Yêu có nghĩa là mong sao cho người khác được hạnh phúc; không phải là mong cho mình, mà là mong cho người mình yêu và cố gắng cao nhất để làm được điều đấy.”
***
‘’Nhật Hạ Di!!!’’
Tiếng Vương Trí Khởi bỗng thét lên, và than gào…lòng hắn như vỡ nát ra từng mảnh.
Không biết từ đâu, một chiếc ô tô đâm thẳng vào Hạ Di khi cô đang định băng qua đường.
‘’Hạ Di…em làm sao thế!’’
Mồ hôi lăn lã chã trên gương mặt Trí Khởi, gương mặt trắng bệch như không còn một giọt máu, miệng hắn lắp bắp.
Đỡ lấy thân thể đã ngập tràn máu tươi của cô, nước mắt không thể ngừng rơi…
‘’Nhật Hạ Di, em tỉnh lại đi…em chưa trả lời câu hỏi của tôi mà…’’
‘’Nhật Hạ Di…!!!’’
Vương Trí Khởi ngã khụy xuống, ôm chặt Nhật Hạ Di vào lòng. Máu từ đầu cô chảy ra thấm vào áo …
Hạ Di vẫn chưa chết hẳn, cô vẫn còn đủ sức để mở mắt nhìn hắn, để giơ bàn tay đã dính đầy máu chạm vào gương mặt của Trí Khởi…bất chợt cô mỉm cười…
Hình ảnh hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong trí nhớ…Vương Trí Khởi…là …
Bàn tay bỗng từ từ rơi xuống đất, cô chỉ kịp nhìn hắn lần cuối.
Cái nhìn mang bao tâm sự…
Phải, cô chính là…
‘’Hạ…Hạ…’’
Nước mắt mặn chát chạy vào vòm miệng của Trí Khởi khiến hắn nghẹn ngào, không thể nói.
Cảm giác như bị đánh mất người con gái hắn rất yêu…cảm giác như Ngào Trúc Dư bỏ hắn mà ra đi.
‘’Nhật Hạ Di…’’
Hắn ôm Hạ Di vào lòng rồi nhìn trời mà thét lên như điên dại…
‘’Em lại bỏ anh một lần nữa sao…’’
Tiếng thét như xé toạc màn đêm yên tĩnh…Tiếng thét khiến làn gió lạnh nổi lên làm lá cây xào xạc như đang khóc …
2 tháng sau.
Trong bệnh viện, trên chiếc giường kia, Hạ Di vẫn bất động sau 2 tháng nằm viện.
Vương Trí Khởi bỏ bê công việc của công ty, hắn túc trực bên cô từng giờ từng ngày.
Không lúc nào, hắn rời xa cô.
Mỗi đêm, hắn nắm tay mà khóc mà nói hết tình yêu của hắn dành cho cô.
Hắn đã biết cô chính là Ngào Trúc Dư…nhưng không thể giận nổi cô được.
2 năm trước, cô đã vì người mẹ của mình để rời xa hắn.
Mẹ cô bị bệnh, cần rất nhiều tiền, nên cô phải làm việc cật lực để kiếm tiền lo thuốc thang cho mẹ. Vì không muốn hắn biết, nên cô đành phải tàn nhẫn chia tay để rời xa quê hương đi chỗ khác làm việc.
‘’Nhật Hạ Di, em thật ngốc!’’
Nhưng sau đó, mẹ cô cũng không qua khỏi căn bệnh quái ác.
Khi nghe tin mẹ mất, lòng cô suy sụp hẳn. Hạ Di như điên như dại, không tin vào sự thật đó, cô chạy vụt ra đường rồi bị ô tô đâm phải.
May mắn sống sót nhưng bị mất trí nhớ, Hạ Di một mình lang thang khắp nơi kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Vì thương xót cô lại không có con nên, một người đàn ông- bạn của Vương Dĩ đã nhận cô về nuôi nấng.
Nước mắt như mưa trút xuống, Vương Trí Khởi muốn giết chết bản thân mình.
Hắn đã hận cô mà không biết cô phải trải qua một nỗi đau quá lớn.
Hắn yêu cô nhưng không làm được gì cho cô. Hắn thấy bản thân quá tồi tệ.
Hắn hận bản thân ghê gớm.
Nếu Nhật Hạ Di tỉnh lại, hắn nguyện sẽ vì cô mà làm tất cả.
Cuộc đời hắn sẽ là của Nhật Hạ Di!
Nhưng…
Đã 2 tháng rồi mà Hạ Di vẫn không hề nhúc nhích dù là một ngón tay.
Có biết chăng hắn chỉ muốn người nằm kia là hắn.
Tự trách mình rồi hắn không ngừng trách ông trời…
Tại sao lại để một cô gái tốt như vậy gặp cảnh như vậy…Tại sao không phải là hắn…
‘’Con đừng quá tuyệt vọng như thế!’’
Vương Dĩ lòng buồn rầu, cũng rất đau nhắc nhở đứa con trai đang dần tiều tụy.
‘’Nhất định Hạ Di – con bé giỏi giang và tốt bụng như vậy…sẽ tỉnh lại thôi, ông trời không để những người tốt ra đi đâu!’’
‘’Hạ Di…em mau tỉnh lại đi!’’
Tựa má vào đầu Hạ Di, Vương Trí Khởi lắc đầu buồn bã – Con không muốn đánh mất cô ấy lần nào nữa đâu.
‘’Được rồi, đã mấy ngày hôm nay thức trắng đêm, con ngủ chút đi!’’
Nhẹ nhàng vỗ về đứa con trai tội nghiệp, ba hắn an ủi- Hạ Di nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định thế!
Dù muốn túc trực bên Hạ Di nhưng sức lực của Trí Khởi cũng suy sụp hoàn toàn, miễn cưỡng hắn nghe lời ba, bước ra khỏi phòng bệnh, nghỉ một giấc.
‘’Ba sẽ thay con chăm sóc cô ấy, con cứ yên tâm!’’
Gật gật đầu, Vương Trí Khởi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc ngủ, hắn bỗng thấy Hạ Di mỉm cười với hắn.
‘’Hạ Di!’’
Hắn – lòng tràn ngập hạnh phúc ôm chầm cô vào lòng.
‘’Em đi đâu mà lâu về với anh vậy!’’
Một cái búng má nhẹ, hắn hỏi yêu.
‘’Em đi phưu lưu mọi nơi …ngắm nhìn mọi cảnh vật bên ngoài…rất đẹp đó!’’
Hạ Di nở một nụ cười như tỏa nắng. Nhìn cô, hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
‘’Em xem du ngoạn hơn cả anh sao…mà không cho anh đi cùng?’’
Ánh mắt dờn hỗi nhưng đầy yêu thương, nước mắt hắn bỗng rỉ ở khóe mắt, không hiểu sao nhìn cô hắn bỗng nhói đau.
‘’Tại sao…em bỏ anh mà đi cơ chứ…có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không?’’
‘’Tại sao…tại sao hả!’’
Vương Trí Khởi ôm chặt lấy cô, tì chặt vào má cô mà nói mà mắng mà quát mà nói những lời yêu thương với cô.
Một mùi hương nhè nhẹ vương nơi mái tóc Hạ Di làm hắn cảm thấy thật hạnh phúc.
Giờ đây, Hạ Di đã về lại bên hắn,và còn nằm yên trong vòng tay. Hắn sẽ giữ chặt cô mãi, sẽ không để cô rời xa hắn một lần nào nữa.
‘’Em sẽ ở bên anh chứ, sẽ không bỏ anh nữa chứ!’’
Hơi thở phập phồng do nhớ nhung quá nhiều gần gần đưa lại bờ môi của Hạ Di.
Cô từ từ nhắm mắt gật gật đầu.
Vương Trí Khởi! Em cũng yêu anh!
Hắn mỉm cười rồi làn môi dần dần quyện chặt vào đôi môi đỏ của cô.
Cảm giác tình yêu lớn lao và vô tận!
…
Bỗng Hạ Di đau quặn người, cô đưa tay ôm lấy đầu.
Nước mắt tràn đầy gương mặt. Chảy vào khóe miệng của Trí khởi khiến hắn giật mình.
‘’Em bị sao vậy Hạ Di! Đừng làm anh lo lắng chứ!’’
‘’Hạ Di!!!’’
Hắn gào lên …nhưng Hạ Di vẫn nhắm liền mắt, sự đau đớn ẩn dật trên gương mặt đã tái nhợt từ bao giờ.
Cô cắm miệng khóc.
‘’Hạ Di!!!’’
Một cảm giác nóng như đốt bỗng dâng lên trong hắn.
Đừng nói là…cô…
‘’Xin …lỗi….nhưng…em…’’
Cố gắng tìm mọi sức lực cuối cùng, Hạ Di nhìn Trí Khởi mà nói.
‘’Em…yêu…anh!’’
Bao giờ cũng vậy, đến như một cơn gió và ra đi cũng như một làn gió vội vã.
Hạ Di chỉ kịp nhìn Trí Khởi lần cuối rồi mắt cô lại nhắm liền như chưa bao giờ mở mắt.
‘’Nhật Hạ Di…!!!’’
Mồ hôi lăn dài thành từng giọt, hắn hoảng hốt tỉnh dậy. Bàn tay vẫn giữ chặt tấm chăn trong tay.
Thì ra đó chỉ là một cơn ác mộng nhưng sao lòng hắn bỗng cảm thấy lo lắng như thế.
Hắn vội vã đứng dậy rồi chạy đến phòng của Nhật Hạ Di.
Mở cửa bước vào, hắn bước thật chậm và rất nhẹ.
Trong phòng, ngoài hình dáng của Hạ Di đang nằm bất động trên giường, không có ai.
Ba đã đi đâu rồi!
Bàn tay hắn từ từ xoa nhẹ làn má trắng bệch của cô.
Nước mắt không ngừng rơi- cơn ác mộng kia là sao!
‘’Em đừng bỏ anh mà đi như cơn ác mộng đó! Nếu em mà như vậy, anh sẽ hận em!’’
Trái tim như đang rỉ máu khiến hắn đau, đau nhiều lắm.
Đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô thật hiền dịu.
‘’Em sẽ nhanh chóng tỉnh dậy thôi…một cô gái chỉ biết thích tiền như em…không tỉnh dậy là không được đâu!’’
Hắn nói như cười, nụ cười mang đầy tâm sự.
Hắn muốn cô tỉnh dậy mà mắng hắn mà ra lệnh cho hắn.
Dù cô có giết hắn, hắn cũng sẽ đồng ý nếu cô tỉnh dậy
Nhật Hạ Di! Em tỉnh lại đi!
Sự kiên nhẫn của hắn dần dần mất đi. Hắn không thể chịu nổi nữa.
Một ngày không có cô, hắn sống như chết.
‘’Hạ Di…em nỡ khiến anh phải đau khổ sao!’’
Càng nói, hắn càng cố lay người cô dậy.