Sáng hôm sau... Linh vác chiếc vali phi xuống nhà, cô cầm theo mẩu bánh mì và cuốc bộ tới trường...dù gì thì cô cũng đã nhận đc thông tin rằng hôm nay trường học lại bắt đầu học sau kì nghỉ dài hạn 3 ngày...Đang đi thì... píp píp...tiếng còi xe tuýt lên khiến Linh nhìn theo, trong chiếc xe ô tô, bóng dáng quen thuộc ấy hiện ra...
Ờ thì NT chứ còn ai nữa, và cả cô nhóc Doanh ấy nữa...
- A…anh Huy – nhóc cười tươi - …em nhớ anh lắm nè (ọe, mới ra khỏi nhà kêu nhớ)... cùng đi học đi anh...em nghĩ bạn anh thích anh nhiều lắm...em muốn xem khi em đi với ng nổi tiếng sẽ thế nào...
- ... – Linh lên xe và nhìn ra hôm nay ko phải NT cầm lái vì còn phải đưa Doanh đến trường học của cô bé
Chiếc xe dừng lại ở cổng trường, Linh và NT bước xuống xe..
- Ui...anh huy...- ko nói cũng biết- ....sao anh lại về...biển đẹp vậy mà...
- tụi em đi tắm biển nhưng không thấy anh
- anh về trước à ?
- sao anh lại thế ?
- Này mấy cô kia – Doanh cắm cảu – cấm không đc đụng vào anh Huy của tôi
- Con nhóc nào thế này ? – 1 cô lên tiếng – mạnh mồm nhỉ ?
- Tôi là… - Doanh dõng dạc – Trương Vũ Doanh ...
- Mặc kệ con nhỏ đó...- đám con gái nhao nhao - ...anh Huy.....
- Dám ngó lơ tôi à ... mấy con mụ già kia – Doanh cáu tiết hét lên - .... anh Huy là vị hôn phu của tôi...
Cả đám con gái đang xôn xao bỗng im bặt, ko im sao đc khi ngay cả Linh cũng ngạc nhiên cơ mà..
- Cái...gì...mày dám gọi chị là mụ già ư – cả lũ tiến gần về phía Doanh
- phải... – Doanh tiếp lời - ..mụ già..già như cóc ghẻ, cóc khô...nhìn như cái bánh bao cứ nghĩ mình là ngôi sao,..
- Gia..................Huy...................- 1 giọng nói lanh lảnh như mọi hôm cất lên, là Như - .................nhớ cậu quá.
- Đấy... lại thêm mụ già nữa – Doanh lẩm bẩm, và nhóc ngạc nhiên hết mức khi thấy...Như tay đang ôm cổ của Huy, và Huy cũng ôm lại (ko chỉ mình nhóc thôi đâu, lũ yêu quái đang nghiến răng ken két kìa).
- tiểu thư...lên xe – tiếng ông quản gia làm cắt ngang suy nghĩ của Doanh, cô bé hậm hực lên xe...ko quên ném cho anh trai cái nhìn ‘đầy thiện cảm’....
- Trong vài ngày nữa...e sẽ chuyển qua đây học...giám sát anh G.Huy....anh lo liệu mà sắp xếp cho em...
Nhìn ánh mắt cô em gái NT ko khỏi giật mình sợ hãi..
Hôm ấy, mình NT bị Linh ngó lơ, cô và Như lại ngồi trong cangtin, và Như đã để ý vết thương trên tay Linh,...Như hỏi, nhưng Linh ko nói...cô cũng biết còn lâu Linh mới nói nên sau tiết học ngày hôm đó..Như tiến vào lớp của Linh dõng dạc...
- Trương Nghị Tường, tôi có việc cần đòi công bằng với anh..
- Chuyện gì... – NT nhìn Như.. – ô, ko lẽ cô định xin ch....
- Đi ra đây. – Như cau có ngắt lời anh..
NT miễn cưỡng bước ra khỏi ghế, anh bực dọc theo cô nhóc lên sân thượng
- Tôi hỏi anh... – Như nhìn NT chằm chằm - ...vì sao...Linh bị thương
‘cái gì ? Linh ? cô ta biết thân phận thật của Linh ?’ – NT nhìn Như dò xét
- Tôi không có hứng thú gì với anh đâu nha – Như vẫn nói - …tôi không biết đã xảy ra chuyện gì…nhưng anh nên hiểu cho…Linh không như những ng con gái khác,…cô ấy không mạnh mẽ như anh thấy…anh cũng biết đc G.Huy chính là G.Linh đúng không ? anh cô ấy chết rồi… - NT tròn mắt- …hồi còn học bên Hàn,…tôi và cô ấy là bạn thân…cô ấy bị chia tách với gia đình từ nhỏ…Linh sống để chờ đợi… ngày gặp đc 1 nửa của mình…nhưng anh ấy chết rồi…cô ấy đau đớn lắm..hôm nay…tôi trông thấy vết xước trên tay cô ấy…anh biết rằng,…cô ấy sợ đau lắm không…không biết làm sao cô ấy lại có những vết xước đó…cô ấy đã chịu đau…
- T..tôi xin…lỗi – NT thấy mình cần phải xin lỗi Như – tại tôi bị ngã xuống vách núi...cô ấy đã kéo tôi lên
- Mạng sống của anh, lúc đó rất quan trọng, cô ấy ko muốn mất anh trai rồi giờ mất anh, cô ấy luôn nuối tiếc vì đã buông tay anh trai mình...- Như gật gù
- Sao cô biết ? – NT hỏi thẳng
- Anh có tin đc ko ? – Như nói – Linh đã từng tâm sự...với tôi...anh có nghĩ rằng...tôi yêu Linh ko ? tôi yêu cái hình bóng của G.Huy trong đó, tôi yêu hình ảnh mạnh mẽ của G.Huy, nhưng sao tôi có thể bỏ lơ hình ảnh ng con gái yếu đuối bị đám nữ sinh bắt nạt miệng luôn gọi tên nửa kia của mình ?
- L..Linh đã từng bị,..bắt nạt – NT nghẹn lại, anh ko tin vào lời Như vừa nói
- Cô ấy ko biết võ...- Như nói- anh biết chứ ? cô ấy, yếu đuối lắm...việc kéo anh lên là ngoài khả năng chịu đựng của cô ấy nhưng cô vẫn cố thì cũng biết cô ấy ko muốn mất anh... thôi, anh hãy tự suy nghĩ đi – Như bước xuống cầu thang - ...cấm anh, ko đc làm Linh phải khóc...
NT nhìn theo bóng Như, lòng anh xốn xang.. ‘em đã cứu anh như thế sao ? đau lắm ư ?thực sự anh ko hiểu..1 ng yếu đuối như em...sao lại trở nên lạnh lùng quá !’
Tối đó, NT vào phòng, im lặng...Linh đọc sách, im lặng...
NT đi tắm....im lặng... Linh ăn cơm....im..lặng (nản 2 anh chị này quá)
- N..g…h…ị…T…ư…ờ…n..g – Linh đặt cuốn sách xuống và la lên…
- Ơi… - NT có vẻ giật mình.. – sao
- Việc gì ? – Linh nói – muốn nói gì sao ?
Đúng là Linh có khác, cô ấy biết NT có tâm sự…
- G.Linh – NT nhìn cô chăm chú – tôi muốn biết em đang nghĩ gì ?
- Muốn biếtttttttttttttttt – Linh kéo dài chữ cuối và đứng dậy, lòng NT bất an – tên biến thái nhà anh cũng biết quan tâm tới ng khác đó à nha ! Khen đó
- Hả… - NT há hốc mồm - ..khen ư ?...đó là khen sao ? khen thật ư ? ôi, điên mất…khen quá mà…huhu….
Linh tiến tới vỗ 1 cái bộp vào NT khiến anh khuỵu xuống, cô ghé mặt sát vào NT và nói :
- Tôi nghĩ gì không cần anh quan tâm
- Vậy.. – NT đứng dậy – vì sao lúc đó…em lại giữ lấy tôi…
- … - Linh quay đi, cô không nói, NT quay về phía cửa - ...lúc đó...vs 1 tư cách...
- Vứt cái tư cách sang 1 bên đi – NT cáu thực sự, anh quát - …tôi đang hỏi tình cảm của em là gì khi em cứu tôi kìa..
- … - Linh nhìn NT, lần thứ 3 anh hung dữ với cô như vậy - ...chả là gì... (chị Linh nói dối trắng trợn quá ak)
- Vậy...à – NT khẽ trút 1 tiếng thở dài.. – tối nay tôi qua chỗ thằng Khải với thằng Minh chơi cờ....
- Ko tiễn – Linh mắt nhìn vào cuốn sách...
NT đi rồi, anh ấy đi rồi, thực sự lúc ấy Linh muốn nói Linh không muốn mất NT, Linh không muốn NT chết, nhưng cô không nói đc, rốt cục cô lại làm cho NT buồn bã, bỏ đi…cô rất muốn chạy ra cửa, hét thật to, gọi tên NT lại…nhưng không đc, cô không thể gọi…cô sợ nhìn thấy anh ra đi, rời xa cô như anh cô đã đi mãi mãi…nhưng cô không nói đc, cô không thể nói…cô không đc yếu đuối dù chỉ 1 phút giây…
- 5…4…3…2…1… - Linh nhẹ nhàng đếm
Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, NT bước vào, quả không ngoài dự tính của cô, NT đã quay lại, trong lòng Linh khẽ cười 1 nụ cười ấm áp nhưng ngoài mặt thì lạnh tanh (t/g cụt hứng). NT nhìn cô và nói :
- Có lẽ tôi đã quá đề ình, tôi nghĩ… em đã thích tôi…
- … - ‘phải, em đã thích anh…rất nhiều...’. Linh mắt dán vào cuốn sách...giả vờ ko thèm để ý lời NT nói...
- ... Nhưng, tôi đã nhầm – NT nghẹn lại - ... em vô tình hơn tôi tưởng..
- ... – ‘ko, ko phải thế, em cũng thích anh..ko, em yêu anh...rất nhiều...’
- ... Em có quyền im lặng – NT nhìn Linh, nhưng anh ko nhận ra dưới lớp tóc dày, 2 mắt cô đã rưng rưng..- và tôi sẽ buông tay
Nói rồi, NT quay mặt ra cửa và đóng cánh cửa lại...lúc này, trong phòng, chỉ còn lại mình G.Linh..nước mắt cô đã chảy ngược vào trong...cô đang tự nhủ sẽ ko khóc trước bất kì ai ngoài anh trai cô, nhưng khi nhìn thấy 1 lần nữa NT quay đi, cô chợt với theo...nhưng đã quá muộn.. ‘chết tiệt. Cái cơ thể ngu ngốc, cái miệng ngốc nghếch..sao lại ko nghe lời...sao lại nói những lời ngu xuẩn và ngốc nghếch...lòng tự trọng có là gì..sự xấu hổ có là gì khi anh đã quay đi chứ ? Tại sao lại thế, mình muốn đc bên anh..rất muốn...’’ Linh đã tự nhủ rằng, cô sẽ nói hết nếu anh quay lại...
Cánh cửa mở...Linh vội đứng dậy
- Nghị T... – Linh ngập ngừng khi thấy ng bước vào ko phải anh- ...Như...
- Cậu lại gây rắc rối rồi chứ gì ? – Như nhìn dò xét.. – cậu làm anh ấy buồn rồi...
- Ừm – Linh ngồi xuống - ....
- Cậu ko định để anh đi đấy chứ ? – Như khẽ nói.
- Đi đâu – Linh ngạc nhiên
- Cậu rất yếu đuối đấy – Như cười - ...cậu biết ko ?
- ... – Mắt Linh nhìn cuốn sách..
- Cậu ko muốn khóc trước ai cả - Như nghiêm mặt - ..đó là sai lầm lớn, hãy khóc khi còn có thể đc khóc bên cạnh ng mình yêu thương… ngốc ạ…nếu như 1 lần nữa …cậu lại mất ng con trai đó,…cậu sẽ thế nào…đừng để mọi chuyện lại diễn ra như ngày trước…cậu sẽ mất ng đó đấy…
- … - ‘mất ư ? không trùng hợp thế chứ ? mình đã mất anh Huy...sao ông trời có thể lấy đi cả NT nữa..ko có chuyện ấy đâu..anh ý ko thể mất đc...anh sẽ luôn bên mình mà..’’
- Mình về đây...hãy suy nghĩ kĩ nha – Như nháy mắt...và đi..căn phòng lại trở nên yên tĩnh..
Tiếng chuông điện thoại reo...Linh liếc mắt…số lạ….
- … - Linh đưa máy lên nghe…
- Con gái – 1 tiếng nói vang lên, ông Trần - …con khỏe chứ…nghe nè, ta biết con không muốn nói chuyện với ta nhưng con muốn hỏi tên Nghị Tường ấy…
Linh tắt máy khi nghe đến giọng ông ta nhưng cô chợt nghe thoáng qua.. NT ? Ông ta sao biết NT…Cô vội gọi lại….
- Ông chủ - 1 tên vệ sĩ lên tiếng – cậu ta..
- Từ từ - Ông Trần ngồi chễm chệ - …3..2…1..
Reng….ông ta khoan thai cầm chiếc điện thoại lên nghe..
- Nghị Tường… - Linh hét lên -.. NT làm sao hả, ông làm gì cậu ta ?
- Đúng như ta dự đoán.. – Ông ta cười đắc thắng -…cậu ta quan trọng nhỉ ? Cậu ta đang trong tay ta nè…
- Ông đừng mơ – Linh không tin - ..cậu ta ko khờ đến chỗ của ông đâu...
- Ơ.. – Ông Trần gian xảo -.. nhưng ta chỉ cần nói..G.Huy đang trong tay ta thì cậu ta đến ngay còn gì..
- Ông… - Linh cau có.. - Ở đâu..
- Phía nhà kho sau khu ổ chuột ý…ha ha. – kết thúc bằng điệu cười khả ố, ông ta nói tiếp -. ..hãy đến nếu con còn muốn thấy nó…