‘’Haizz…’’
Hạ Di thở dài. Hình như hình ảnh trước mắt cô là một bi kịch làm cô rất nặng lòng.
Cái này cô đã xem trong phim rất nhiều nhưng chứng kiến thật sự mới làm lòng người xem không khỏi đau nhức…nhất là trong chuyện tình cảm!
Cô bước ra ngoài …để thư giãn tinh thần.
Nhưng cũng để tránh cái cảnh đầy đau đớn trước mắt kia.
Chữ tình kia, cô thật chưa hiểu là thế nào mà khiến con người phải ngu ngốc và đau khổ như vậy!
Nếu là cô …cô sẽ không vì kẻ kia mà làm như vậy đâu!
‘’Thật ngu ngốc quá đi…sao lại vì một người con trai mà làm những chuyện tán tận lương tâm như vậy chứ!’’
Hạ Di buồn bã ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh rồi tự hỏi:
‘’Bầu trời xanh thật…đẹp thật, nhưng chói chang quá!’’
Lương Nhi là một cô gái thông minh và giỏi giang nhưng bị tình cảm làm cho trở nên thảm hại.
Lúc nãy vì cô ta chịu thừa nhận trước nếu không Nhật Hạ Di cũng phải vất vả đây!
‘’Mình sẽ không như Lương Nhi đâu! Vì tiền thì may ra chứ vì tình yêu á! Còn lâu đi!’’
Bĩu môi một cái, Hạ Di như nói với bầu trời đầy nắng kia biết rằng.
‘’Hạ Di ta í hả…sẽ là một bầu trời đầy nắng dịu!’’
‘’Nắng đẹp mà dịu chứ không chói chang như vậy…làm bầu trời trở nên tàn nhẫn lắm!’’
‘’Thật vậy sao?’’
Mỗi câu Hạ Di nói nãy giờ đã bị Vương Trí Khởi đứng đàng sau nghe hết …Cô không ngờ Trí Khởi cũng theo chân cô bước ra ngoài.
‘’Thật chứ!’’
Trong lúc mải mê nhìn trời, cô cũng không để ý đến người đang đứng phía sau.
Nghe tiếng hỏi thì cô trả lời …
‘’Mà…’’
Cô bất chợt ngoảnh đầu lại. Ai vừa nói vậy?!
‘’Sao anh lúc nào cũng làm tôi giật mình thế hả?’’
Ngạc nhiên vì thấy Vương Trí Khởi đứng sau lưng từ lúc nào, cô không khỏi mắng hắn.
‘’Sao không ở trong giải quyết đi!’’
…
‘’Sao cứ tẩn ngẩn nhìn tôi vậy!’’
…
‘’Tôi ghét bị nhìn vậy đó!’’
…
‘’Mà anh bị điếc hả?’’
Mỗi lời cô nói ra chỉ nhận được sự im lặng của Trí Khởi làm Hạ Di rất bực mình.
‘’Điếc thì tôi đi đây!’’
Thật không chịu nổi được nữa! Hạ Di nổi điên xoay người bước đi.
‘’Đứng với anh ta một lúc nữa thì chắc mình chết luôn!’’
‘’Đừng đi!’’
Vương Trí Khởi nói giọng rất nhỏ, ánh mắt nhìn cô có chút gì đó khác thường.
‘’Sao lại không đi được! đứng đây mà nhìn anh thì tôi đi chết còn sướng hơn!’’
‘’Tôi…’’
‘’Sao nói với tôi…anh cứ ngập ngừng thế là sao?’’
‘’Cảm ơn cô rất nhiều!’’
Nhật Hạ Di thôi bước đi…Cô nhìn hắn với gương mặt ‘’hơi khó chịu’’.
‘’Cảm ơn mà nói mãi không ra thế à?’’
‘’Mà việc gì phải cảm ơn tôi?’’
‘’mà tôi ghét cái nhìn cứ bị sao sao ấy của anh lắm …phiền quay lại bình thường đi!’’ Vương Trí Khởi như không để ý đến lời nói của Hạ Di. Hắn vẫn dành cho cô ánh mắt ấy. Ánh mắt đầy yêu thương.
‘’Cảm ơn em, Hạ Di!’’
…
‘’Vì em đã dạy cho tôi rất nhiều, vì em đã …’’
Nhật Hạ Di hơi run người khi nghe những lời mà Trí khởi vừa nói với cô – Gì mà em chứ!
Lần đầu tiên, cô nghe những lời đó từ một người con trai …- nghe đến sởn cả gai ốc.
Cô thấy hình ảnh này hình như ở trong phim rất nhiều. Mà đây toàn là những lời nói kiểu để tỏ tình ấy- lẽ nào Vương Trí Khởi lại…
‘’Này, nói gì gì vậy, tôi nổi cả da gà rồi nè!’’
Đáng lẽ ra cô cũng sẽ lắng nghe hết những lời hắn nói nhưng…ở cảnh trời nắng thế này…thiệt mất hứng!
‘’ Cảm ơn tôi cũng được nhưng tôi chỉ nhận vật chất thôi đó!’’
Vẻ mặt dửng dưng và ham tiền của Hạ Di làm cho hắn rất bực mình. Cảm xúc tự nhiên biến mất.
‘’Được rồi! Cô muốn gì nào?’’
‘’Tiền và tiền….’’
Một người con gái như Nhật Hạ Di thì có lẽ không một chàng trai nào có thể chịu nổi …
Sao lại luôn mở miệng là tiền như vậy nhỉ?!
‘’Được! Muốn tiền có tiền!’’
‘’Tôi muốn một cuộc đi chơi nữa …lâu giờ vất vả nhiều rồi, giờ phải vui chơi chớ!’’
Nhìn vẻ mặt vừa tinh ranh vừa khôn lỏi của Hạ Di, dù bực nhưng Trí Khởi cũng không đành lòng mắng cho một trận.
Hắn miễn cưỡng chấp thuận.
‘’Tiền và một cuộc đi chơi…còn gì nữa không?’’- hắn kiên nhẫn hỏi cô, biết thừa lòng tham của Hạ Di vô hạn mà.
‘’Không phải vậy!’’
Hạ Di liếc mắt lên, phản đối ngay. Những lúc thế này, cô luôn phản ứng ngược lại với suy nghĩ của Trí Khởi làm hắn rất bất ngờ.
‘’Vậy là sao?’’
‘’Tức là tôi sẽ dẫn anh đi chơi…còn tiền thì anh chi! Hiểu chưa?’’
‘’Sao ngốc vậy!’’
‘’Ha ha…’’- vẻ mặt của Hạ Di khi tức giận thật đáng yêu biết bao, hắn không nín cười được trước vẻ mặt ấy.
‘’Đơn giản vậy sao?’’
‘’Đơn giản a~? Muốn phức tạp hả?’’
Cô chu miệng lên mà quát cho sự ngốc nghếch của Vương Trí Khởi.
‘’Tối nay đi chơi luôn!’’
Hắn tưởng là đòi hỏi cao xa của Hạ Di thế nào chớ thế kia thì hắn 10 lần chấp thuận luôn. Cho cô vừa lòng ngay.
‘’Được, tối nay tôi rảnh!’’
‘’Ok!’’
Vương Trí Khởi mỉm cười đồng ý, nụ cười của hắn trông thật tươi như ánh nắng mặt trời.
‘’Tối sẽ có một cuộc chơi rất vui và chỉ có…tôi…và cô!’’
Ánh nắng mặt trời hình như sợ Nhật Hạ Di thì phải mà nhanh chóng trốn sau đám mây …nhường chỗ cho ánh trăng mát dịu.
8 giờ tối.
‘’Đã hẹn ở đây rồi mà sao mãi không thấy nhỉ!’’
Nhật Hạ Di miệng lẩm bẩm mắng nhiếc Vương Trí Khởi …Cô đã đứng đây hơn 10 phút rồi mà mặt hắn vẫn biệt tăm – Không phải sợ tốn kém nên chuồn rồi chứ!
‘’Đợi 1 phút nữa mà không thấy thì về luôn! Hắn thừa biết thời gian đối với mình quan trọng như thế nào chứ!’’
‘’Vương Trí Khởi!’’
‘’Hộc hộc…’’
Vừa nhắc đến tên hắn xong thì cuối cùng cũng thấy mặt hắn ló dạng.
‘’Sao mà đến chậm thế, có biết tôi chờ lâu không?’’
Chưa kịp để hắn thở, cô đã mắng hắn một trận để xoa dịu cơn tức.
‘’Tôi có chút việc nên muộn…xin lỗi nhé!’’
Trí Khởi vừa nói vừa thở dốc, coi bộ anh chàng này vừa trải qua một cuộc chạy rất vội vã.
‘’Mà sao cô không thể chờ đợi tí hả?’’
‘’Chờ đợi á? Nhật Hạ Di này rất ghét phải chờ đợi!’’
Nghe hắn hỏi lại,Hạ Di nhếch nhếch mép.
‘’Ghét chờ đợi!’’
Câu nói này…hình như hắn đã nghe qua…Phải rồi, đó là lời nói của Ngào Trúc Dư khi chia tay hắn mà…
‘’Cô ghét chờ đợi…sao cô ấy cũng…’’
Tự nhiên, cảm xúc trong lòng dâng lên, hắn bất giác bột miệng tự hỏi mình…nhưng lời nói ấy đã lọt vào tai của Hạ Di.
‘’Nè! Đi chơi không đây!’’
Cô cũng không mấy quan tâm đến cảm giác hắn ra sao…điều cô quan tâm là tiền và chơi.
‘’Không đi, tôi đi à!’’
Tiếng giục của Hạ Di làm Trí Khởi phải nhanh chóng xua tan suy nghĩ…Hắn mỉm cười, tuy rất gượng gập:
‘’Đi thì đi…mà đừng dẫn tôi đi xa nha!’’
‘’Sao đoán được vậy! Tôi muốn đến một nơi xa!’’
Cô cười lớn rồi lấy hết sức mình chạy về phía trước.
‘’Không theo kịp…lạc thì mặc kệ đó!’’