Cô Nàng Ham Tiền Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Somehow they mentioned your name, and someone asked me if i knew you. Looking away I thought of all the times we had together, sharing laughter, tears, jokes, and tons more, and then, without explanation you were gone. I looked to where they were waiting for my answer and then I said softly, 'Once... I thought I did.'

Đôi khi họ nhắc tới tên anh, và rồi ai đó hỏi em liệu em biết anh không. Em quay đi, nhớ về tất cả khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau, chia sẻ tiếng cười, nước mắt, những câu đùa và vô số nữa, và rồi, anh ra đi không lời giải thích. Em nhìn về nơi họ đang chờ đợi câu trả lời của em và em nói khẽ, 'Đã từng có lúc... tôi nghĩ mình biết.'

***

Mấy ngày sau, hắn ở bên cô, dành từng yêu thương, quan tâm chăm sóc cho cô từng giờ từng phút.

Hắn không một khoảng khắc rời xa cô.

Hạ Di cảm thấy lạ vì tự dưng có một người lạ chăm sóc mình. Nhưng cô cũng cảm thấy vui hơn khi có hắn ở bên kể chuyện cho cô nghe.

Những câu chuyện của hắn kể toàn là chuyện hài nhưng sao cô không cười nổi. Dường như, có một nỗi buồn sâu thẳm đang đọng trong người hắn khiến câu chuyện cũng nhuốm một màu buồn lai láng.

‘’Em cảm thấy sao rồi!’’

Để hắn vuốt ve từng lọn tóc nhè nhẹ, để hắn nhìn cô đầy yêu thương, Hạ Di không hề cảm thấy khó chịu.

‘’Hôm nay cảm thấy rất vui…nhưng không hiểu sao lại vui!’’

Hắn nhìn cô mà nước mắt muốn tuôn rơi.

Hắn biết cô vui…nhưng gương mặt của Hạ Di càng ngày càng trở nên trắng bệch và nhợt nhạt. Hắn biết cô không thể …

‘’Thấy em vui là anh vui rồi!’’

Nở một nụ cười nhưng hắn lại cố kiềm chế nỗi đau muốn dâng trào.


‘’Chỉ cần nhìn em cười, anh cũng đủ sống rồi!’’

Hạ Di mỉm cười nhẹ khi nghe hắn nói vậy.

ở bên hắn, cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng không thể nhớ hắn là ai?!

Mỗi lần cô cố nhớ ra là đầu lại đau nhức. Mỗi lần như vậy, hắn lại bảo cô đừng nên nhớ.

Nên cô lại thôi.

Nằm gần cửa sổ, nên cô có thể quan sát được mọi cảnh vật bên ngoài.

Nhất là cửa sổ tầng 10 của bệnh viện.

Cô có thể đưa ánh mắt nhìn ra phía cuộc sống phía dưới.

Một cuộc sống rất tấp nập nhưng cũng rộn rã tiếng cười.

Cô muốn chạy rong trên đường, để cảm giác được hương hoa lá bên ngoài, để cảm nhận màu của nắng.

Khẽ mỉm cười khi thấy một cậu bé nhõng nhẹo mẹ mua kẹo…rồi cô lại nhíu mày khi một bà cụ phải vất vả gánh từng gánh hàng rong.

Chợt, một luồng nóng xẹt qua tim cô…

Đôi mắt yên lặng như mặt hồ bỗng nổi sóng…

Cô ôm lấy đầu khi vô tình nhìn thấy…một chiếc ô tô đâm phải một người phụ nữ đang chạy qua đường.

Đầu cô bỗng đau như đang rỉ máu.

Lòng cô nóng như lửa, cảm giác hoảng hốt lẫn đau đớn.

‘’A…a…a…a….’’

Hạ Di ôm chặt lấy đầu rồi hét lên.

Trong đầu cô, từng hình ảnh bỗng tràn về…cô đang dần nhớ ra….

Cả nỗi đau ấy!

Nước mắt tuôn ra như mưa, từ trên đầu, một dòng máu đỏ thẩm từ từ chảy xuống khiến nước mắt trở nên đỏ ngầu.

‘’Mẹ ơi!’’

Cô thét lên đau đớn.

Nỗi đau tinh thần lẫn thể xác khiến trái tim bé bỏng của cô không chịu nổi, từ từ đập rất chậm.


Vương Trí Khởi bỗng chạy lại bên cô.

‘’Hạ Di…em …làm sao vậy!’’

Mặt hắn trở nên trắng bệch khi đầu cô không ngừng chảy máu.

‘’Hạ Di…’’

Hắn hét lên hốt hoảng…nhưng chỉ thấy Hạ Di lắc đầu…

‘’Á…á…á…’’

‘’Đau quá!’’

Nhìn thấy cô phải chịu đau, hắn ôm chầm lấy thân thể gầy yếu đang run rẩy của cô.

Nước mắt cũng tuôn ra rồi chảy trên gương mặt Hạ Di.

‘’Em sẽ không đau đâu…bởi có anh, anh sẽ bảo vệ em!’’

Hơi thở Hạ Di yếu dần …nhưng cũng đủ để cô nhận ra…

‘’Vương Trí Khởi…’’

Cô gọi hắn gấp gáp.

Một chút sững sờ nhưng kèm theo vui sướng, hắn nhìn cô và chăm chú lắng nghe cô nói.

‘’Em nhận ra anh rồi sao?’’

‘’Xin lỗi anh…nhiều lắm! Em đã khiến anh phải đau khổ…’’


‘’Không,chính anh mới có lỗi với em!’’

‘’Xin lỗi…’’

‘’Em đã bỏ anh để anh biến thành kẻ tệ hại…’’

‘’Đừng nói nữa, Hạ Di, nếu nói nữa máu càng chảy ra đó…đợi anh…anh sẽ tìm bác sĩ cứu em…’’

Trí Khởi định đứng lên tìm bác sĩ thì bị Hạ Di giữ lại.

‘’Em không sống nổi nữa đâu…’’

Máu từ đầu càng ngày càng chảy nhiều hơn…

‘’Em…yêu anh…Trí Khởi!’’- như trút hết hơi thở cuối cùng, Hạ Di buông tay ra khỏi đầu hắn rồi gục xuống.

Hình ảnh Hạ Di rời xa hắn như trong cơn ác mộng kia hiện rõ trước mắt hắn.

Lòng hụt hẫng, hắn đau …không thể nói nổi nên lời.

Miệng hắn đắng ngắt, nhìn vào làn môi đã tím ngắt của Hạ Di, hắn không ngừng hôn cô.

Hắn hôn cô để truyền tình yêu của hắn đến cho cô. Để phả từng hơi ấm tới thân thể lạnh ngắt của cô…Để cô về bên hắn.

Dòng nước mắt rơi lã chã xuống gương mặt Hạ Di …tạo thành một dòng nước màu đỏ…Màu của chết chóc.

Nhật Hạ Di…lại từ bỏ hắn mà đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận