_Anh...anh nói tào lao gì thế? - nó sửng sốt.
_À không, chọc cô tí thôi!-Phúc cười.
_Làm hết hồn!-cô xoa xoa cái cổ.
_Mai sau tôi có làm gì sai thì đều có lí do hết ! Tôi xin lỗi, hãy cảm thông và hiểu cho tôi! Tôi không muốn cô đau lòng vì ng bạn mới như tôi. Đừng xem tôi là bạn, xem như ngày qua là cô mơ để lúc tỉnh dậy không phải đau lòng, cứ nghĩ rằng tôi không tồn tại thì cô sẽ sống tốt hơn đúng không? Tôi thật sự xin lỗi, nếu có duyên thật thì sẽ gặp lại với một mối quan hệ khác. Tạm biệt!-nói đã rồi Phúc quay bước đi.
Nó có chút sốc và không tin lời Phúc nói nhưng vẫn cố gượng để hỏi nhưng bóng Phúc đã khuất xa tầm nhìn và hòa vào cùng bóng tối mất rồi!
_Anh ấy bị gì vậy chứ? Mai qua ấy hỏi rõ xem thử mới đc!-nó nói rồi quay bước vào trong. Nhưng chưa đc mấy bước thì:
*Bụp bụp* Tiếng ai đó chạy.
*Bụp bụp bụp bụp*Nhiều tiếng chạy phát ra từ đằng sau.
Nó dừng lại, quay ra sau:
_AI đó?-nó la
_Ai đó ra đây mau, muốn gì thì ra đây mà nói!-nó la hết sức có thể để ọi ng nghe nhưng đã 11:00pm rồi! Ai cũng đã về phòng ngủ mà phòng cách âm hoàn toàn nữa chứ!(số chế này nhọ thật!)