Cô Nàng Hoàn Hảo


Lếch thếch về chung cư trong tình trạng như vừa trải qua một vụ cướp giật, tôi đón lấy cái nhìn đầy thương hại của những người đi đường, rồi cả bác bảo vệ ở chung cư nữa. Tý nữa thôi thì bác ấy đã cầm ngay máy điện thoại và gọi cho cảnh sát, chắc hẳn bác ấy đang nghĩ tôi vừa bị hành hung, còn thủ phạm chắc đã chạy mất tiêu rồi. Mà cũng đúng, rõ ràng là tôi bị hành hung mà. Còn thủ phạm lại là mụ Phù Thủy hết sức xinh đẹp, đồng bọn đi cùng là Hoàng Tử mơ ước của cuộc đời tôi. Vậy đó, đúng là thế giới giờ đảo lộn tất cả rồi.
Gửi chiếc xe ở tầng hầm, tôi đi vào thang máy. Chân và người giờ tôi mới cảm nhận được sự đau đớn, có lẽ do cú va đập khá nhanh cũng như tôi bị phân tâm bởi Đình Văn nên không nhớ rằng mình vừa bị hẳn một chiếc ô tô đâm phải và hất tung lên y như trong phim hành động. Ít ra nếu như là nhân vật nữ chính trong các phim, theo đúng kịch bản thì cô gái sẽ…ngất hoặc giả vờ ngất sau đó chàng Hoàng Tử sẽ đưa nàng đi bệnh viện, chăm sóc, lo lắng suốt cả đêm. Bla…bla… Kết thúc tốt đẹp sẽ là nảy nở một tình yêu. Hừ, vậy đó, một đứa mọt phim, ham hố chuyện tình cảm như tôi chẳng tài nào học hỏi được những chiêu trò ấy mà áp dụng trong hoàn cảnh của mình. Haizz
Tôi đi vào thang máy, bấm tầng số 10.
- Chờ đã !!!
Có tiếng người nên tôi bấm nút mở để cho họ đi cùng nếu như không muốn lỡ chuyến sau.
- Chào !!!
Trời đất, cái vẻ mặt trâng tráo khó chịu của kẻ đáng ghét đen đủi cùng chung cư đây mà. Tôi đã gặp bao sự đen đủi rồi sao lại còn thêm tên này nữa chứ ?
- Hừm…e…hèm. Tên kia lên tiếng.
Tôi quay mặt sang một phía né tránh cái nhìn của « chàng trai trưởng thành to xác nhưng tâm hồn bé thơ » ấy.
- Hèm… tôi… cảm ơn vì… chuyện hôm trước. Anh ta lên tiếng, có vẻ rụt rè dò la xem thái độ của tôi như thế nào.
- Không có gì, người giúp người khi hoạn nạn thôi. Tôi đáp tỉnh bơ, ngẩng cổ lên rồi nhìn xuống, bàn tay vân vê từng ngón.
- Tôi cũng…xin lỗi vì chuyện hôm trước.
A ha, tên này giờ lại nói xin lỗi đây, đúng là, ông trời đang trêu ngươi tôi đây mà, một kẻ xấu xa giờ lại đang giở giọng rất chi là tử tế. Có khi nào là quỷ đội lốt người không ta ?
- Hừm, không có gì !
Đèn báo tín hiệu sắp đến tầng 10.
- Chào nhé, tôi bước ra khi cửa thang máy kêu kíng coong. Bỗng nhiên, anh chàng đó giật tay tôi lại, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi, chắc nịch.
- Đừng đi ! Anh ta nhắm mắt, thở hắt một hơi dài, như kiểu lấy mọi cam đảm để chuẩn bị nói với tôi một điều gì đó.
Tôi giật mạnh cổ tay khỏi anh ta, trợn tròn mắt vì ngạc nhiên vì không hiểu nổi cách cư xử lạ lùng này. Nói thẳng ra thì khi mà tôi vừa xảy ra những chuyện chẳng hay ho gì nhìn bộ dạng của tôi lúc này, tôi đâu có thời gian và tâm trạng để mà đứng đó mà nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng khi cửa thang máy chạy qua mất tầng 10, tôi vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bàn tay đó, hết sức giãy dụa, tôi chột dạ và không biết gã này đang dở trò xấu xa gì chăng. Tiếc thay, tôi đã là người nhủ lòng thương hại khi ôm ấp và che chở khi anh ta như một con mèo run cầm cập trong thang máy hôm trước.
- Cút đi, anh cút đi, anh mà tới gần nữa tôi sẽ kêu lên. Mẹ owiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Tôi gần như gào lên, anh ta bỏ tay tôi ra, đôi mắt trùng xuống.
- Tôi… chỉ muốn cảm ơn cô thôi mà !
Bỗng dưng lời nói ấy khiến tôi có cảm giác mình đang làm quá đà, chắc anh ta cũng là một người tốt. Có lẽ, tôi đang hiểu lầm nhã ý của anh ta.
- Thôi được rồi, tôi..chấp nhận. Giọng tôi khẽ run run.
- Vậy… cô đồng ý làm bạn của tôi chứ ! Anh ta tiến tới gần và khẽ túm lấy tay tôi một lần nữa.
- Được… thôi.. à … không… à thôi được rồi… Tôi lắp bắp, gật đầu miễn cưỡng bởi sợ anh ta nhỡ đâu sẽ có những hành động khác thái quá mà tôi không thể kiểm soát được.
Tôi thở phào khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh chàng kì dị. Tôi nói rằng mình đang có việc và hẹn gặp lại anh ta sau nhé rồi ra khỏi thang máy và đổi sang thang máy khác bấm xuống tầng 10. Đúng là, ngày gì mà đen đủ đường. Không, cũng không hẳn, ngày gì mà tôi gặp những chuyện kì dị như thế này không biết nữa. Hừ hừ !
Tôi về nhà, chị gái hỏi xem ăn uống gì chưa chị vẫn phần đồ ăn đó. Tôi từ chối rồi lao thẳng vào phòng mình. Cái bộ đồng phục hình con gà chiên giòn, cộng với vẻ bẩn thỉu và rách rưới của tôi bây giờ. Chao ôi, 17 năm rồi tôi mới thấy mình thảm hại như lúc này.
-Á, tôi khẽ kêu lên khi vạch tay áo lên một vết xước dài kéo dọc từ khuỷu xuống cổ tay…Chắc do lúc trước mải mê và bất ngờ trước sự có mặt của Đình Văn nên tôi không còn nhớ cũng như cảm nhận được vết thương. Đến bây giờ, dường như nó mới phát huy tác dụng.
Tôi lấy bông băng và thuốc sát trùng rửa vết thương rồi đi thay quần áo. Lên giường nằm, giờ tôi mới thấy ê ẩm khắp cả người. Nhưng giấc ngủ cũng đến nhanh chắc do ngày đầu tiên đi làm tôi đã phải mệt nhoài và cú va đập vừa xảy ra nữa.
* * *
Sáng sớm, tôi dắt con xe đạp đã cong méo hết cả ra hàng sửa xe và định bụng sẽ bắt xe bus đến quán làm thêm. Vừa thò mặt ra khỏi thang máy dưới tầng hầm để xe, tôi đã thấy tên dở người ở tầng 26 đang đứng ở đó như là có ý đợi mình.
Tôi tiến thẳng chỗ để chiếc xe đạp và định bụng sẽ làm lơ anh ta.
- Chào bạn !
- Chào… Tôi đang bận. Tôi đáp lạnh lùng và bước thẳng nhưng anh ta vẫn chạy theo.
- Chúng ta nói sẽ làm bạn cơ mà. Anh ta lí sự.
- Tôi đang rất bận… vả lại sắp muộn giờ của tôi rồi. Anh không nghe thấy à ? Tôi gần như nổi cáu với anh chàng. Tôi chỉ vào bộ đồng phục của mình để chứng minh cho những gì tôi vừa nói.
- Cô là đồ dối trá… Anh ta đứng sựng lại và nói với tôi như kiểu thất vọng.
Tôi vẫn cố quay đi mặc kệ anh chàng ở tầng 26 muốn làm gì thì làm. Dù tôi có nói rằng tôi đồng ý là bạn của anh ta, nhưng bạn bè có rất nhiều kiểu, bạn bè quen nhau trong thang máy cũng là một kiểu quen cơ mà. Vì thế, mặc kệ anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ khi có một người bạn như tôi.
Tôi đến quán làm may là đúng giờ, « mụ Nam » nhìn tôi kiểu dò xét, cái kiểu nhìn như muốn đốt cháy con người ta vậy. Mấy anh chị nhân viên làm cùng nháy tôi biết rằng khi nào đến thì hãy bắt tay vào việc luôn nếu không muốn bị chì chiết và xoi mói cả ngày. Thú thật, tôi chưa từng thấy người con trai nào như mụ Nam này. Tôi cũng chẳng hiểu về thế giới thứ ba lắm, nhưng hình như anh ta có xu hướng nghiêng về bên đó.
Ngày thứ hai đi làm, tôi đã nhanh nhẹn hơn trong việc di chuyển cũng như việc nhanh nhạy khi mỗi bàn có khách gọi. Nhưng quả thật, lao động để kiếm ra tiền không hề đơn giản, chỉ có mới hai ngày nhưng tôi tưởng chừng như hàng thế kỉ, như kiểu tôi đã làm ở đây từ đời tám hoánh nào rồi. Công cuộc vắt sức lao động ra để kiếm tiền chẳng hề dễ dàng chút nào.
Đang mải lau dọn bàn khách mới ăn xong thì đám nhân viên trong quán bỗng chốc nháo nhác cả lên. Tôi ôm dọn đống bát đĩa, cốc chén mang vào rồi đi ra, thấy mụ Nam đã rất chi là khép nép và lon ton bên cạnh một người. Người này hình như là chủ ở đây đang đến để kiểm tra thì phải. Thấy vậy, tôi cũng đi ra, xem mặt thử xem ông chủ của mình như thế nào.
- Anh thấy đấy, mọi chuyện em đã lo liệu đâu vào đấy. Anh có cần xem doanh thu tháng này không ? Em sẽ đảm bảo tháng sau và sau này nó sẽ phát triển… Tôi nghe tiếng mụ Nam thao thao, cái giọng chua loét khó chịu.
- Cô kia… Tôi đứng sững lại khi định quay mặt đi. Hình như ông chủ thật sự ở quán này đang gọi tôi. Quái lạ, tôi đâu có mắc tội lỗi hay làm điều gì không hay ho đâu.
- Anh… gọi tôi ư ? Tôi khép nép và run rẩy.
- Đúng cô rồi đấy.
Tôi im thít và đứng chịu trận, mắt chẳng dám nhìn lên khi anh ta tiến tới gần. Anh ta khẽ lấy tay đẩy cằm tôi lên nhìn cho rõ.
- Hóa ra cô ở đây à ? Anh ta dường như vui mừng hết cỡ khi thấy tôi đang run lẩy bẩy, mắt thì nhắm tịt chả dám mở ra.
- Hả….Tôi lắp bắp. Lúc trước còn rất hùng hổ ở tầng hầm để xe của chung cư nhưng giờ thì chẳng thể nào lấy lại được dũng khí ấy rồi. Tôi đang giống y hệt một con thỏ bị cắt tai !
- Chào cô bạn nhỏ ! Rất vui vì được gặp cô ở đây ! Anh ta nói với tôi bằng cái giọng ngọt ngào dễ sợ. Đến mụ Nam còn đang tròn mắt khiếp vía khi anh ta, đám nhân viên thì hích tay nhau tỏ vẻ nghi ngờ và thì thào nhỏ to vì hình như đây đang là việc lạ đời mà họ được chứng kiến
- Hơ….haizz… chào…chào anh… anh cũng làm việc ở đây à ?
Khi tôi vừa thốt ra câu đó thì đám nhân viên há hốc mồm, kiểu như tôi đang không hiểu chuyện gì xảy ra cũng như đang chẳng hiểu những câu nói đó có ý nghĩa như thế nào. Cái thái độ của đám nhân viên với tên dở hơi này khiến cho tôi cảm thấy hơi…hoang mang. Anh ta lại là người có vị trí đáng nể như vậy sao ?
- Con nhỏ này…. thật là…Tôi nghe tiếng « mụ Nam » lẩm bẩm. Kiểu như tôi đang chẳng biết thân biết phận.
- To gan thật đấy… Tôi nghe thấy mấy tiếng nhân viên còn lại thì thào.
Tôi vẫn trợn tròn mắt nhìn anh chàng ở tầng thứ 26 như vẫn nhìn anh ta. Chẳng hề run sợ hoặc tỏ thái độ gì khác.
Anh ta thấy đám nhân viên đang thì thào nên cũng biết ý và ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.
- Thôi cô làm việc đi, tôi sẽ chờ cô tan ca.
Đám nhân viên lục tục mỗi người trở lại một vị trí như cũ, mụ Nam và anh ta đi lên phòng làm việc. Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, nhún vai khó hiểu rồi lại quay lại vị trí của mình.
- Em quen cậu Huy à ? Chị Hải nhân viên cùng làm với tôi ra bắt chuyện.
- Anh ta ạ, à, kẻ đáng ghét đó cùng chung cư với em.
- Ôi, sao em lại nói thế nhỉ,cậu ta là con trai của ông chủ chuỗi cửa hàng này đấy, ngoài ra gia đình ấy còn kinh doanh đủ thứ nữa cơ. Chị nghe nói giầu có lắm. Mẹ anh ta là vợ hai quản lý chuỗi kinh doanh đồ ăn nhanh này. Cậu ấm này được cưng chiều lắm đấy !
- Hơ hơ, nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới em.
- Thì chị thấy em có vẻ thân thiết với cậu Huy nên chị hỏi thôi.
- Chẳng thân thiết gì đâu chị ạ, em còn tức vì chưa đập cho anh ta một trận cơ.
Chị Hải lại há hốc mồm khi tôi nói như thế, có lẽ lời của tôi hơi thái quá. Nhưng rõ ràng là, việc gia đình anh ta giầu có, gia thế tốt thì liên quan gì chứ. Bố mẹ anh ta giầu có thật nhưng điều đó có tạo nên tính cách tốt đẹp cho anh ta đâu mà bắt tôi phải nói bằng giọng tôn trọng cơ chứ.
Tan làm lúc 8h tối, định bụng sẽ bắt xe bus về. Tôi đứng ngáo ngơ ở bến xe bus, cầm cái điện thoại xem vài tin tức giết thời gian chờ xe đến.
- Chào cô bạn nhỏ !
Tôi giật mình, nhìn lên, kẻ đáng ghét ở tầng 26 đang đứng cạnh, tay đúc túi quần rất chi ngang nhiên và mỉm miệng cười với tôi.
- Hừ, sao anh ở đây !
- Tôi nói sẽ đợi cô mà.
- Anh điên rồi.
- Cô là kẻ dối trá !
- Thôi được rồi, tôi hỏi nhé, sao anh cứ bám theo tôi mãi thế ? Thích tôi à ?
Huy phẩy tay, cười trừ, rồi lấy tay dí lên trán tôi.
- Thấy cô hay hay, và tôi chẳng có việc gì nên đi theo, vậy thôi !
- Kìa, xe đến rồi đấy, về thôi !
- Xe tôi để kia rồi, tôi đưa cô về.
Chẳng kịp để tôi nói thêm, Huy kéo tay tôi lôi đi xềnh xệch và vứt cho tôi cái mũ bảo hiểm và đưa tôi lên xe để về nhà.
Ngồi đằng sau, tôi chẳng dám hó háy gì, chiếc xe phân khối lớn lao đi vun vút. Tim tôi chết đứng, tay ôm chặt lấy người Huy…
Gió và đường ban đêm hun hút
Tôi trở thành bạn của Huy lúc nào không hay. Sau hôm gặp mặt đó tôi coi như Huy là một người bạn để trò chuyện. Cuộc sống ở đây khác xa với cái thành phố bé nhỏ của tôi, tất cả những gì về bạn bè thân thuộc tôi đã không còn nữa. Mọi kí ức về thời cấp 3 dường như tôi đang muốn quên đi. Nên tôi chấp nhận một cách dễ dàng cho Huy bước vào cuộc sống của mình. Một anh chàng vừa cao vừa gầy, đôi mắt một mí trên khuôn mặt tưởng chừng như khuyết điểm lại khiến cho với khuôn mặt của cậu ấy đẹp một cách lạ lùng. Nếu như Huy là con gái, chắc hẳn cậu ấy cũng là một… hot girl. Tôi đã nghĩ như vậy. Huy hơn tôi 1 tuổi, nhưng tôi chẳng gọi bằng anh. Ban đầu còn chưa quen vẫn còn xưng hô « cô » « tôi » nhưng sau đó thì hai đứa bảo xưng hô bằng tên cho thân mật.Có thể nói rằng cuộc sống có nhiều cách để khiến cho những con người xích lại gần nhau hơn. Huy sống trên tầng 26 trong một căn hộ một mình. Tôi thấy Huy là người khá cô độc và yếu đuối, dường như, tôi làm bạn của Huy nhưng tôi cũng phải làm một chỗ dựa cho cậu ấy.
* * *
Kỳ nghỉ 1 tháng kết thúc khi tôi có giấy thông báo đỗ đại học. Khi cầm tờ giấy trên tay tôi hạnh phúc dạt dào khi số điểm ghi trên đó là 29,5 điểm. Tôi cứ cầm lấy tờ báo điểm đó mà xem đi xem lại sợ mình có nhầm hay không.
Sau 3 năm học cấp 3 mài đít quần trên ghế phổ thông, giờ tôi đã đỗ đại học.
Tôi đã thành một tân sinh viên rồi !
Chỉ còn kém 20 ngày nữa thôi, tôi sẽ 18 tuổi.
Món quà của tuổi 18 này tôi thật là hạnh phúc. Chao ôi, vậy là những gì tôi quyết tâm và mơ ước cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba năm, thời gian đã trôi đi tưởng chừng như vẫn còn đây…
Đông Đông à, giờ tớ đã thành tân sinh viên rồi đấy !
Đông Đông à, giờ cậu ở đâu và bao giờ tớ có thể gặp lại cậu đây !!!
Tôi cầm tờ giấy báo đại học mang đi khoe cho Huy, Huy cười toe và hứa sẽ khao tôi tất tần tật những món ngon sau khi tôi về quê ăn mừng với bố mẹ. Tôi cũng làm thủ tục và giấy tờ để bắt đầu ột hành trình mới.
Tôi Phương Phương, tuổi 18 kém 20 ngày, đứa con gái vụng về ngày nào giờ sắp 18 tuổi và giờ tôi đã đỗ đại học với số điểm 29.5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui