Cô Nàng Hoàn Hảo


Bác sĩ trao đổi với bố mẹ Đông Đông rằng tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy kịch. Nhưng có một vấn đề là trong não cậu ấy máu vẫn chưa hết bị tụ. Chỗ tụ máu đó có chèn vào một dây thần kinh và có thể gây mất trí nhớ hoặc gây thiểu năng về vận động. Việc điều trị cho cậu ấy là càng sớm càng tốt. Và hiện tại máy móc cũng như thiết bị ở Việt Nam không thể nào tiến hành phẫu thuật được, cách duy nhất hiện tại là phải chuyển cậu ấy qua Sing, ở đó có nhiều thiết bị y tế tối tân, cũng như có các bác sỹ giỏi hàng đầu thế giới về lĩnh vực này. Và nếu không tiến hành nhanh thì mọi việc sẽ không thể trở nên tốt hơn mà sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe của Đông Đông. Bác sỹ cũng dành lời khuyên cho gia đình cậu ấy nên chuẩn bị tinh thần cũng như vấn đề tài chính, bởi lẽ, việc chi phí phẫu thuật này rất đắt đỏ.
Tôi nghe những gì từ mẹ nói lại khiến đầu óc tôi trở nên choáng váng. Lặng lẽ nhìn Đông Đông vẫn nằm im ắng trên giường bệnh, tôi thấy lòng mình đau buốt. GIá như, tôi có thể làm điều này thay cậu ấy, giá như tôi có thể chịu đựng tất cả những nỗi đau này!
Mẹ Đông Đông sụt sũi khẽ lấy khăn ướt lau tay cho Đông Đông. Tôi ra ngoài lấy vài thứ cần thiết, sau hơn 5 ngày điều trị tôi dường như đã trở lại bình phục hoàn toàn. Dù vẫn còn phải uống thuốc nhưng những chuyện cỏn con đó chẳng là gì đối với những nỗi đau mà Đông Đông phải chiu đựng.
Huy đứng đợi tôi ngoài hành lang phòng bênh. Cậu ấy đút tay ở túi quần, vẫn bộ quần áo màu đen quen thuộc và đôi mắt nhìn xuống nền nhà có vẻ suy nghĩ. Cậu ấy khẽ dựa lưng vào tường, một chân di di nền gạch.
- Cậu ấy thế nào rồi!
- Qua cơn nguy kịch. Nhưng cần phải qua Sing phẫu thuật.
- …Huy im lặng.
Tôi cũng im lặng và ngồi xuống ghế chờ. Huy vẫn đứng dựa vào tường chân vẫn không khỏi di di xuống nền gạch bằng mũi giày. Tôi khẽ nghe Huy trút tiếng thở dài.
- Huy về nhà đây!
- Uhm!
Tôi định quay lưng trở lại phòng ngồi bên Đông Đông thì Huy khẽ níu lấy tay tôi như thể có gì đó muốn nói.
- Phương Phương….
- Sao thế?
- Huy xin lỗi!
- Sao vậy!
- Tự dưng khi chuyện này xảy ra, Huy có cảm giác lỗi này thuộc về mình…Huy cúi đầu.
- Cậu sao thế!
- Phương Phương, nghe Huy nói này.Huy xin lỗi khi biết tất cả mọi chuyện từ đầu nhưng vẫn cố giấu. Xin lỗi Phương rất nhiều. Thực ra, ngay từ lần đầu gặp Phương ở thang máy, Huy đã có giảm giác rất lạ về Phương. Đó là thứ cảm giác gần gũi và yêu thương mà tớ chưa bao giờ có. Đó cũng là thời kỳ khủng hoảng mà Huy nghĩ rằng mình không thể tin ai được nữa. Phương đã ở bên Huy và là người mà Huy yêu thương trân trọng nhất. Nhưng chỉ có Phương là người chia sẻ, Huy vẫn giấu nhẹm quá khứ đi. Thực ra, Ngọc Lan và Huy đã có một khoảng thời gian bên nhau. Khi ấy, cả hai còn đang trong bệnh viện. Đó là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng…Huy phát hiện ra rằng Ngọc Lan là một kẻ có đầu óc quái đản, cô ấy đang muốn sở hữu và điều khiển Huy hơn là bạn. Huy cũng phát hiện ra cô ấy không hề bệnh tật gì cả, mà tất cả gì là màn kịch để thu hút sự chú ý của bố mẹ, gia đình, bạn bè và trong đó có Huy mà thôi
-…..
- Huy trở về Việt Nam và không thực hiện lời hứa đưa cậu ấy về cùng. Và rồi, Huy gặp Phương, Phương quá trong sáng và thánh thiện khiến cho Huy không muốn nhớ về những gì trước đây nữa..Ngọc Lan đã như phát điên lên khi Huy bỏ về Việt Nam mà không có cô ấy, cũng như, những lời hứa về một chuyến du lịch cũng tan tành mây khói. Có lẽ, Huy là thằng tồi và cô ấy hận Huy rất nhiều.
- Tại sao, giờ Huy mới cho Phương biết điều này….
- Vì Huy biết, còn có người yêu Phương hơn cả bản thân…
- Phương à, nghe Huy nói này. Phương sẽ không bao giờ biết được lí do tại sao Đông Đông chia tay cậu để đi Nhật. Đó là vì bố cậu ấy đang làm việc ở nhà máy nơi mà gia đình Ngọc Lan đang là cổ đông lớn nhất.Vì thế, bố của Ngọc Lan muốn con gái vui và muốn Đông Đông sang Nhật học cùng cô ấy vì giữa lúc đó chỉ có duy nhất Đông Đông là người có thể khuyên nhủ được Ngọc Lan…
- Huy nói gì?Có nghĩa là, việc Đông Đông đi Nhật đó là một thỏa thuận sao?
- Đúng vây, cậu ấy không còn lựa chọn nào khác. Nếu không, bố cậu ấy sẽ mất việc, mất nhà máy, sẽ không có ai chi trả chữa bệnh ẹ Đông Đông, cũng sẽ không có ai chu cấp để cậu ấy có thể tiếp tục đến trường. Và hơn nữa, nếu như nhà máy phải đóng cửa thì bố của Phương cũng sẽ không có việc làm và cậu hiểu là như thế nào rồi đấy!
- Nhà máy ư? Nhà máy đóng cửa? Như vậy, bố mình cũng sẽ thất nghiệp. Và mình….
- Đúng vậy.
- Trời ơi!
- Cậu ấy đã hy sinh cho cậu thật nhiều, Phương Phương ạ. Huy xin lỗi vì đã nói ra chuyện này quá muộn. Đông Đông đã nói muốn tớ chăm sóc và ở bên cậu vì cậu ấy không muốn làm cậu đau khổ thêm nữa..Và Huy, mang theo mình sự ích kỷ của một thằng tồi!
Tôi lặng đi thấy miệng ngấm vị mặn chát của nước mắt. Thì ra, cuộc sống vui vẻ và no đủ của tôi hiện tại là nhờ có sự bảo vệ của Đông Đông ư? Tôi đã không hề biết đến mảy may một chút nào cho đến giờ phút này khi mà cậu ấy đánh đổi mạng sống của cậu ấy cho tôi. Rốt cuộc, tôi là ai? Một đứa con gái lúc nào cũng tự nhận mình là thông minh, lúc nào cũng khát khao để trở nên hoàn hảo hơn nhưng thực ra tôi là đứa ngốc xít. Đến cả người yêu thương và luôn che chở bảo vệ tôi cũng không biết được người đó đã dành cho tôi quá nhiều.
Tôi chạy đi và mở toang phòng bệnh, gục xuống và ôm lấy Đông Đông khóc nức nở.
- Cậu tỉnh lại đi, tớ muốn nói chuyện, Đông Đông!!!!!!!!!
- Sao cậu im lặng như vậy, sao cậu lừa dối tớ, sao vậy?
- Tại sao trong bao nhiêu năm nay cậu vẫn âm thầm bảo vệ tớ? Tại sao? Tại sao không bỏ mặc tớ đi. Tại sao cậu lại chịu thay điều này cho tớ, hả Đông Đông!
Tôi kêu gào và khóc ầm ĩ cả căn phòng. Mẹ tôi và mẹ Đông Đông từ ngoài chạy vào cố lôi tôi ra khỏi giường bệnh. Mẹ Đông Đông ôm lấy tôi và vỗ về:
- Nó bảo với bác, sau này khi du học về và thành đạt nó sẽ nói xin lỗi con. Chuyện này, cũng là do bác trai cố ép nó…Con biết đấy, nhà máy là tâm huyết cả cuộc đời của bác trai Bác xin lỗi con…cũng vì một phần bệnh tật của bác nữa…
- Phương, ngoan, đừng ngóc nữa, con khóc sẽ làm Đông Đông bị ảnh hưởng đấy. Trước khi nó đi Nhật Đông Đông có đến gặp mẹ. Mẹ biết tính con, nếu con biết được sự thật ấy, chắc chắn con sẽ càng đau buồn và dằn vặt hơn. Đông Đông cũng dặn mẹ không được nói ra. Nó muốn con cứng cáp và trưởng thành hơn. Con phụ thuộc vào Đông Đông quá nhiều và đã đến lúc con cần có được bản lĩnh để có thể sống mạnh mẽ hơn!
Tôi ngậm miệng lại, nhưng những tiếng nấc vẫn nghẹn ngào. Đông Đông vẫn im ắng trên giường, vẫn hơi thở đều và khóe miệng trên khuôn mặt dường như chẳng hề cử động. Cậu ấy ở cạnh bên tôi mà dường như xa cách đến nghìn trùng khơi.
“Đông Đông, bao giờ cậu mới tỉnh lại? Tớ muốn….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui