống trà chơi cờ, lại còn đến giờ cùng nhau tắt đèn đi ngủ, chi tiết đâu? Bồi dưỡng tình cảm giữa bọn họ đâu?"
Vẻ mặt Viên Tư Ý mờ mịt, rõ ràng không hiểu lắm.
"Bản này của cô quả thật cứ như cuộc sống vợ chồng qua tuổi năm mươi..." Lý Quân Nguyện lắc đầu, "Chẳng trách người ta nói cô như vậy."
Lý Quân nguyện nghĩ nghĩ đưa ra đề nghị, "Cô không tìm chút tham chiếu sao?"
"Tìm rồi."
"Ai?"
"Cha mẹ tôi."
"..." Chẳng trách, Lý Quân Nguyện cũng không ngờ tới, "Vậy cô không có bạn bè khác à? Dạng tuổi tác tương đương cô đang yêu đương ấy?"
"Không có." Viên Tư Ý nói, "Tuổi tác xấp xỉ tôi chỉ có Lục Tình, cậu ấy thích tiền, tôi chưa từng thấy cậu ấy yêu đương."
Thấy Lý Quân Nguyện không nói, Viên Tư Ý hỏi cô ấy, "Cô yêu đương nhiều lắm à?"
Lý Quân Nguyện:...
Vừa rồi cô ấy không nên nói, được lắm, bây giờ tự mình đào hố tự mình nhảy, không biết nên nói gì.
"Cũng không nhiều lắm." Nghiêm túc mà nói, cô ấy chưa từng xác định quan hệ yêu đương với người khác, chỉ ở thời kỳ ái muội đã kết thúc.
"Không nhiều lắm là bao nhiêu?" Viên Tư Ý không thích khái niệm mơ hồ cho lắm, điều này khiến người ta rất khó phán đoán.
"Chuyện này không quan trọng." Lý Quân Nguyện nhanh chóng chuyển hướng đề tài, nói chuyện gì cũng được chỉ chuyện này là không thể nói.
Viên Tư Ý cảm thấy rất quan trọng, "Nhưng cô không phải bạn tôi sao, nếu kinh nghiệm yêu đương của cô phong phú, có lẽ tôi có thể tham khảo thử xem."
"Không có." Lý Quân Nguyện bại trận, "Nghiêm túc mà nói, tôi cũng chưa từng yêu đương."
Viên Tư Ý xòe hai tay ra, ý là cô xem, ngay cả dạng người mỗi ngày đều bị truyền thông viết scandal tình ái và buôn dưa như cô còn chưa yêu đương, vậy bên cạnh tôi không có ai tham khảo cũng không lạ.
Hai người lại tiếp tục im lặng, lúc này Viên Tư Ý càng thêm suy sụp, gục đầu suy nghĩ nên làm sao.
Ngay cả Lý Quân Nguyện cũng chưa yêu đương, vậy chứng tỏ có lẽ yêu đương thật sự rất khó.
Thứ khó như vậy, thời gian ngắn thế này, cô có thể làm được sao? Nếu khiến nhân vật bị hỏng thì phải làm sao?
Lý Quân Nguyện nhìn mái tóc xù kia càng ngày càng cúi thấp, vẫn không nhịn được đưa tay xoa xoa, "Được rồi, vậy thử xem."
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, "Thử xem?"
"Ừ, thử xem." Lý Quân Nguyện nói, "Mặc kệ thành cũng được, bại cũng tốt, đây đều là tác phẩm của cô, cố gắng hết sức thử xem."
"Nhưng mà..."
"Hay là cô muốn để cho nhiều Lý Tử Đồng hơn nữa đến tham dự?"
Viên Tư Ý không hề nghĩ ngợi, "Không muốn."
"Vậy không phải được rồi sao." Lý Quân Nguyện cười nhìn cô, "Thử xem, đừng sợ.
Tất cả mọi người đều sẽ cố gắng hết sức giúp cô, bộ phim này không chỉ thuộc về cô, cũng là mọi người cùng nhau nỗ lực."
"Ừm." Viên Tư Ý cuối cùng vẫn đẩy gọng kính đen đã trượt xuống của bản thân hạ quyết tâm, "Thử xem, tôi làm."
"Đừng khiến bản thân quá nhiều áp lực," Lý Quân Nguyện nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của cô có chút dở khóc dở cười, "Thoải mái một chút nói không chừng sẽ viết tốt hơn."
"Không đâu." Viên Tư Ý thở dài, toàn thân như bị những lời này của Lý Quân Nguyện làm thả lỏng, "Tôi biết tôi không có thiên phú gì ở phương diện này, nếu không lúc trước đã không tìm Lục Tình hợp tác rồi.
Cho dù thoải mái cũng vô dụng."
Lý Quân Nguyện lần đầu tiên trông thấy bộ dạng suy sụp của nhóc biên kịch luôn nghiêm chỉnh lại có nề nếp, như chú cún con đáng thương mắc mưa ven đường.
"Vậy thế này, tôi đưa cô thể nghiệm một chút yêu đương căn bản, thế nào?" Lý Quân Nguyện đề nghị.
Viên Tư Ý lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Hửm?"
Sau đó lại như nghĩ tới điều gì uể oải cúi đầu, "Nhưng không phải cô chưa từng yêu đương sao..."
"Nhưng tôi quay rất nhiều phim rồi," Lý Quân Nguyện cảm thấy ngữ điệu của bản thân như đang dỗ đứa nhóc ba tuổi, "Ít nhất tôi có thể đưa cô đi thể nghiệm một chút yêu đương trong kịch nói là dạng gì."
"Cái này tôi từng tổng kết rồi," Viên Tư Ý nói xong liền lấy một bản bút ký từ trong túi của bản thân, "Đại khái chính là xem phim, ăn cơm, đưa ô, dầm mưa với cả..."
Cô đọc từng thứ một trong bản ghi chép, còn chưa đọc xong bút ký đã bị bàn tay thuôn dài của Lý Quân Nguyện đóng lại, "Cái này vô dụng, đây là hình thức, quan trọng là cảm giác."
"Cảm giác?" Viên Tư Ý ngẩn người, "Tôi không hiểu cái này cho lắm."
Lý Quân Nguyện cười thầm, nhóc biên kịch này trả lời sao lại giống AI vậy, "Cảm giác rất khó hiểu, quan trọng là thể nghiệm."
"Đi thôi," Lý Quân Nguyện đứng dậy đưa tay cho Viên Tư Ý ngồi dưới đất, "Chúng ta tới một màn bỏ trốn nói đi là đi thôi."
Viên Tư Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô vẫn luôn cảm thấy Lý Quân Nguyện rất xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của đại chúng hiện nay.
Sau khi tiếp xúc gần gũi còn phát hiện cô ấy không chỉ xinh đẹp, còn chuyên nghiệp, đối xử với người lại vô cùng tốt.
Mà khi Lý Quân Nguyện đứng trước mặt cô như vậy, mặc quần áo vận động tùy ý lại đơn giản đưa tay về phía cô, Viên Tư Ý cảm thấy tim bản thân như lỡ một nhịp.
Cô đặt tay lên vị trí tim theo bản năng, có phải cô bị bệnh tim rồi không?
"Nhanh lên," Lý Quân Nguyện thấy cô ngơ ngác, trực tiếp kéo tay cô từ mặt đất dậy, "Đi thôi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Lý Quân Nguyện lấy cấu trúc kịch bản hưởng thụ cảm giác yêu đương với một người, cô ấy cũng muốn xem xem, xem xem bản thân đối với Viên Tư Ý có phải không giống hay không.
"Khoan đã," Viên Tư Ý giữ chặt cô ấy, "Nhưng không phải cô còn huấn luyện võ thuật sao?"
"Không sao," Lý Quân Nguyện nở nụ cười, không hổ là nhóc biên kịch chuyên nghiệp lại nghiêm túc của bọn họ, "Phải trốn học mới k1ch thích!"
Viên Tư Ý còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Quân Nguyện kéo đứng dậy chạy, sáng sớm hôm ấy ánh dương ấm áp, gió cũng thế, hai người chạy từ phòng tập thể thao ra, mặc trang phục vận động đơn giản, chạy ra khách sạn, gọi xe đi mất.
Đến khi Viên Tư Ý hồi thần, cô đã cùng Lý Quân Nguyện tay cầm tay ngồi trên xe taxi, Lý Quân Nguyện chống đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bàn tay nắm tay cô không buông.
Thật thần kỳ.
Tay Viên Tư Ý không dám cử động mảy may, không phải lần đầu cô nắm tay người khác, thi thoảng cùng Lục Tình đi dạo phố Lục Tình thậm chí còn treo cả người lên người cô.
Nhưng mà...
Cô nhìn bàn tay bị nắm kia, ngón tay thuôn dài khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ có thể nhìn ra được chủ nhân quan tâm tới bọn chúng, ngón tay lúc dắt tay cô có lực như vậy, hiện tại nắm lấy lại mềm mại dịu dàng, tuyệt đối không khiến người ta khó chịu.
Giống như con người Lý Quân Nguyện.
Viên Tư Ý cúi đầu cong khóe môi, có lẽ, cô thật sự có thể tìm được linh cảm kịch bản trong buổi sáng tươi đẹp này.
____________
A Ý à, cô xác định cô chỉ là cong khóe môi?