Miên càng lúc càng cảm thấy con người tên Lãng Nhất này thật kỳ quặc.
Vừa có chút gì đó quen thuộc nhưng lại có cái gì đó rất lạ lẫm.
…
Miên tới chỗ mà An đã hẹn trước.
Vì An kiến cớ rằng dắt Miên đi mua quần áo để cho Miên đi khám.
Thế nên hai người họ đến trung tâm mua sắm.
Đã nói dối thì phải làm cho trót.
An mua khá nhiều thứ, cô còn mặc ra cho Miên ngắm.
Tiện thể cô ta thăm dò cô.
"Miên, nếu em là Lãng thì em có thấy thích chị không?"
"Có." Miên nhanh nhảu đáp lại.
An nghi ngờ hỏi lại: "Em có thích chị không?"
"Có, chị An xinh như thế, ai mà chả thích."
Nghe cô nói vậy, An hài lòng gật đầu.
Cô ta lại đi lướt chọn thêm vài bộ nữa.
Nhìn kỹ An thì có thể phát hiện ra cô không hẳn là người châu Á.
Hẳn là con lai.
Khuôn mặt khả ái thanh tao.
Đôi mắt đen lục, nhìn khá giống một chú hồ ly.
Đi được một lúc, mua cũng được kha khá đồ, hai người họ bắt xe về biệt phủ.
Trước khi về đến nhà, An đã bảo Miên đưa hết giấy khám thai cho mình, không sót lại một mẩu.
Sau khi chắc chắn đã lấy hết.
Cô ta có vẻ khá hài lòng.
An không muốn Lãng biết đến sự tồn tại của đứa bé.
Bằng bất cứ giá nào, cô ta cũng phải giữ kỹ bí mật.
Cô ta liên tục nhắc nhở Miên rằng:
"Lãng không thích em."
"Em đừng bao giờ để Lãng biết em có thai.
Tuyệt đối giữ bí mật."
"Anh ta sẽ bắt em bỏ đứa bé."
"Bây giờ người bên cạnh anh ấy là chị.
Em cũng không muốn làm kẻ phá hoại, đúng không?"
An cũng hứa đến một thời điểm thích hợp, cô ta sẽ tìm cách để Miên rời khỏi biệt phủ, an nhiên sinh đứa bé ra.
Đôi khi lời của An cũng khiến Miên chạnh lòng.
Nhưng nghĩ lại, cậu chủ thích chị An.
Chắc cậu chẳng muốn dây dưa với cô.
Cô cũng đâu nhất thì phải vẽ rắn thêm chân.
[...]
Hai người họ về đến nơi, Miên xách đồ vào trước, còn An thì theo sau.
Bỗng nhiên Phong từ đâu nhảy ra chặn An lại.
"Anh làm cái gì vậy?" An khó chịu ra mặt.
"Cô An, đừng vội vào nhà… Nếu như cô không muốn bị phát hiện."
"Tôi nói có đúng không tiểu thư An Lê."
Nghe tới hai từ An Lê, An bỗng khựng lại.
Cô trừng mắt nhìn Phong.
Tại sao anh ta lại biết chuyện đó.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
"Phu nhân Diệp Hạ đang ở trong nhà.
Về việc đứa con gái mất tích nhiều năm lại bỏ trốn đó."
Mẹ của An? Tại sao bà ấy lại chạy được đến tận đây? Rõ ràng là cô đã rất kỹ tiếng rồi mà.
An kẽ nuốt nước bọt, len lét nhìn vào trong nhà.
Không thể để kế hoạch bao nhiêu năm nay của cô bị phá hoại được.
Cô đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Có thể đây là sự trùng hợp bất đắc dĩ.
Thấy An ngư vậy, Phong cười nhẹ một tiếng.
"Bà ấy không biết cô ở đây đâu."
"Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc.
Tại sao một tiểu thư như cô lại phải trốn chui trốn lủi chạy đến đây để chịu khổ chứ?"
An giật mình quay đi, tại sao tên này hắn ta lại biết nhiều thứ như vậy chứ?.