Sáng hôm sau, Duy Anh mắt nhắm mắt mở lò mò ngồi dậy. Bình thường hắn sẽ bị lôi dậy bằng những trận đánh khủng bố. Tuy nhiên, hắn là đang ở ktx, chỉ có mình hắn và nó. Giật mình nhìn lên giường, nó không còn ở đó. Đột nhiên một cánh cửa trong phòng mở ra, Thiên Bảo trong bộ đồng phục sạch sẽ bước ra ngoài, có vẻ nó đã tự thay băng cho mình rất tốt.
-Định đi học à? Sao không ở đây nghỉ đi.
Nó hoàn toàn lơ hắn mà bước ra ngoài. Hắn cuốn quýt chạy theo, bất đắc dĩ làm vệ sĩ không công cho nó. Suốt đường đi, bao nhiêu đứa đã bị hắn đánh tơi tả vì ném rác vào người Thiên Bảo (toàn trúng hắn chớ đâu). Nhờ vệ sĩ mà đây là ngày đầu tiên nó đến trường với bộ dạng hoàn hảo.
-Biến chổ khác.-Hắn đạp tên ngồi phía trước Thiên Bảo rồi ngồi xuống, gác chân lên bàn.
-Các người nghe cho rõ, từ giờ đây sẽ là chổ của tôi. Ai có ý kiến thì bước lên đây nói chuyện.- Giơ ngón giữa.
-"Ha ha ha... Có khí phách! Ta, hiệu trưởng của các em đây. Thiên Bảo, từ giờ e làm bảo mẫu cho thằng nhóc hư hỏng này đi. Lão già nhà nó đồng ý tống nó vào ktx chung với em rồi. Từ nay nhớ chăm sóc nó. Ha ha ha"-Tiếng lão hiệu trưởng vang lên từ đâu đó.
-Cái gì????!!!-Tất cả những ai nghe thấy (tất nhiên là nó không quan tâm) đều hét ầm lên.
-Lão già chết tiệt toàn tự mình quyết định. Hừ!-Hắn cau có.
-Này, chưa ăn gì đúng không? Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu nhá.-Hắn quay ra sau hỏi nó.
Nó vẫn chăm chú làm bài, không mải mai quan tâm chuyện gì đã và đang diễn ra.
-Này! Mau đi mua đồ cho tụi này.-Hắn tóm lấy một tên xấu số rồi buộc cậu ta đi mua thức ăn.
Do quá sợ hãi, tên đó liền chạy một mạch xuống 2 tầng lầu, băng qua sân trường hơn 600m, gom những gì cậu ta có thể ôm rồi chạy về lớp với tốc độ nhanh nhất.
-Ăn đi! Cái nào cũng được, cậu phải ăn để mau chóng hồi phục.-Hắn để hết lên bàn nó. (Thằng này mà bad boy gì, lừa tình, lừa tình >_