Cô Nàng Hotboy

(1)
Tôi ngồi một mình dưới gốc cây ở sân vận động.

Dũng khí của con người không phải là vô tận, cũng có lúc nó bị cạn
kiệt. Tôi luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Hàn Thành Nam,
nhưng lần nào tôi cũng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của anh và hình ảnh
anh bước đi không ngoảnh đầu lại.

Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ, không phải anh hiểu lầm tôi mà tôi đang hiểu lầm điều gì đó. Có lẽ tôi chỉ đơn phương nghĩ rằng có thể anh thích
mình, vì thế anh mới hiểu lầm. Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc
có lẽ anh không hề thích mình.

Mấy ngày liền anh không về ký túc, chắc là anh không muốn gặp tôi.
Nếu chỉ đơn thuần là ghét, nếu chỉ đơn thuần là hiểu lầm thì anh không
nhất thiết không quay về ký túc nữa chứ?

Không về ký túc thì thôi, ngay cả sân quần vợt cũng không thấy bóng
dáng đâu. Rõ ràng biết là anh cố tình tránh mặt nhưng lại không có dũng
khí để nói gì với anh. Tôi đúng là con ngốc.

Trở thành người xa lạ như thế sao?

Tuy trong lòng tôi rất muốn phủ định nhưng dường như đó là một chuyện không có cách nào có thể ngăn lại được.

“Hiểu Ưu, cậu đã ngồi ngây ra đấy 2 tiếng 32 phút 28 giây rồi đấy”. Một giọng nói ẩn chứa sự giễu cợt vang lên bên tai.

“Tôi đang suy nghĩ”. Không cần nhìn tôi cũng biết người đến phá đám lúc này nhất định là anh chàng tên Hạ Dạ Hàn.

Anh chàng này dường như hoàn toàn ngược lại với Hàn Thành Nam. Dường
như anh ta có thể xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Cho dù tôi rất
rất không muốn gặp anh ta thì anh ta cũng đến bên tôi rất đúng giờ.

Dần dần, dường như tôi đã quen với sự xuất hiện của anh ta. Điều đó
có nghĩa là gì? Có nghĩa là thói quen quả là một thứ đáng sợ.

“Nghĩ gì? Nếu là vấn đề trong sách vở thì tôi có thể giúp cậu”. Anh ta nhếch mép cười.

Ngay cả nụ cười đầy hàm ý ấy của anh ta dường như tôi cũng đã quen rồi.

“Vấn đề trong sách vở? Cậu tưởng tôi bị điên à? Tôi đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, đừng có làm phiền tôi”. Tôi nói với giọng điệu
chẳng tử tế gì.

“Vấn đề quan trọng sẽ là gì nhỉ? Ví dụ chuyện có liên quan đến yêu
đương với Tiểu Nam?” Lời nói của anh ta nghe thì có vẻ như vô tình nhưng lại rất dễ đánh trúng chỗ hiểm của tôi.

“Đừng có nói cái kiểu mơ hồ ẩn ý như thế”. Tôi bực tức nói.

Trước mặt con người này dường như tôi hoàn toàn không có bí mật nào. Lẽ
nào anh chàng này không thể đừng để ý, cho dù có nhìn thấu thì cũng vờ
như không biết gì được hay sao? Thấy tôi luống cuống, hoảng hốt, lo sợ,
tức giận thì anh ta vui lắm sao?

“Vấn đề quan trọng như thế đừng nghĩ quá nhiêu, nếu không đầu óc ngu
muội của cậu sẽ bị súp pơ đơ đấy”. Anh ta cười và gõ vào đầu tôi.

“Biết thế rồi thì đừng có làm phiền tôi”. Tôi bực tức nói.

“Thế thì đâu có được”. Anh ta phấn khích nói.

“Vì sao?”

Vốn dĩ là một chủ đề rất tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao tôi lại tiếp tục nói với anh chàng này, lại còn không suy nghĩ gì mà hỏi vì sao? Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên mất rồi.

“Chuyện này nếu nhất định hỏi vì sao thì dường như sẽ không có ý
nghĩa gì nữa. Lẽ nào bạn Hiểu Ưu không cảm nhận được vì sao tôi lại đối
xử với bạn thế này sao?” Giọng nói của anh ta lại bắt đầu mê hoặc. Kiếp
trước anh ta là hồ ly sao?

Câu nói này của anh ta có ý gì? Cái gì mà “vì sao tôi lại đối xử với bạn….”?

“Nói…nói chuyện thì cứ từ từ mà nói, việc gì phải sát lại gần thế này?” Tôi cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta.

Tôi có cảm giác, chỉ cần anh ta lại gần là chắc chắn sẽ có chuyện chẳng
lành. Tôi nói như thế là có căn cứ. Mỗi lần anh ta dựa sát vào người tôi là Hàn Thanh Nam sẽ xuất hiện đúng lúc và hiểu lầm tôi. Không hiểu vì
sao mà lại trùng hợp như thế.

“Dựa sát như thế này….là sợ người khác không nhìn thấy chúng ta đang
thân mật”. Anh ta mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại hướng ra xa.

Vì thấy anh ta nhìn ra phía xa, đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành. Tôi cảnh giác dõi theo hướng nhìn của anh thì nhìn thấy một hình bóng
quen thuộc.

Hạ Dạ Hàn….Anh ta cố tình?

Nhìn hình bóng dần khuất xa rồi nhìn người ngồi cạnh đang nhếch mép
cười, đột nhiên tôi có cảm giác anh ta cố tình. Có phải là hai lần trước anh ta cũng nhìn thấy Hàn Thành Nam đến, vì thế mới…….

“Cậu” Khoảnh khắc tôi định chất vấn anh ta thì anh ta lại mở miệng trước.

“Muốn hỏi tôi có phải vì nhìn thấy cậu ta nên mới làm như vậy không
chứ gì? Nếu tôi nói là không phải thì cậu có tin không?” Giọng nói của
anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta rùng mình.

“Tôi…..” Với câu hỏi đó, đột nhiên tôi có cảm giác lúng túng, không dứt khoát.

Nếu “không” là phủ nhận, nếu “có” là thừa nhận, không muốn thừa nhận
thì phủ nhận….nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ hỏi tôi có tin hay
không?

Giọng nói của anh ta rất hờ hững, mắt cũng không nhìn tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ta cần câu trả lời của mình.

Có phải là ảo giác của tôi không? Anh ta quan tâm đến việc tôi tin
hay không tin anh ta? Chẳng phải anh ta là một người không bao giờ tin
bất kỳ ai sao? Vì sao lại quan tâm đến việc người khác có tin mình
không?

Có lẽ, anh ta thực sự là một anh chàng muốn giấu suy nghĩ thực của
mình, sau đó vờ như không quan tâm đến điều gì, thực ra lại rất quan
tâm.

“Thôi, câu hỏi vô nghĩa như thế này có hỏi cũng bằng thừa. Câu trả
lời thế nào cũng vậy mà thôi”. Sau khi nói một câu tự chế nhạo mình như
vậy, anh ta chuẩn bị bỏ đi.

“Tôi tin cậu…..” Tôi không biết đã nói câu nói ấy như thế nào, chỉ biết
rằng nếu tôi không nói thì…..nhất định anh ta sẽ rất đau lòng. Bởi vì
thực ra anh ta rất quan tâm đến nó.

Bước chân đang định bước đi bỗng dừng lại.

Dường như anh ta và Hàn Thành Nam đều thích quay lưng về phía tôi, có phải là muốn cho tôi thấy nhìn từ phía sau họ gợi cảm như thế nào ư?

“Tất cả mọi người….đều thật ngốc”. Anh ta không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ.

Thật ngốc?

“Mua bữa trưa rồi, nhớ ăn đấy”. Nói xong anh ta bước đi.

Những anh chàng này….lần nào cũng chỉ nói mập mờ, lần nào cũng khó hiểu như thế. Chỉ có điều….bữa trưa?

Tôi nhìn bên cạnh, không biết có thêm một cái túi từ lúc nào.

Sữa chua hoa quả và bánh pudding? Đều là thứ tôi thích, chỉ là trùng hợp hay thực sự anh ta biết tất cả?

Tôi mơ hồ nhìn theo bóng ánh ta. Tuy không biết rốt cuộc bên trong
chiếc mặt nạ kia là con người như thế nào, chỉ có điều, đôi lúc vẫn có
thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp trong sự vô tình của anh ta. Có
lẽ đó chính là lý do mà tôi có thể tin anh ta. Bởi vì cảm nhận được tấm
lòng của anh ta nên mới nghĩ anh ta không phải là người lạnh lùng.

Tôi cầm bánh pudding lên nhưng lại vô tình nhìn thấy dòng chữ trên
đó: “Nghe nói con gái đều thích bánh pudding và sữa chua, vì thế tôi
nghĩ nhất định Hiểu Ưu sẽ thích”.

Trong nháy mắt, tất cả mọi sự cảm động của tôi vụt tắt.

“Cái đồ đáng chết, anh ta và Hàn Thành Nam là cái đồ không có thuốc
chữa”. Tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nói với mình. May mà răng của tôi khỏe, nếu không thì đã sớm bị gã chết tiệt này làm cho tức đến rụng hết răng rồi.

Cứ nghĩ đến Hàn Thành Nam là tôi lại thấy tim mình nhói đau. Phải
nhanh chóng làm lành, nếu cứ tiếp tục thế này, trong lòng hết chất chứa
thứ này lại đến thứ kia, chắc tôi sẽ tâm thần phân liệt mất.

Nhưng phải làm lành thế nào đây?

Tôi không biết rốt cuộc mình đã làm gì để anh ấy giận. Thêm vào đó là anh chàng này không hề có ý muốn làm lành với tôi. Phải làm thế nào mới được đây?

“Minh Hiểu Ưu, hình như dạo này cậu rất thân thiết với Hạ Dạ Hàn”.
Lúc tôi vẫn đang than thở vì chuyện của Hàn Thành Nam thì một bóng đen
bao trùm lấy tôi, cùng với sự xuất hiện của bóng đen ấy là giọng nói
này.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt thô kệch tuy đang mỉm cười nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

“Hội trưởng Hưu Tư”. Anh chàng cao to thế này mà đi lại không phát ra tiếng động gì. Tôi thấy tốt nhất là tôi nên nhanh chóng quen với những
người ở đây. Đi lại không có tiếng động, biến hóa xuất quỷ nhập thần,
xuất hiện bí hiểm sau lưng, quả là “đáng sợ”.

“Chẳng phải đã nhắc nhở cậu rồi sao? Đừng có lại gần anh chàng này”.
Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, thân hình cao to gần như chắn hết tất cả ánh mặt trời.

“Cậu ta….dường như không phải loại người mà mọi người nói”. Dường như tôi đang thay Hạ Dạ Hàn giải thích điều gì đó. Tuy rằng tôi cũng thấy
lấy lập trường của mình để giải thích cho anh ta có chút gì đó hơi kỳ
lạ, đặc biệt là trong tình huống mơ hồ này.

“Đó là vì cậu vẫn chưa biết con người thật của cậu ta….” Dường như
hội trưởng Hưu Tư đã trải qua chuyện gì đó. Anh ta nhìn về phía trước,
có cảm giác khinh đời giống như cao tăng đắc đạo.

Con người thật của anh ta….Nói ra thì quả thực tôi không hiểu con
người thật của anh ta. Tuy tôi đã nghĩ đến việc tìm hiểu anh ta nhưng
chưa thực sự làm.

“Hội trưởng, mọi người hiểu con người thật của cậu ta sao?” Đột nhiên tôi mở miệng nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết vì
sao mình lại nói như thế.

“Chúng tôi….chính là vì mọi người đều không hiểu nên mới thấy cậu ta đáng sợ”. Hội trưởng Hưu Tư tiếp tục nhìn về phía trước.

Không hiểu nên mới thấy đáng sợ. Dường như câu nói ấy của hội trưởng Hưu Tư có ý gì khác.

Nhưng câu nói này của hội trưởng Hưu Tư lại khiến tôi có cảm giác rất tức giận. Chỉ vì không hiểu nên phủ nhận anh ta sao? Chỉ vì không hiểu
nên mới kết luận anh ta là người như vậy sao?

“Có phải mọi người chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu con người thật của cậu ta không?” Ngọn lửa căm giận trong lòng tôi càng ngày càng lớn.

Dường như hội trưởng Hưu Tư không ngờ tôi lại nói câu ấy, vì thế mơ
hồ nhìn tôi. Khuôn mặt của tôi ẩn chứa vẻ tức giận không thể kìm nén
được, không biết hội trưởng Hưu Tư nhìn rồi có thấy càng mơ hồ hơn
không?

“Nếu cậu ta cố tình che giấu thì hà cớ cậu phải cố hiểu bằng được?”
Hội trưởng Hưu Tư quay mặt đi, không để ý đến sự tức giận của tôi.

Cố tình che giấu, vì vậy không tìm hiểu sao? Câu nói nghe có vẻ rất
có lý của hội trưởng Hưu Tư lại khiến ngọn lửa tức giận của tôi bùng
cháy dữ dội. Vì sao ư? Có lẽ vì tôi đã phát hiện điều vô lý trong câu
nói nghe có vẻ có lý này. Bởi vì tôi biết, đôi khi, có những chuyện, có
lẽ không phải do người ta cố tình che giấu. Chỉ là có một số người, sau
khi trải qua chuyện gì đó liền quen với việc che giấu con người thật của mình, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì không muốn bị tổn thương.

Đối với những người này, tuy che giấu con người thật của mình, dùng
vỏ bọc cứng cáp để bảo vệ mình, tưởng rằng làm như vậy sẽ không bị tổn
thương, nhưng vì không còn bị tổn thương nhiều như trước nên nỗi cô đơn
cũng theo đó mà tăng lên. Điều đó….có lẽ là khuyết điểm của việc ngụy
trang bản thân mình.

Vì nỗi cô đơn tăng lên, dường như những người này càng khao khát được người khác hiểu hơn. Cho dù là cách vỏ bọc rất dày nhưng vẫn hy vọng
người khác có thể hiểu được mình. Cho dù chỉ là một người thôi cũng
được….

Nhưng câu nói “hà cớ cố hiểu bằng được” đã đập vỡ tất cả hy vọng của anh ta.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi có thể cảm nhận được nụ cười của
Hạ Dạ Hàn. Dường như tôi càng muốn tìm hiểu câu chuyện có liên quan đến
anh ta.

“Có lẽ chính vì mọi người không hiểu nên cậu ta mới muốn che giấu
cũng nên, chẳng phải sao?” Tôi không biết mình muốn hỏi hội trưởng Hưu
Tư hay hỏi chính bản thân mình.

“Suy nghĩ của mỗi người không ai giống ai, ngay cả bản thân mình chúng
ta còn không thể hiểu được, huống hồ là những người cố tình che giấu bản thân mình?” Lời nói của hội trưởng Hưu Tư dường như ẩn chứa chút thương cảm mơ hồ.

Đột nhiên tôi thấy mọi thứ đều rất mơ hồ. Hội trưởng Hưu Tư xuất hiện một cách mơ hồ, sau đó cùng tôi nói rất nhiều câu mơ hồ.

“Hội trưởng, anh đến tìm tôi là để nói chuyện về Hạ Dạ Hàn sao?”

Vì không muốn tiếp tục chủ đề nói chuyện này, vì sợ rằng nếu tiếp tục nói về Hạ Dạ Hàn thì tôi sẽ lập tức chạy đi hỏi anh ta rốt cuộc bí mật
của anh ta là gì nên tôi thấy chuyển chủ đề nói chuyện thì tốt hơn.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn biết rốt cuộc cậu và Nam làm sao vậy?”

“Chúng tôi?” Tôi mơ hồ nhìn hội trưởng Hưu Tư.

Rất rõ ràng sao?

Gần đây có cảm giác mọi người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác, thì
ra mọi người đều biết tôi và Hàn Thành Nam xảy ra chuyện sao?

“Cậu Nam suốt ngày đến tìm tôi nói muốn chuyển ký túc. Hai người đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hàn Thành Nam muốn chuyển ký túc?

Đột nhiên tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Tuy anh
chàng này rất tức giận nhưng cũng không nhất thiết phải giận đến mức này chứ? Lại còn đòi chuyển ký túc…cái anh chàng này….

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi có cảm giác bị bỏ rơi.

Anh giống như một đứa trẻ giận hờn vô cớ, có chuyện gì không thể nói rõ
ràng được sao? Nhất định phải giận hờn đến mức không thể cứu vãn được
sao? Nhất định phải thành ra như thế này sao?

Một tâm trạng vốn đã không bình tĩnh vì biết chuyện Hàn Thành Nam muốn chuyển ký túc lại càng không bình tĩnh hơn.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Nam nó chẳng chịu nói gì cả”. Những lời nói
quan tâm của hội trưởng Hưu Tư vang lên bên tai nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì cả. Lúc này đây, điều duy nhất tôi nghĩ tới là lập tức đi tìm
Hàn Thành Nam để nói cho rõ ràng.

Nhất định phải tìm Hàn Thành Nam để nói cho rõ ràng….

“Hội trưởng, tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước đây”. Nói xong tôi đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Hàn Thành Nam.

“Cậu ta ở tầng thượng của ký túc”. Lúc mà tôi vẫn chưa kịp chạy đi thì đột nhiên hội trưởng Hưu Tư nói câu ấy.

Xem ra những người trong trưởng ngoài việc biết xuất quỷ nhập thần, đi
lại không có tiếng động thì còn có thể đoán được suy nghĩ của người
khác, chỉ có điều, dường như chuyện này không bao gồm Hàn Thành Nam. Nếu anh ấy có thể hiểu được suy nghĩ của tôi thì có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây để cho hội trưởng Hưu Tư nhìn thấu tâm tư của mình.

2)

Tôi chạy lên tầng thượng của ký túc với tốc độ ánh sáng.

Vì sao lại chạy nhanh như thế ư?

Vì tôi rất lo lắng.

Vì sao lại lo lắng ư?

Vì tôi sợ lại không gặp được anh ấy.

Tôi vừa chạy vừa thầm tự hỏi rồi tự trả lời một cách vô nghĩa.

Khi tôi thở hổn hển chạy lên tầng thượng của ký túc thì đột nhiên có cảm giác sợ hãi.

Rốt cuộc tôi đến để xin lỗi hay đến để chất vấn vì sao anh lại giận dữ đến mức như thế này?

Một người vốn dĩ tâm trạng đang rối bời như tôi, một người lúc nào cũng vô tình làm anh tức giận như tôi nên nói gì với anh đây?

Cân nhắc một hồi lâu, tuy vẫn chưa biết nói thế nào nhưng tôi vẫn quyết định gặp anh đã rồi tính.

Tôi rảo bước về phía tầng thường nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy một cảnh tượng.

Hàn Thành Nam…. anh ấy đang ngây người đứng bên mép tầng thượng.

Ký túc của chúng tôi, nói là cao thì không cao, nói không cao….nhảy xuống cũng chết người.

Nếu anh chàng này nhảy xuống thật…..

Trong đầu tôi xuất hiện vô số cảnh chết chóc khủng khiếp.

Sau đó tôi không nghĩ ngợi gì mà lao ra.

Tôi tuyệt đối không thể nhìn Hàn Thành Nam nghĩ quẩn được. Tuy anh
chàng này nhỏ mọn chết đi được lại còn thích giận rỗi vô cớ,
nhưng….nhưng, đối với tôi, anh ấy rất quan trọng.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân nên lúc tôi vẫn chưa lại gần thì đột nhiên anh ngoảnh đầu lại.

Dường như tôi không ngờ anh chàng này sẽ ngoảnh đầu, tôi muốn dừng
chân nhưng phát hiện mình chạy quá nhanh, không thể dừng lại được.

Ack….nếu như thế này thì có lẽ tôi sẽ nhảy xuống trước Hàn Thành Nam.

Con người mỗi khi gặp nguy hiểm đều nhắm mắt lại theo thói quen. Tôi
là người, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tôi nhắm mắt, không dám nhìn
mình đã rơi xuống từ tòa nhà cao tầng nào này như thế nào.

Theo tôi được biết cảm giác nhảy lầu sẽ là thời gian chậm lại, nổi
gió khắp người, cảm giác mất trọng lượng hoàn toàn, nhưng bây giờ tôi
không có cảm giác ấy?

Tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Hàn Thành Nam với khuôn mặt dữ tợn đang túm chặt lấy tôi, dường như là sợ tôi sẽ rơi xuống.

Anh chàng này….lúc nào cũng khiến người khác cảm động như thế.

“Cậu không muốn sống à?” Anh tức giận nói.

Không muốn sống là anh chứ? Tôi nghĩ vậy nhưng không dám nói ra. Dù sao thì bây giờ anh chàng này là ân nhân cứu mạng của tôi.

“Cái….cái đó….cậu, cậu ở đây làm gì?” Tôi cẩn thận hỏi.

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh, anh lạnh lùng quay mặt đi.

Nhỏ mọn….nhỏ mọn…vô cùng nhỏ mọn…..

Nhất định phải dùng thái độ này để nói chuyện với tôi sao? Chỉ có
điều….trong lòng tôi cũng có đôi chút an ủi, dù sao thì nói chuyện với
những lời lẽ không mấy tốt đẹp như thế này còn tốt hơn là lạnh lùng quay lưng vào mặt.

“….thực ra, mình….mình có chuyện muốn nói với cậu”.

Dường như gần đây tôi có một cái tật, đó là cứ nói vào vấn đề chính là tôi lại lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.

“Tôi không có gì để nói với cậu”. Nói xong anh đi về phía cửa tầng thượng.

Cái gì cơ. Vừa nãy tôi vẫn còn lo anh chàng này sẽ nghĩ quẩn, tôi
thấy chắc chắn là mình bị điên nên mới nghĩ vậy? Loại người nhỏ nhen như anh ta sao có thể áy náy vì người khác được?

“Ơ…ơ…..đừng, đừng nói như thế mà”. Tôi vừa cười trừ vừa chạy đến trước mặt anh, ngăn bước chân của anh.

Anh lạnh lùng nhìn người đang đứng chắn đường là tôi. Thú thực tôi
thực sự rất không thích ánh mắt của anh lúc này. 1/10 lạnh lùng. 2/10
mệt mỏi, 3/10 chán ngán, còn có 4/10 gì đó nhỉ? Tôi cũng không rõ.

Mặc dù ánh mắt của anh như vậy nhưng tôi quyết không từ bỏ.

Tôi hít một hơi thật sâu, làm một động tác ngờ ngệch nhất nhưng cũng dũng cảm nhất từ trước tới nay.

Tôi cúi người xuống, cơ thể gấp thành góc 900, sau đó giơ tay phải ra trước mặt Hàn Thành Nam.

“Xin cậu….hãy làm lành với mình”. Vì tư thế này mà tôi không thể nhìn thấy nét mặt của Hàn Thành Nam.

Lúc này, khuôn mặt đẹp trai của anh có xuất hiện vẻ cảm động không nhỉ? Nếu anh cảm động thì anh sẽ nói gì đây?

“…..là nỗi của mình, mình nên cầu xin cậu tha thứ mới đúng”. Anh nói
như vậy, sau đó là một nụ hôn nồng cháy hoặc một cái ôm thắm thiết.

Ack….háo sắc….háo sắc. Mình đúng là kẻ háo sắc, vì sao lúc nào trong đầu cũng nghĩ những thứ lung tung lộn xộn như thế này.

Một lúc lâu Hàn Thành Nam không nói gì.

Anh…..không biết anh sẽ đáp lại như thế nào.

“…tuy….tuy mình không biết rốt cuộc vì sao cậu lại tức giận, nhưng
mình đã tự kiểm điểm lại rồi. Xin xậu….quay lại có được không?” Tôi cố
gắng lấy chút dũng khí cuối cùng.

Nếu anh mà không nói gì nữa thì thực sự tôi không biết phải nói như thế nào.

“Không phải…..”

Lúc mà cánh tay đang giơ ra của tôi mỏi rã rời thì đột nhiên Hàn Thành Nam mở miệng nói.

Tôi ngẩng đầu, mơ màng nhìn anh.

Anh mím chặt môi, dường như đang cố che giấu cảm xúc gì đó.

“Hả?”

Anh nói không phải…..rốt cuộc cái gì không phải? Thực sự nghi ngờ về khả năng biểu đạt ngôn ngữ của anh chàng này.

“Không phải lỗi của cậu, vì thế, cậu không cần phải xin lỗi”. Nói xong anh định đi vòng qua người tôi.

Tuy nhiên, tôi không để cho anh có cơ hội ấy. Khoảnh khắc anh định đi vòng qua người tôi, tôi đã kéo áo anh.

“Chờ một chút”.

Anh dừng bước, không biết vì tôi kéo áo anh hay vì lời nói của tôi.

“Mình……”

“Sắp đến giờ vào học, tôi phải vào lớp rồi”. Anh khẽ nói.

“Đừng đi….” Tôi cũng khẽ nói.

Tôi cố gắng tóm lấy vạt áo của anh, nhưng anh lại cố gắng đi lên phía trước.

Tôi và anh giữ tư thế giằng co này. Đầu óc tôi rối bời, nên nói gì để giữ anh lại đây? Nhưng tôi đã cầu xin anh đừng đi rồi mà.

Anh kéo rất mạnh, đúng lúc mà vạt áo của anh tuột khỏi tay tôi….

“Mình muốn ở bên cậu”. Bỗng nhiên tôi nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không ngờ tới.

Tôi…..sao tôi có thể nói như vậy được chứ? Nhiệt độ trên mặt tôi tăng vọt.

“Cậu….cậu đang nói gì?” Hàn Thành Nam quyết dứt áo ra đi đột nhiên
dừng lại, quay người nhìn tôi. Anh chàng này….dường như mặt còn đỏ hơn
cả tôi.

“Mình….chỉ là mình….” Lần này thì đúng là bối rối.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hàn Thành Nam trông mới đáng yêu làm sao. Anh chàng này sao lại hay e thẹn thế nhỉ?

“Đừng có nói những lời kỳ cục như thế…..” Anh căng thẳng nói.

Những lời kỳ cục như thế?

Chẳng qua tôi chỉ nói là muốn ở bên anh mà thôi. Đợi đã….muốn ở bên
anh? Vì sao nghe có chút gì đó như đang tỏ tình vậy nhỉ? Tỏ tình….hai
cái má đỏ ửng của tôi nóng bừng lên.

“Cái đó mình….mình….mình….mình không có ý đó”. Hai má tôi đỏ ửng, tim đập rộn ràng, lại còn bối rối khoa chân múa tay muốn giải thích với
anh. Nhưng mặt anh đỏ bừng, miệng há hốc, rõ ràng là hiểu lầm.

Không được, phải nhanh chóng nói cho rõ ràng, nếu không tim cứ đập loạn nhịp như thế này thì chắc là chết mất.

“Thực ra….cái đó….cậu cũng biết đấy, mình là con gái. Vì thế nếu cậu
tức giận, muốn trả thù mình, sau đó nói chuyện của mình cho mọi người
thì mình sẽ thấy rất phiền phức”. Tôi mơ hồ nói ra những lời không đầu
không đuôi mà không hiểu vì sao.

“Cậu….chỉ vì bản thân mình nên mới nói những lời này sao?” Đột nhiên khuôn mặt của Hàn Thành Nam chuyển từ màu đỏ sang màu đen.

Anh chàng này thay đổi gì mà nhanh dữ vậy. Không phải là bị ốm đấy chứ? Có bôi kem thì cũng không nhanh đến thế.

Nhìn khuôn mặt đen như than của anh, đột nhiên tôi ý thức được rằng mình lại nói sai.

Làm thế nào bây giờ?

“Cậu đúng là đồ ngốc….từ nay chúng ta không còn quan hệ gì hết”. Anh lớn tiếng hét rồi biến mất với tốc độ ánh sáng.

Lại hiểu lầm rồi sao?

Lần này, dường như đã rạn nứt hoàn toàn….

Trời ơi! Rốt cuộc tôi đã làm gì, lao đến trước mặt Hàn Thành Nam như
một con ngốc, sau đó nói toàn những lời vô ích, cuối cùng lại làm cho
anh ấy giận dữ đến thế.

Tôi thấy mình giống như một kẻ không có đầu óc. Nếu có đầu óc thì làm sao có thể làm cho một người tức giận hết lần này đến lần khác? Nếu có
đầu óc thì làm sao có thể để cho mọi hiểu lầm cứ chồng chéo lên nhau thế này?

(3)

Tôi buồn rầu bước xuống tầng thượng.

Ngốc ngếch….ngu độn…..

Tôi không ngừng mắng chửi mình…..

“Đánh….”

“Đánh chết cậu ta….”

“Khụ…..”

Ở hàng lang tầng bảy vang lên tiếng người nói.

Chẳng phải lúc này mọi người đều vào lớp rồi sao, vì sao vẫn còn có những tiếng động này?

Không hiểu vì sao bỗng nhiên tôi thấy rất tò mò. Cũng không hẳn là tò mò, giọng nói này rất quen, hình như là người tôi quen.

Tôi đi từng bước từng bước về phía đó.

Trong phòng tắm ở cuối ký túc, mấy anh chàng cao to đang vây quanh một người.

Dường như tôi mơ hồ nhìn thấy người đứng ở giữa.

Người đó….chính là….

“Hạ Dạ Hàn?” Đột nhiên tôi thốt lên.

Vì tôi thốt lên ba tiếng ấy nên mấy anh chàng cao to kia đột nhiên
quay lại nhìn tôi. Vì họ quay người lại nên tôi nhìn rõ người bị vây ở
giữa.

Đó là….

Mái tóc đen nhanh bết dính bởi vết máu đỏ tươi, khuôn mặt trắng mịn
cũng dính đầy vết chân và vết máu. Đôi mắt sâu và trong veo lúc này đang nhắm nghiền lại. Đôi môi bóng mịn như thạch cũng bị nứt ra. Rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra với anh ta?

Bỗng chốc, tôi có cảm giác như máu của mình đang chảy ngược lại. Ngọn lửa căm giận cũng bùng lên.

“Các người đang làm gì?” Tôi lớn tiếng gào thét, sau đó chạy đến bên Hạ Dạ Hàn.

Rốt cuộc anh ta đã bị đánh bao nhiêu cái? Chiếc áo sơ mi trắng gần như biến thành màu đỏ sậm, vết chân, vết máu dính đầy áo.

“Thằng ranh này từ đâu chui ra, nếu biết điều thì mau cút đi”. Lúc
tôi lao vào vòng vây đến bên cạnh Hạ Dạ Hàn, muốn đỡ anh ta dậy thì một
giọng nói vang lên trên đầu tôi.

Tôi giận dữ nhìn người đó, muốn dùng ánh mắt hung thần gian ác mà tôi chưa bao giờ dùng đến để giết chết anh ta.

Tôi đoán, cho dù lúc này tôi rất tức giận thì ánh mắt của tôi cũng
không có khả năng sát thương. Nếu không vì sao khi tôi nhìn vào cãi gã
giống như đại ca của bang xã hội đen thì gã ta lại không hề cảm thấy run sợ?

“Hứ, ánh mắt kiểu gì thế? Lại còn dám không phục? Có tin là tao sẽ
đánh cả hai chúng mày không?” Cái gã giống như đại ca của bang xã hội
đen hung dữ nói.

Đánh cả hai đứa chúng mày? Nhìn xung quanh một, hai, ba, bốn, năm.
Năm thằng cao to có thằng nào không hung thần gian ác? Tôi nghĩ nếu bị
chúng đánh thì chắc sẽ rất đau.

Tôi là người vốn rất nhút nhát. Đối đầu với những người này không
phải là chuyện mà tôi hay làm. Nhưng….để mặc cho họ đánh Hạ Dạ Hàn như
thế này sao? Tôi không làm được.

Sau nửa giây cân nhắc, tôi quyết định…..

“Muốn đánh thì đánh, đừng đánh cậu ta, các người muốn đánh tôi thế
nào thì đánh”. Tôi tỏ ra rất oai hùng, tráng sĩ một đi không trở lại.

“Hôm nay đúng là gặp thằng không sợ chết”. Cái gã dữ tợn giống như đại
ca của bang xã hội đen nói ra một câu khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.

Không sợ chết?

Thú thật, thực ra tôi rất sợ.

Nhưng tình hình lúc này không thể thay đổi được. Nhìn đám người vây
quanh, ai ai cũng nắm tay chặt, phát ra tiếng kêu khục khục, tôi có thể
biết trước được mình sẽ chết thảm như thế nào. Cứ tưởng rằng những bọn
đầu trâu mặt ngựa chỉ có trong phim xã hội đen, bây giờ lại xuất hiện
trước mặt tôi như đang đóng phim vậy, không biết chúng có súng không
nhỉ? Không biết chúng có thể chỉ dùng một tay mà nhấc bổng tôi lên được
không? Trong đầu tôi toàn là cảnh tượng tanh máu. Những cảnh tượng này
khiến chân tôi nhũn ra.

Chỉ có điều chuyện đã đến nước này, nếu đã không còn đường lùi, vậy thì phong ba bão táp cứ dữ dội ập xuống đi.

Tôi đứng chắn trước mặt Hạ Dạ Hàn, nhìn chúng với ánh mắt khinh
thường. Nói là khinh thường thì cũng chỉ là nét mặt, thực ra trong lòng
tôi lúc ấy thấp thỏm không yên.

“Hứ…được thôi, đúng là thẳng nhãi không biết lễ độ”. Khoảnh khắc câu
nói ấy lọt vào tai tôi, cú đấm của hắn cũng giáng xuống người tôi, sau
đó….là những cú đấm như mưa tuôn bão táp.

Những cú đấm ấy đau hơn gấp mấy trăm lần tưởng tượng của tôi. Tôi chưa bao giờ nếm trải cảm giác này.

Rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đã bị giáng bao nhiêu cú đấm? Rốt cuộc là vì sao
mà lại bị đánh chết? Tôi….cố gắng nghĩ đến điều này, nhưng, dường như cố nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Rõ ràng là một người miệng lúc
nào cũng nở nụ cười, vì sao lại bị đánh chết? Có phải điều này liên quan đến sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh ta không?

Nhịp thở thoi thóp của Hạ Dạ Hàn vẫn còn vang lên bên tai tôi, có lẽ nào nỗi đau trong tim anh ta còn lớn hơn nỗi đau thể xác? Nghĩ đến đấy, đột nhiên tôi có cảm giác đau lòng.

Dần dần, những cú đấm này chậm lại, có lẽ vì bọn chúng đã đánh mệt rồi.

“Thằng oắt này rất biết chịu đựng. Hôm nay đến đây thôi, tao sẽ không tha cho chúng mày dễ dàng như thế này đâu”. Bên tai vang lên giọng nói
như cứu vớt, sau đó là tiếng bước chân của chúng lúc rời đi.

Cảm giác đau đớn khắp mình mẩy khiến tôi không còn sức để đứng dậy. Tôi chưa bao giờ có cảm giác như thế này….

Tôi nghiến rắng, gần như dùng hết tất cả sức lực mới đứng dậy được.

“Hạ Dạ Hàn….cậu vẫn ổn chứ?” Tôi cố nén đau đớn, khẽ hỏi Hạ Dạ Hàn.

Hạ Dạ Hàn ngồi dưới đất, từ từ mở mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế.

“Cậu thật ngốc…..” Nhìn thấy tôi, anh ta mở miệng nói ba chữ ấy, vẫn là nụ cười quen thuộc.

Nếu bỏ qua những vết máu trên khuôn mặt anh ta thì tôi vẫn tưởng rằng chúng tôi lại quay lại lúc ăn trưa, nhưng…..những vết máu đã khô trên
khuôn mặt tiều tụy ấy khiến tôi không thể nào bỏ qua được.

“Rốt cuộc….vì sao?” Có lẽ vì con gái nhìn thấy máu đều muốn khóc, đột nhiên tôi bật khóc mà không hiểu vì sao.

“Không cần phải vì tôi mà làm như thế….” Dường như anh ta cố gắng hết sức mới nói được câu ấy.

Anh cố gắng giơ tay phải lên vuốt má tôi, dường như muốn lau nước mắt cho tôi. Tay anh rất lạnh, nhẹ nhàng lướt qua má tôi khiến tôi có cảm
giác thương cảm mơ hồ.

Không cần thiết sao?

Dường như anh đã quen với việc bị mọi người bỏ rơi, vì thế mới nói những lời như thế.

“Bởi vì chúng ta là bạn. Nếu là bạn thì nên làm như thế, sao có thể
nói là không cần thiết được?” Bởi vì mặt tôi cũng bị đấm nên ngay cả mỉm cười cũng thấy khó khăn.

“Là bạn sao?”

Khoảnh khắc nghe tôi nói câu ấy, đột nhiên anh ngây người, vẻ lạnh
lùng trong ánh mắt cũng tan biến. Tuy ánh mắt đầy vẻ mơ màng nhưng tôi
nghĩ….như thế còn tốt hơn lạnh lùng nhiều.

“Ánh mắt đừng lạnh lùng nữa….ấm áp một chút được không?” Dường như
tôi đã không thể không chế được mình, dù là thân thể hay đầu óc.

Sau đó, thế giới của tôi đột nhiên biến thành màu đen. Có phải là đèn hỏng không? Hình như không phải, tôi đang nhắm mắt cơ mà.

Không biết vì sao tôi thấy rất mệt, rất mệt….tôi muốn nghỉ ngơi. Tuy
không nhìn thấy gì, tuy chỉ là mơ màng, nhưng vẫn có cảm giác.

Dường như tôi ngã vào một vòng tay. Dường như tôi được ai đó ôm rất chặt.

Là ai được nhỉ?

Hàn Thành Nam sao?

Không phải….là Hạ Dạ Hàn chứ?

Tôi mơ màng cảm thấy cái ôm đó mỗi lúc một chặt hơn.

Nếu là Hạ Dạ Hàn thì lần này…..thực sự anh ấy đã có niềm tin rồi.

Tuy nỗi đau đớn về thể xác khiến tôi không thể gắng gượng được nhưng
nghĩ đến việc vì chuyện này mà Hạ Dạ Hàn có thể tin tưởng người khác, vì chuyện này mà không còn giấu mình trong vỏ bọc lạnh lùng thì tôi thấy
rất xứng đáng.

Dường như….đây là chuyện duy nhất mà tôi đã làm đúng trong nhiều ngày nay.

Đột nhiên cảm thấy được an ủi.

Vì chút an ủi này mà tôi rơi vào trạng thái hôn mê sau khi đã cảm thấy yên tâm.

(4)

Có lẽ bây giờ tôi đã ngủ, vì ngủ nên mới không đau như thế.

Rốt cuộc vì lý do này mà tôi mất đi cảm giác hay vì quá đau mà mất đi cảm giác, tôi cũng không rõ nữa. Tôi chỉ biết khi tôi mở mắt ra…..

Giường trắng, gối trắng, chăn trăng…..hoàn toàn là một nơi không có sự
sáng tạo. Tôi nghĩ có lẽ tất cả các bệnh viện trên thế giới đều như thế
này.

Tôi vừa than thở vừa ngồi dậy.

“Ui a…..” Lúc ngồi dậy, tôi thấy người đau ê ẩm.

Vì sao lại đau thế này nhỉ? Bỗng nhiên tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra,
dường như….tôi bị đánh. Đúng, không sai, bị đánh, bị một đám người đánh.

Tôi nhớ, sau đó….

“Hạ Dạ Hàn….” Đúng, rõ ràng là tôi ở cùng Hạ Dạ Hàn. Anh ta….đâu rồi? Không biết đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tôi thấy rất căng thẳng.

“Cậu ta ở phòng bệnh khác”. Đột nhiên một giọng nói vang lên ở cửa.

Đó là…..Hàn Thành Nam?

“Hàn……”

Vừa nãy tôi gọi tên Hạ Dạ Hàn chắc là anh ấy đã nghe thấy.

Bỗng nhiên, khó xử trở thành tình thế duy nhất giữa tôi và Hàn Thành Nam.

Không biết vì sao gần đây tôi và Hàn Thành Nam lại thường xuyên rơi
vào tình thế này. Cho dù tôi có vắt óc suy nghĩ, muốn xoa dịu tình hình
nhưng dường như tất cả đều vô ích. Dù sao có rất nhiều chuyện nếu chỉ
dựa vào một phía thì hoàn toàn không thể khống chế được.

“Cậu không sao chứ?” Lúc không khí sắp rơi vào âm độ thì đột nhiên anh mở miệng nói.

Đó có được coi là câu nói của người không? Nhìn tôi thế này, từ trên xuống dưới, có chỗ nào giống như không sao không?

Chỉ có điều, tôi có thể hiểu câu nói ấy là lời quan tâm không? Vì sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Trước khi tôi ngất đi, rõ ràng là anh nói
phải vào lớp, vậy thì, điều đó có nghĩa là….anh quan tâm tới tôi, đúng
không?

Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi chợt nhìn thấy ánh sáng trong mối quan hệ của hai chúng tôi.

Anh quan tâm đến tôi như thế, để ý đến tôi như thế, điều đó có nghĩa là đối với anh tôi là người quan trọng không thể thiếu?

“Không, không sao….cậu quan tâm đến mình sao?” Tôi nhìn anh và nói

Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn anh chàng này sẽ phủ định, bởi vì anh ấy là một người kỳ cục và rất hay e thẹn.

“Không phải…..”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh chàng này lập tức đỏ mặt phủ nhận.

“Vậy thì cậu đến đây làm gì?” Tôi đắc trí nói.

Đã bao lâu không được nhìn thấy anh ấy đỏ mặt đáp lại lời mình rồi nhỉ?

“Tôi….tôi chỉ đến để nói với cậu, tôi sẽ không vì chuyện cậu và Hạ Dạ
Hàn ở bên nhau mà vạch trần thân phận của cậu”. Anh ấp úng nói.

Vì câu nói ấy của anh, tâm trạng nhẹ nhõm của tôi bỗng chốc biến mất,
niềm vui sướng trong lòng cũng nhường chỗ cho nỗi tức giận.

Từ trước tới nay, tôi thấy mình giống như một con ngốc trước mặt anh.
Nhưng không ngờ anh còn ngốc hơn cả tôi. Trước câu nói ngốc nghếch này
của anh, quả thực tôi không biết nên đáp lại như thế nào.

Vốn dĩ nên giận dữ quát lên với anh, nên hỏi anh vì sao lại như thế này, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đượm buồn của anh, đột
nhiên tôi thấy dường như mình không thể nói được điều gì.

“Giường của tôi vẫn còn trống đấy, sau này hãy sống thật tốt với Hạ Dạ
Hàn”. Đúng lúc tôi đang nghĩ không biết nên nói gì để anh hiểu tâm trạng của mình thì anh lại nói ra những lời như thế.

Ngọn lửa tức giận vốn dĩ vụt tắt vì nét thương cảm trên khuôn mặt anh đột nhiên lại bùng cháy. Sao…sao anh có thể nói ra những lời vô trách
nhiệm như thế? Thực sự anh không hiểu tâm tư của tôi sao?

Tôi mặc kệ nỗi đau trên cơ thể mình, nhảy xuống giường, túm lấy vạt áo anh một cách thô lỗ.

“Vì sao lúc nào cậu cũng thích làm theo ý mình? Lần nào cũng chỉ nói
những lời như thế, lần nào cũng tự mình quyết định mọi chuyện, lần
nào….cũng khiến tôi thấy mình giống như kẻ ngốc”. Nước mắt của tôi lăn
dài trên má, những vết thương trên khuôn mặt vì nước mắt chảy xuống mà
đau rát.

Vì những lời nói của tôi mà Hàn Thành Nam ngây người không nói gì.
Dường như anh chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại tức giận như vậy. Trong mắt anh, rốt cuộc tình cảm mà tôi dành cho anh là gì?

“Cậu….tôi….” Anh ấp úng, không biết phải nói gì.

“Tôi……tôi nói sẽ sống tốt với Hạ Dạ Hàn khi nào?” Rõ ràng là tôi quan tâm tới anh, tại sao anh lại không hiểu cơ chứ? Đẩy tôi ra như một kẻ
ngốc, đó là những điều anh muốn sao? Hay là….thực sự tôi khiến anh cảm
thấy khó xử như thế?

“Cậu…..” Vì những lời nói của tôi mà Hàn Thành Nam càng mơ hồ hơn.

Tuy nhiên cùng với tiếng “cậu” mơ hồ là…….

“Phịch…..” Dường như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Gần như trong cùng một khoảnh khắc, cả tôi và Hàn Thành Nam đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy Hạ Dạ Hàn đứng ngây ở cửa, dường như ánh mắt lạnh lùng hơn
trước đây. Sự lạnh lùng ấy giống như không có tiêu cự, khiến người ta
không khỏi rùng mình.

Tuy nhiên, khi chúng tôi hướng ánh nhìn về phía anh ta, đột nhiên
khóe môi anh ta nhếch lên. Đó là đường cong hoàn mỹ, đường cong hoàn mỹ
của riêng Hạ Dạ Hàn.

Nhưng đường cong ấy khiến tôi thấy sợ hãi.

“A, tốt quá, cuối cùng thì cậu đã tỉnh lại rồi”. Sau vài giây nhìn
thẳng vào mắt nhau, đột nhiên anh ta vừa cười vừa nói những lời như thế.

Nụ cười lạnh đến thấu xương ấy, tôi có thể cảm nhận được, chắc chắn là
vừa nãy anh ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Hàn Thành Nam,
nghe thấy câu nói “Tôi… nói sẽ sống tốt với Hạ Dạ Hàn khi nào”.

Anh ta….đã hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm rất nghiêm trọng.

“Thực ra tôi còn có chuyện, nếu Tiểu Nam đã ở đây rồi, vậy tôi đi trước đây”. Nói xong anh ta quay người định bỏ đi.

“Này…..”

Tôi nên giải thích điều gì đó.

Vốn dĩ…vì chuyện đánh nhau mà anh ấy mới bắt đầu tin tôi. Bây giờ
nghe tôi nói như thế, chắc chắn niềm tin ấy sẽ đổ vỡ trong nháy mắt.

Nếu anh ấy hối hận vì đã tin tôi. Nếu anh ấy lại giấu mình trong vỏ
bọc…..Vậy thì chắc chắn sau này anh ấy sẽ không thể tin người khác nữa.

Không được, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Với tình hình hiện tại của tôi bây giờ, cử động là rất khó khăn, nhưng vì ánh mắt ấy của Hạ Dạ Hàn……..

Tôi chạy về phía hình bóng sắp biến mất.

“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu, cậu đừng hiểu lầm”. Khó
khăn lắm tôi mới đuổi kịp anh, vừa kéo vừa nói như đang tuyên bố một
điều gì đó vậy.

“Tôi không hiểu lầm gì cả”. Đột nhiên Hạ Dạ Hàn quay người lại, mỉm cười với tôi.

Nụ cười của anh….thật gượng gạo….

“Chúng…chúng ta là bạn, thực ra tôi muốn nói điều đó”. Tôi lo lắng nói, sợ anh sẽ hiểu lầm điều gì.

Sau khi nghe tôi nói, nụ cười ấy biến mất, vẻ lạnh lùng bao trùm lên
khuôn mặt của anh. Anh không định tiếp tục che giấu tâm tư của mình hay
vì trái tim quá băng giá, băng giá đến nỗi không thể che giấu được nữa?

Đột nhiên tôi thấy cảm giác tội lỗi đè nặng nên người mình.

“Dường như….tôi chưa bao giờ nói sẽ làm bạn với cậu”. Anh nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Lúc này trông anh giống như Sura ở địa ngục khiến tôi kinh hoàng
khiếp sợ. Lời nói của anh lạnh lùng đến nỗi có thể khiến tôi đóng băng.

Không phải bạn sao?

“Hạ Dạ Hàn, tôi……”

“Hơn nữa, tôi cũng không nói là ở cùng cậu hay nói những lời như sống thật tốt”. Hình ảnh của tôi phản chiếu trong mắt anh. Tôi bây giờ đã ở
trong trạng thái đờ đẫn.

Câu nói này dường như hoàn toàn phân chia ranh giới với tôi. Giọng
nói của anh như tê liệt, dường như anh bắt đầu không tin tôi nữa.

“Cậu cũng không cần thiết phải như thế đâu, lúc nào cũng giả bộ đồng tình, thế là đủ rồi”. Nói xong anh quay người bước đi.

Giả bộ sao?

Dường như tôi đã thực sự mất đi lòng tin của anh. Hình bóng của anh
thật cô đơn, liệu sau này anh có biến thành người như thế này không?

Tôi nhìn bóng anh dần khuất đi, đột nhiên có cảm giác đau lòng mà không
hiểu vì sao. Dường như tất cả đều do tôi tạo ra. Con người ấy…..sau
này….

“Tuy tôi không biết vì sao cậu lại đối xử tốt với Hạ Dạ Hàn như vậy,
chỉ có điều, cậu đừng quan tâm đến cậu ta. Cậu ta…. là loại người…”.

Giọng nói của Hàn Thành Nam vang lên sau lưng tôi.

Vì câu nói ấy của Hàn Thành Nam mà nỗi bi thương cố kìm nén trong lòng tôi lại bùng lên, nước mắt của tôi tuôn rơi.

“Mình….không thể mặc kệ cậu ta”. Tôi khẽ nói.

“Cậu….ruốt cuộc là vì sao?” Giọng nói của Hàn Thành Nam ẩn chứa vẻ mơ hồ.

Ban đầu tôi cũng không biết vì sao.

Tôi tưởng rằng tôi đối với Hạ Dạ Hàn chỉ đơn thuận là tò mò, chỉ vì
anh ta đẹp trai, anh ta thông mình, vì thế tôi mới muốn lại gần anh ta.
Chỉ là, khi nhìn thấy hình bóng cô đơn của anh ta lúc nãy, đột nhiên tôi hiểu rằng.

Tôi không thể bỏ rơi anh ấy, không thể để anh ấy cô đơn một mình, bởi vì….

“Bởi vì tôi hiểu….bởi vì tôi cũng cô đơn một mình”.

Chính vì lý do này.

Vì thế tôi mới không thể bỏ rơi anh ấy….không thể nhìn anh ấy cô đơn bước đi.

“Mình là nữ sinh. Nhưng một người rõ ràng là nữ sinh như mình lại
đóng giả là nam sinh. Ở đây mình không quen ai, dù đau khổ hay khó khăn
mình đều phải đối mặt một mình. Mình thấy sợ, thấy buồn, thấy đau khổ,
đó đều là biểu hiện của nỗi cô đơn”. Tôi nói ra những cảm giác đã đè nén trong lòng suốt bấy lâu nay.

Tội sợ, hoàn cảnh như thế này, thân phận như thế này khiến tôi không
biết phải đối diện như thế nào. Nhưng….vì sao tôi lại lựa chọn ở lại
đây?

“Nhưng một người cô đơn như mình lại vì cậu, vì Hàn Thành Nam cậu đã
tiếp nhận tôi, nên mới ở lại đây. Vì cậu nên mình mới thấy nơi đây có ý
nghĩa. Vì thế mình không thể để cậu ta một mình, nếu mình cũng bỏ rơi
cậu ta thì mình nghĩ cậu ta sẽ không thể tìm thấy vị trí của mình. Mình
không thể bỏ rơi cậu ta, giống như cậu không bỏ rơi mình vậy”.

Nói xong tôi bước ra khỏi bệnh viện.

Khuôn mặt vẫn còn những giọt nước mắt, rõ ràng là buổi trưa trời vẫn
còn nắng, vậy mà bây giờ lại đổ cơn mưa. Tôi không có ô, nhưng tôi muốn
đi, vì thể tôi chỉ có thể đi dưới mưa.

Vết thương trên người đau rát vì nước mưa.

Hạ Dạ Hàn, rốt cuộc anh ấy sẽ đi đâu đây?

Tôi chạy đi như một kẻ điên, trong đầu nghĩ đến tất cả những nơi mà
anh ấy có thể đi. Nhưng tôi phát hiện tôi không hề biết nơi nào mà anh
có thể đến.

Mưa như trút nước, tôi đứng ngây trên con đường ngoài bệnh viện.

Tôi đứng đó như một đứa trẻ mất hết phương hướng….Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, tôi chỉ biết rất lâu sau đó, thế giới của mình lại
biến thành màu đen, không một chút ánh sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui