- Nghị…Tường… - Linh hét lên, lần đầu cô không giữ đc vẻ giá băng, lần đầu cô không giữ đc vẻ bình tĩnh, 2 mắt cô mở tròn...
- Em bất cẩn quá đấy..- NT cười nhạt
NT vẫn ôm cô, và từ từ ngã xuống bên Linh, anh nhìn Linh chăm chú..
- Này... này.. – Linh nhìn, từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ xuống đất, NT đã bị trúng đạn
Phát đạn đó, anh đã lãnh thay cho cô, anh nguyện chết thay cô, vậy tại sao đến lời yêu anh cô còn ko dám nói chứ? Anh đang từ từ nhắm mắt...Ông Trần cười ngẩn ngơ, công an đã xông vào và bắt gọn bọn bắt cóc...
- Này...này...Nghị Tường..tỉnh đi, mở mắt ra nhìn em... – Giọt nước mắt đầu tiên sau bao nhiêu năm kìm nén đã nhỏ giọt, cô ko thể kìm nén được nữa – nhìn em đi...
- Em khóc ư? – NT mắt nhắm nghiền, nói
- Tại ai...tại ai mà em mới khóc... Như nói đúng.... thời gian có hạn...em lẽ ra phải làm những thứ mà em có thể làm...vậy mà em luôn do dự....giờ muộn mất rồi....huhu...tỉnh đi...em ko muốn mất anh..em ko muốn mất anh thêm lần nào nữa...em đã mất G.Huy...đã quá đủ nỗi đau rồi, anh còn muốn em chịu sao nổi nỗi đau này đây?....sao anh ko để em chịu viên đạn đó?... tại sao anh ngốc quá vậy...cái đầu anh để trang trí thôi ư?....sao anh ngốc quá vậy...em ko muốn anh chết,....em yêu anh..nhiều lắm....em ko thể để anh chết... Nghị Tường....em sai rồi...lẽ ra em ko nên làm anh tổn thương....nhìn em đi...xin anh...mở mắt ra nhìn em đi....em ko muốn anh ngủ....em muốn nhìn thấy nụ cười của anh 1 lần nữa....
- G.Linh... – NT chỉ kịp nhắc tên cô, anh đã ngất đi vì mất nhiều máu
- Ng gì chứ? Đàn ông gì chứ? – Linh khóc to lên - ..anh ko đc ngủ, em ko cho anh ngủ, anh phải dậy, xin anh, vì em 1 lần này nữa thôi, em ko muốn mất anh...sao ai cũng bỏ rơi em vậy? Em ko đáng có 1 hạnh phúc nho nhỏ ư? Nếu ng lẽ ra phải chết là em mới đúng chứ, tại sao...anh Huy,...anh chết rồi...anh cũng muốn bỏ rơi em sao....
Chiếc xe cứu thương đã đưa NT đến bệnh viện, trường học cũng đã đc báo về việc của NT... Linh đứng ngoài hành lang...nước mắt cô đã nhòe...NT vẫn đang trong cơn nguy kịch, viên đạn chèn vào 1 động mạch gần tim, việc lấy ra là rất khó, nếu ko cẩn thận, NT sẽ mất mạng... Linh đang suy sụp, 1 bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Linh:
- Mình đã nói mà- Như khẽ nói...nước mắt như rưng rưng - ...anh Huy, đã chết, mà mình chưa có cơ hội nói lời yêu anh ấy...mình ko muốn bạn cũng như thế..
- Muộn rồi...thật sự muộn rồi – Linh lại thổn thức - .. mình ko kịp nói với anh ấy...mình đã khiến anh ấy buồn...phát đạn đó...lẽ ra phải là của mình...lẽ ra...lẽ ra...huhu
- Phải...phát đạn đó phải là của cậu – Như nhìn Linh - ...đáng lẽ ng chết phải là cậu, NT đã làm sai gì, anh ấy có liên quan gì đến cậu mà phải hứng chịu như thế....nhưng anh ấy đã cướp lấy cậu ra từ tay tử thần và....
- Thế thôi ư? – Linh gào lên - ...sao anh ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình...
- Vì cậu ấy có quyền lựa chọn – Như hét - ...trong giây phút đó.....cậu ấy đã chọn cứu cậu...cậu ấy đã chọn giữ lại mạng sống cho cậu...hi sinh vì cậu...cũng như cậu đã lựa chọn làm tổn thương cậu ấy....thay vì nói yêu cậu ấy….
Linh ngồi sụp xuống..lẽ ra Linh phải nói yêu anh sớm hơn,..lẽ ra cô phải làm thật nhiều việc cùng anh khi cô còn có thể...thế nhưng, những gì anh nhận đc chỉ là sự đau đớn...cô sẽ lại cô đơn...1 lần nữa ư? Nhìn ng mình yêu bỏ đi...cô sẽ để anh đi như thế sao?
Bác sĩ đã từ phòng phẫu thuật đi ra...1 ca phẫu thuật thất bại, nghe lời từ ông bác sĩ...Linh như sụp đổ hoàn toàn...nụ cười của anh...lúc anh ngây thơ nói về cô..lúc anh quan tâm cô...tất cả...kết thúc rồi sao? Tất cả...đã sụp đổ..giấc mơ bên anh mãi mãi đã vỡ vụn rồi sao...từng mảnh vỡ như cứa sâu vào trái tim cô thêm nữa..anh đã bỏ cô đi..1 con ng nữa...đã ra đi…
Ranh giới ấy...của sự sống và cái chết...thật mong manh và anh ko thể vượt qua...anh đã đi thật sao...anh đã rời xa cô thật ư? 1 lần nữa cô nhìn ng con trai ấy bỏ đi...bao nhiêu câu hỏi dồn dập đang dồn đến với Linh...cô ko biết làm thế nào... cô sống để chờ đợi,..ngày đc gặp G.Huy....và khi anh chết, cô đã suy sụp...nhưng gặp anh...NT đã cho cô can đảm để cô tiếp tục sống nhưng sao..ngắn ngủi quá..giờ ông trời lại mang anh đi...có quá tàn nhẫn ko?
Ko, cô đáng bị vậy...cô đã làm tổn thương NT, cô đã khiến anh buồn...cô ko đáng để có anh...vậy sao ng chết ko phải là cô....
- Nghị Tường...sao em vẫn còn trên đời...sao.. – Linh suy sụp hoàn toàn
- Ng nhà của bệnh nhân Trương Nghị Tường... – tiếng cô y tá vang lên - ..ở đâu?
- ... – Linh đứng dậy, mắt đỏ hoe....nhìn cô y tá..
- Là cậu à? – Cô y tá nhìn ‘úi, đẹp trai quá’ - ...bệnh nhân Nghị Tường đã chuyển sang phòng bệnh 102 rồi...
-... – Linh ngạc nhiên, cô muốn phi nhanh tới bên Nghị Tường. - ...sao...bác sĩ...-cô nghẹn lại.. - ...bảo anh ấy...đã...
- Đó là bệnh nhân khác mà – cô y tá hồn nhiên - …cậu ấy đc chuyển qua bên khoa hô hấp vì lấy đạn xong…
Cô y tá chưa kịp nói xong thì Linh đã quay phắt đi, mặt hầm hầm như thịt bầm bún chả…nhìn mặ cô ai cũng tưởng tượng thằng nào vừa đắc tội với cô đang nằm còng queo trong 1 cái xó xỉnh nào đó khiến họ chợt rùng mình…thực ra Linh đang rất vui, NT không chết, cô sẽ chạy ngay đến với anh ấy và nói cô yêu anh ấy…
Đứng trước cửa phòng 102…cô không dám vào…nhỡ..trong đó lại là 1 sự nhầm lẫn như lúc nãy..cô sẽ mừng hụt thì sao…Một bàn tay khẽ đẩy cửa bước vào…
- Anh là.. – cô gái nói (con bé hôn thê của NT ý) - …bạn anh NT à..
- … - Linh đã chắc chắn sau cánh cửa kia, NT đang nằm đợi cô, cô ngồi xuống, từ xa để nhìn NT ngủ, bình thường, cô có để tâm đâu, nhưng nay, cô muốn ngắm anh thêm nữa, anh đẹp trai thật…cô chăm chú nhìn mà cái mặt Linh cứ như muốn chạy ngay lại bóp cổ anh đến nơi khiến cô bé kia lo lắng…
- Anh …không sao chứ? – ‘úi, anh ý là ai mà đẹp trai thế kia’
- Không..- Linh mắt dán vào NT và quay ra..- …cô là…
- Em là…Diệu Linh ..vị hôn thê tương lai của anh Tường..
‘C..cái gì ? hôn thê ? Mình ko nghe lầm đó chứ ? cô ta là vị hôn thê, hừ, NT anh mau dậy ngay cho tôi, giỏi lắm...đã có hôn thê rồi cơ à..giỏi,...giỏi...trong khi tôi lo cho anh...khóc hết nước mắt vì anh khi tưởng anh đã chết...còn anh ...nằm ko mà cũng tán tỉnh con gái nhà ng ta đc...sao anh ko chết quách đi cho rồi..hả...hả..tên NT ngốc nghếch kia ? Lại còn Diệu Linh nữa chứ. Cũng tên Linh cơ đấy. Bực mình thật, ôi, tức chết mà...’
Dường như hỏa khí đang bốc ra ngùn ngụt từ ng của Linh, cô bé kia ko dám nán thêm nữa, nhanh chân ko thì chết..Linh cầm quả táo lên và..phăm phăm phăm...cô cầm dao chém táo...chứ ko gọt nữa...1 lúc sau..trái táo thành 1 đống trên đĩa...chả biết nên gọi là đống gì nữa..
- Linh... Linh... – NT đang mê man…
‘Ờ..đến ngủ mê còn gọi tên đứa khác nữa…bực mình…mình ngồi ngay cạnh mà không gọi… (đâu..anh gọi tên chị mà)…rồi, thích gọi thì cho gọi…’. Lúc này, mặt Linh y như thịt bầm xông khói..cứ như chờ lúc NT dậy là phi đến luôn, tư thế đã chuẩn bị sẵn rồi…
Mấy tiếng sau..cái sát khí của chị Linh không những không giảm mà còn tăng ngút trời …vì sốt ruột, và cuối cùng…anh NT cũng tỉnh…thế nhưng trc khí thái cao ngút trời của chị Linh, anh chả dám mở mắt ra luôn…cứ ti hí, thi thoảng nhìn hé chị ý xem đã nguôi giận chưa?
- Dậy đc chưa – Linh nhìn, ánh mắt sát khí đằng đằng…nhìn NT chằm chằm…
- ..-biết không ngủ đc nữa..NT mở mắt.. – ôi, đây là đâu nhỉ, thèm ăn hoa quả ghê…
- Trên bàn… - Linh gằn giọng khiến NT khẽ giật mình…híc, anh nhìn lên bàn thì ối giời ơi, cái đống gì nằm lù lù trên đĩa thế kia? - …c..cái…gì… đây?
- Táo.. – Linh nhìn NT không chớp mắt..
- Ăn đc không? – NT nhìn Linh ái ngại..
- Không ăn tôi để đấy làm gì? – Linh hằn học..
NT không biết ai, cái gì, thứ gì, ng nào dám chọc giận Linh đến như thế, làm anh phải chịu vạ lây.. (anh là kẻ gián tiếp gây ra ý)
- Nay..-NT dò xét.. – ai chọc tức em vậy?
- Anh NT..anh tỉnh rồi sao? – Tiếng con bé Diệu Linh vang lên.. – em gọt quả táo cho anh ăn nha, ơ, anh đang ăn cái đống gì vậy – nghe đến đây, Linh bốc hỏa như muốn thiêu rụi luôn cả bệnh viện – không ăn thế đc đâu, anh đang bệnh, đưa đây, a, cái này chắc là anh kia gọt à? Con trai bất tài trong mấy cái này thật đấy, thôi, để em gọt cho dễ ăn…
Thôi, quả này cái bệnh viện này ra tro luôn, NT nhìn Linh và đã hiểu phần nào câu chuyện khiến nàng ta tức giận.. NT nhìn con nhóc kia..rồi lại nhìn Linh ‘úi, mẹ ơi, chọc vô tổ kiến lửa rùi’
‘hừ, lại còn liếc mắt đưa tình với con nhỏ nữa…cay cú’, Linh ngồi im, bất động. NT biết thừa, đằng sau im lặng là có giông tố. Anh hất nhẹ cô bé ra…hỏi
- Ơ…Huy này…
- Về đây! – Linh đứng phắt dậy, hỏa khí ngút trời giờ đã chuyển sang tử hàn khí lạnh thấu xương tủy khiến NT khẽ rùng mình.. – 2 vợ chồng cứ tiếp tục.
Linh đóng cửa cái rầm.. ‘thôi, thế này tiêu mình rồi, Linh giận mất rồi, hiểu lầm nữa, trớ trêu thay, thôi, cuộc đời mình chấm dứt tại đây luôn…huhu’ NT khóc thầm bên trong…