*Người cười khi tràn ngập trong yêu thương ngọt ngào và khóc khi nếm được vị đắng tình yêu*
** Có phải: Yêu làm con người trở nên có tâm nhưng cũng biến nhiều kẻ thành vô tâm và tàn nhẫn…Tình yêu đưa đến bao nhiêu hạnh phúc thì cũng xóa tan bấy nhiêu hi vọng…**
Ngọt ngào và đắng chát…tình yêu là như vậy!
Nhưng…
*** Ngọt hay đắng đều là cảm nhận của con người và do con người quyết định…Bản thân Tình yêu là thứ tình cảm đẹp đẽ và cao quý…***
*Hương Vy*
…
Câu chuyện dưới đây mang đậm màu sắc tình yêu nhưng…để có thể nói chính xác …tình yêu đó ngọt hay đắng thật rất khó!!!
Love begins with a smile, grows with a kiss, and ends with a teardrop.
Tình yêubắt đầu với nụ cười, lớn lên với nụ hôn, và kết thúc bằng giọt nước mắt.
Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo
Tác giả: Hương Vy
Whoever said it is better to have loved and lost, then to have never loved at all must have never had their heart broken.
Bất cứ ai nói rằng thà yêu và đánh mất tình yêu còn hơn chưa từng yêu lấy một lần, hẳn chưa từng thấy trái tim mình tan vỡ.
***
‘’Thưa giám đốc! Đã đến giờ phỏng vấn rồi ạ!’’
Chàng trai đeo kính kia có vẻ như là thư kí, kính cẩn thưa với người con trai đang ngồi trước mặt.
‘’Mong cậu chủ nhanh chân cho kẻo chủ tịch la…’’
‘’Được rồi, cậu ra trước đi, tôi sẽ đi sau!!!’’- Vẫy vẫy nhẹ tay, hắn có ý bảo ra ngoài.
Người con trai không có chút gì vội vã…đôi mắt vẫn nhắm chặt không chịu mở.
Gối nhẹ đầu vào chiếc ghế sofa, hắn nặng nề mở mắt.
Bàn tay chợt nắm chặt…
‘’Nhật Hạ Di, tôi sẽ cho cô biến mất khỏi mắt tôi vĩnh viễn!’’
Nói rồi, hắn vơ vội chiếc điện thoại nơi bàn làm việc.
‘’Đã làm đúng những gì tôi dặn chưa?’’
Giọng như ra lệnh, lạnh lùng và vô tâm, hắn nhíu mày.
‘’Nếu không xong chuyện này, cậu phải chịu trách nhiệm đó!’’
Không biết hắn gọi cho ai mà chỉ nghe được tiếng lí nhí và sợ hãi của người ở đầu dây bên kia.
Chiếc điện thoại bị hắn vứt rất tàn nhẫn xuống nền nhà…Hắn nhếch mép lên cười đểu.
‘’Toàn là một lũ con gái xấu xa, chỉ tổ làm Vương Trí Khởi ta vướng mắt…’’
Có vẻ chiếc điện thoại xấu số kia đang bị hắn trút giận thay cho người con gái mà hắn đang tính xử lí.
Vương Trí Khởi quả tàn nhẫn!
Hắn là con trai độc nhất, cũng là giám đốc của Tập đoàn công ty xe hơi KWS có tiếng trên Thế Giới. Mang trên người vẻ đẹp lãng tử với nụ cười đến ớn lạnh, Vương Hàn Phong thực chất là một kẻ vô tâm và ghét nhất con gái.
Trong mắt hắn, lũ con gái xấu xa không khác gì quỷ cái. Chỉ tổ làm những kẻ con trai trở nên ngu ngốc, toàn là một lũ hám tiền …xấu không thể nói nổi. Thượng Đế thật ngu ngốc khi sinh ra con gái …sống chỉ thêm chật đất.
Vì thế, trong công ty, con gái rất hiếm. Nếu hắn là quản lí thật sự, e rằng không một đứa con gái nào có thể làm việc cùng hắn. Đó là do ba hắn tuyển vào mà đắc bất dĩ, hắn phải chịu đựng.
Hôm nay cũng vậy, ba hắn bắt buộc hắn phải tuyển thêm nhân viên nữ để làm công việc tiếp thị, đặc biệt người hắn phải phỏng vấn lại là cô ta-Nhật Hạ Di.
Hai hôm trước:
‘’Con sẽ không nhận bất cứ cô gái nào vào làm ở công ty nữa…nếu ba nhất quyết tuyển vào thì con sẽ đi.’’
Hắn lạnh lùng và cãi nhau với ba quyết liệt.
‘’có giỏi thì ngươi cút đi…ta không chứa chấp một đứa con như ngươi!’’
Vương Dĩ giận đến tím mặt, vung tay tát vào gương mặt thanh tú, đẹp như thiên thần của Vương Trí Khởi.
‘’Chỉ vì tình cảm mà ngươi đánh mất lí trí và bản lĩnh của một thằng con trai … cô gái kia làm ngươi tồi tệ đến kia à…ta không ngờ ta lại có đứa con trai nhu nhược đến thế!’’
Hắn chợt đứng sững người khi ba nhắc lại chuyện cũ- chuyện mà hắn đã cố quên, đã muốn chôn vùi đi dù có chôn vùi cả hắn luôn cũng được.
‘’Cô gái kia đã làm ngươi tồi tệ đến kia à…’’ như xoáy sâu vào trái tim hắn, làm ứa chảy vết thương tâm vẫn không thể nào lành hẳn được.
Phải, hắn cũng là một con người, hơn hết lại là một chàng trai, ghét con gái cũng do lí do cả.
Từ câu chuyện 2 năm trước, hắn sinh ra ghét con gái vô tận.
2 năm trước là lúc Vương Trí Khởi 18 tuổi- cái tuổi thật đẹp như vẻ đẹp của hắn vậy.
Một chàng trai cao lớn, với nước da trắng, hắn như một công tử bột với IQ hơn người.
Trước đó, hắn là một chàng trai khép kín, lạnh lùng và không biết gì ngoài việc học.
Chính cô gái ấy đã mang hắn đến với cuộc sống và biết được thế nào là hạnh phúc.
Nhưng…2 năm trời yêu nhau thắm thiết, đã ước hẹn với nhau rất nhiều…tất cả vỡ tan cũng chỉ vì người con gái đó.
Cô ta đã bỏ hắn để đi theo người con trai khác, bởi vì hắn ta nhiều tiền hơn hắn.
Có biết được cảm giác hắn ra sao khi bị một đứa con gái bỏ? Người con gái mà hắn đã yêu rất nhiều, đã dành tặng mọi tình yêu, mọi quan tâm, mọi suy nghĩ cho cô…nhưng cuối cùng, cô ta đã vứt bỏ tất cả…
Vì tiền ư? Loại con gái xấu xa, chỉ vì tiền mà nỡ làm nhơ màu trắng của tình yêu?
Hắn như điên như dại, như chết đi sau đó…
Phải mất rất lâu, hắn mới có thể trở nên bình thường.
Bình thường đến không thể tin nổi! Hắn là con người?
Hắn muốn có tất cả tiền bạc để cho cô ta thấy hắn cũng rất giàu có. Vì thế, sau khi tốt nghiệp, hắn đã lao vào làm việc.
Và không biết vì sao, hay tại thời gian đã cướp đi con người , để hắn biến thành kẻ vô tâm và tàn nhẫn đến thế.
Tuổi 20, hắn ra dáng là một chàng trai chững chạc và đầy sinh lực nhưng trái tim đã băng thành đá từ lâu.
Nay, ba hắn lại nhắc đến chuyện đó…trái tim đá bỗng rạn nứt…hắn đau, đau lắm!
‘’đừng nhắc đến chuyện đó nữa…á á á!!!’’
Một tay ôm lấy ngực, tay kia hắn ném đống tài liệu trên bàn bay tứ tung.
‘’Haizz…’’
Ba hắn chỉ thở dài và cũng rất đau.
‘’Vứt bỏ hết đi, 2 năm…2 năm không làm con quên được tất cả à?’’- ông nhỏ nhẹ, dù sao ông cũng là cha của đứa con trai tội nghiệp, quá mù quáng trong tình yêu.
‘’Con đã cố quên…nhưng cứ thấy loại con gái xấu xa là muốn băm vằm cho đến nhỏ thì thôi!’’- hắn cắn răng, cố gằn từng tiếng, đôi mắt long song sọc.
‘’Con gái đâu có phải ai cũng xấu xa đâu?’’
‘’ai cũng xấu xa cả, không ai tốt đẹp gì cả!!!’’
‘’Kể cả mẹ con sao?’’
Vương Dĩ nói ra câu đó khiến hắn im bặt…- không, ngoại trừ mẹ con.
‘’Không nói nhiều đâu, con hãy vứt bỏ hết đi, ngày kia hãy thử tiếp nhận một cô gái xem…’’
‘’Không bao giờ…’’
‘’Đừng cứng nhắc nữa…ta đã dẫn cô gái đó đến đây rồi…nó là con gái bạn ta, lại thông minh, học giỏi nên rất được…vả lại nó cũng từ quê lên…con cứ coi rồi biết!!!’’
Vương Trí Khởi lắc đầu, cười lớn.
‘’Ba đã biết tính con rồi….có chết con sẽ không nhận một cô gái nào vào làm việc ở đây!’’
‘’Dù sao cũng phải xem qua đã…’’
Vương Dĩ nghiêm nghị nói rồi lấy điện thoại ra gọi.
‘’Dẫn cô ấy vào đi!’’
Ngay lập tức, cánh cửa khẽ mở…người quản lí xuất hiện và sau đó dẫn theo một cô gái bước vào phòng.
‘’Thưa Chủ tịch!!!’’
Ông quản lí khẽ cúi đầu …
‘’Được rồi, dẫn cô gái vào đây!’’
Ông mỉm cười đắc ý rồi khoát tay cho người quản lí lui ra.
‘’Nhật Hạ Di, cháu vào đi!’’
Đôi mắt hiền từ, ông nhẹ nhàng bảo cô gái bước lại gần ông.
Nhật Hạ Di sải chân bước vào, đứng bên cạnh Vương Dĩ.
‘’Cháu chào Bác ạ!’’- cô dịu dàng.
‘’Cháu cứ thoải mái nhé!’’
Thay vì đáp lại, cô chỉ mỉm cười nhẹ.
‘’Vương Trí Khởi, con ngoảnh lại đây!’’
Bất ngờ, ông quát to.
Đứa con trai của ông vẫn đang chìm trong nỗi đau, gương mặt rũ xuống bàn.
‘’Ta nói con nghe không?’’- ông quát lần thứ 2.
Chẳng thèm động đậy hay có ý mở mắt ra, Vương Trí Khởi bực mình hét lên như một kẻ điên loạn.
‘’Nói cô ta bước ra ngoài đi, con không muốn nhìn bất cứ đứa con gái nào cả…toàn là một lũ xấu xa!’’
‘’chỉ làm ta tốn nước nói…’’
‘’cái gì?’’
Những lời hắn vừa nói lọt vào tai Nhật Hạ Di làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Chưa kịp để Vương Dĩ lên tiếng, theo bản tính, cô bước lại gần hắn rồi nắm lấy cổ áo hắn mà quát.
‘’Con gái chúng tôi như vậy, lẽ nào con trai như anh lại tốt đẹp lắm sao? Không có chúng tôi, các anh có tồn tại không???’’
‘’Con gái tồi tệ thì con trai quá xấu xa…’’
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy bản lĩnh, như dòng nước mát dội vào gương mặt Vương Trí Khởi, khiến hắn không khỏi bàng hoàng.Cơ thể đã có chút động đậy nhẹ, mơ hồ còn run rẩy…
‘’Cô …dám nói…’’
Hắn rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên mà nhìn đứa con gái đã cả gan mắng hắn.
Ánh mắt vừa chạm phải gương mặt nhỏ nhắn kia…chợt,trên gương mặt lạnh lùng đã biến đổi …
Trái tim hắn như gặp phải hơi nóng mà vỡ vụn thành từng mảnh.
Hình bóng bé nhỏ đó, cả ánh mắt thánh thiện, đôi môi đỏ luôn chum chím mỉm cười…là hình dáng của một người con gái mà hắn đã mơ rất nhiều trong từng giấc ngủ, để sớm tỉnh dậy phải im lặng và khóc…
Rồi một chút le lói vui mừng bỗng tràn ngập …Miệng hắn lắp bắp:
‘’Ngào Trúc Dư…là em đấy ư?’’
‘’Gương mặt ấy, đôi môi đó, cả ánh mắt luôn nhìn ta…là em phải không?’’
‘’Chính em…Ngào Trúc Dư, em đã trở về bên anh…’’
Nước mắt đã chực trào trên khóe mi…Vương Trí Khởi trong vô thức ôm chầm lấy Nhật Hạ Di, trong khi cô vẫn đang còn nắm lấy cổ áo của hắn.
‘’Anh nhớ em lắm…biết không hả?’’
Từng hơi thở phả vào vành tai của Hạ Di. Cô cảm thấy rất không thoải mái, lần đầu tiên cô ‘’bị’’ một người con trai xử sự như thế này.
‘’Bốp’’
Bàn tay cứ như theo bản tính mà dang ra cho hắn một tát vào mặt.
‘’Anh là ai mà dám ôm tôi hả?’’
Ánh mắt cô như ngàn tia nắng xuyên qua trái tim hắn.
Cái nhìn trách móc của một người con gái mạnh mẽ và cá tính.
Cái tát cô vừa cho hắn làm hắn đau thật, nhưng là vết đau ở trong tim. Có biết không, cô đã làm cho vết thương càng sâu hơn.
Hắn chỉ đứng yên như không còn cảm giác. Nhìn cô chằm chằm…cái nhìn đầy ngọt ngào nhưng cũng đầy hờn giận.
‘’Cả dáng người của em, cả tính cách cá tính đó…em đã đưa tôi thoát khỏi thế giới bóng đêm cách đây 2 năm…làm sao ta quên được em là con người như thế nào được.’’
‘’Nè, anh đang lẩm bẩm gì vậy…Nhìn kĩ đi, tôi tên là Nhật Hạ Di chứ không phải là Ngào Trúc Dư gì gì đó đâu nhá…’’
Hắn càng nói làm mặt cô càng ngây ra, thật sự cô không hiểu hắn đang nói gì nữa. Nhầm cô với ai chăng?
‘’Tôi là Nhật Hạ Di’’
‘’Tôi không phải là người con gái anh cần tìm, mà tính tôi ghét phải nhầm lẫn, nên đừng gọi tôi là Trúc Dư nữa’’
Nhật Hạ Di vừa nói vừa giơ tay vẫy vẫy trước mặt Vương Trí Khởi như đang làm hắn tỉnh lại- nhìn rõ đi, đang mơ à!
‘’Đúng đó, Nhật Hạ Di đâu thể là người con gái đó được, nó là con gái bạn ta …’’
Vương Dĩ tiến đến trước mặt hắn rồi cố nói để hắn biết được- vì chính ông cũng tưởng lầm cô với Trúc Dư.
Như sực tỉnh, hắn cười lớn.
‘’Ha ha…cô là Ngào Trúc Dư thì đã sao, loại con gái chỉ vì tiền mà đi theo kẻ khác, tôi cũng không thể tha thứ cho cô…’’
Nỗi căm giận bỗng trỗi dậy trong con người hắn. Bỗng dưng, hắn thấy ghét tất cả.
‘’Cô cút ra khỏi đây cho tôi!!!’’- hắn quát lên ra lệnh.
Một đứa con gái bình thường đã cảm thấy đủ chán ngấy lắm rồi, đàng này cô lại còn mang dáng vẻ giống với người con gái xấu xa kia, không thể tha thứ được!!!
‘’Con muốn cô ta biến mất khỏi đây…ba đuổi cô ta đi dùm con’’
‘’Đuổi?’’
‘’Ta sẽ giữ nó lại đây làm việc, nếu con không muốn gặp nó, con có thể rời khỏi công ty!!!’’
‘’Rời khỏi công ty???’’
Không bao giờ, chừng nào chưa đạt được mục đích của mình…Vương Trí Khởi sẽ không rời một bước …Công ty này cũng là một tay con góp phần dựng nên…sao có thể được!
‘’vậy thì con chấp nhận Nhật Hạ Di chứ?’’
Chấp nhận một đứa con gái có gương mặt giống với cô ta thì có khác gì cô ta trở về sau khi phản bội cơ chứ, lòng hắn cười thầm- không bao giờ!
‘’Được nhưng với điều kiện…Cô ta phải được con phỏng vấn, nếu làm con hài lòng, con sẽ cho cô ta ở đây!’’
‘’Chuyện đó thì đơn giản rồi!!! ha ha’’
Sở dĩ, Vương Dĩ đồng ý ngay vì ông cũng đã tận mắt nhìn thấy tài năng của Nhật Hạ Di nên cũng không cần lo ngại.
Là chủ tịch của công ty, ông là một người khó tính và nghiêm khắc. Một người con gái làm ông rất hài lòng thì há không làm con trai ông hài lòng được sao?!
‘’Hai ngày nữa con sẽ phỏng vấn, giờ thì mời cô ta rời khỏi đây cho!!!’’
…
‘’hãy làm theo lời của tôi’’
Ngay khi Nhật Hạ Di đi khỏi, Vương Trí Khởi đã nhắn máy gọi điện.
Hắn không thể nào để hình dáng của kẻ phản bội xuất hiện trước mặt một lần nữa nên không đời nào cô ta có khả năng làm việc ở công ty của hắn.
Nếu là người mà ba hắn có thể tin tưởng thì chắc cô ta cũng có chút giỏi giang…nên để chắc chắn, hắn phải dở chút thủ đoạn.
(tình yêu biến hắn thành kẻ như vậy sao???)
Có trách Vương Trí Khởi nhẫn tâm thì trách bản thân cô kìa!’’