Cô Nàng Mạnh Mẽ

uộc sống vẫn tiếp tục với hàng đống chuyện hổ lốn thập cẩm, nháy mắt, hai tháng trôi qua cái vèo.
Sau ngày đó Dương Tử cũng không còn xuất hiện trong thế giới của tôi
nữa, coi như hắn cũng biết tự trọng, cùng với người đàn bà kia hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của tôi.

Nhưng cuộc sống vốn không chỉ có những ngày bình thản. Một ngày tháng mười một, hết giờ làm tôi ra về, vừa ra khỏi cửa thì phát hiện trời
đang mưa. Cơn mưa này thật không nhỏ, ngoài trời là một khoảng mờ mịt.
Thực ra mưa cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát cả, nhưng ai nghĩ ngay
sau đó nó lại thành trở ngại lớn cho rắc rối của tôi.

Tôi nhận được điện thoại của Trình Thần, cứ tưởng nàng ta tự dưng nổi hứng xì tin, định gọi điện rủ tôi dầm mưa nhưng thật không ngờ….

“Tịch… Tịch Tịch, cứu với.”

Tôi sững lại một chút rồi cười nhạo nói: “Lại giả bộ gì nữa đây? Em
đâu phải là con nít mà chị định lừa em. Chuyện gì mà cần em phải cứu chị thế? Thẩm Hi Nhiên nhà chị đâu rồi?”

“Đi, đi công tác rồi …” bên kia truyền đến thanh âm run run, như muốn giấu diếm gì đó nhưng không giấu được sự hoảng sợ, giọng giọng chị lộn xộn lẫn tiếng nức nở: “Tịch Tịch, chị sợ lắm… Cứu chị.”

Trình Thần khóc sao? Lúc này tôi mới ý thức được vấn đề có vẻ trầm
trọng nên thu lại nụ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Chị đang ở đâu?”””

“Ở ban công trong nhà, trời mưa…chị bị ngã, bụng chị, bụng chị đau quá…, chảy máu nữa…”

Trình Thần nói năng lộn xộn, tôi hoàn toàn không hiểu chị đang nói gì chỉ bình tĩnh dặn: “Bây giờ chị gọi 120, xong báo tên bệnh viện cho em
biết. Em đến liền đây.”

“Gọi rồi, bệnh viện Ái Hoà…Tịch Tịch, là đứa nhỏ, đứa nhỏ!”

Tôi cúp máy mà sắc mặt trắng bệch, chạy vội ra đường đón taxi nhưng
trời mưa to ai cũng giành đi taxi), tôi đợi cả lúc lâu cũng không thấy
chiếc nào trống. Vừa bực vừa gấp đến nỗi tôi muốn ngắt luôn cái đầu mình xuống, cầm trên tay hù chết lái xe, sau đó cướp luôn một xe mà chạy.

Tôi vừa gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên vừa hướng về phía bệnh viện chạy như điên.

Đáp lại những cuộc gọi của tôi chỉ là giọng nói “Thuê bao quý khách
đang gọi…”, giọng nói này càng khiến tôi điên tới mức muốn giết người.


Bệnh viện Trình Thần đến cách nơi này cực xa, bằng vào tốc độ chạy bộ của tôi, tới khuya cũng chưa chắc tới. Tôi lại tìm bến xe buýt, xem lộ
tuyến, sốt ruột chờ xe. Mà không biết cái xe tuyến này bị tai nạn hay
làm sao mà đợi lâu thế cũng không có xe nào đến. Đang lúc lòng nóng như
lửa đốt thì một chiếc xe màu đen xẹt qua mặt tôi. Tôi nhớ rõ chiếc xe
này, tối hôm đó chính tôi đã cứu thoát nó khỏi tay của bọn lưu manh kia
mà. Tín hiệu giao thông dừng ở đèn đỏ, chiếc xe việt dã kia dừng lại như mong muốn của tôi. Tôi lúc này giống như gà bị cắt cổ, xông đại ra giữa dòng xe trên đường, mặc kệ tiếng kèn xe inh ỏi và tiếng mắng chửi sau
lưng.

“Bộp! bộp!” Qua lớp kính xe đã dán giấy đổi màu, tôi mơ hồ nhìn thấy
người đàn ông kia đang gọi điện thoại, tôi vỗ mạnh cửa xe, rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của anh ta. Cửa xe được hạ xuống, hơi ấm từ trong xe phà vào mặt tôi, cùng với sự ấm áp ấy là giọng nói trong trẻo như
tiếng mưa nhưng cũng không kém phần lạnh lùng: “Cô gái, chúng ta quen
nhau sao?”

“Quen, quen!” Tôi vuốt lớp nước mưa trên mặt, cũng chẳng để ý lớp
trang điểm đã bị nhòe, gấp gáp nói: “Cô gái tình một đêm, cô gái xé
tiền, cô gái đánh nhau với đàn ông!”

Tôi vừa dứt lời, hàng loạt cửa kính các xe đang chờ đèn xanh đều hạ
xuống một nửa lộ ra những gương mặt hiếu kỳ nhìn qua bên này.

Anh ta nhướn mày, môi mím lại, thái độ khó chịu định ấn nút đóng cửa sổ lại.

Tôi dùng tay cản cánh cửa sổ lại: “Khoan, khoan! Đợi đã! Đợi! Đợi!”

Tôi lấy cánh tay đè cửa xe lại, anh ta cũng không thể đóng cửa. Người đàn ông trong xe nói vài câu vào điện thoại rồi cúp máy, sau đó nhìn
chằm chằm tôi nói: “Cô gái, tôi đã nói rồi…”

“Không thích một phụ nữ xuất hiện nhiều lần trước mặt anh chứ gì? Tôi biết, tôi biết nhưng lần này tôi thật sự có việc gấp. Tôi cam đoan! Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa.
Thật đó. Nếu thấy anh tôi sẽ đi vòng đường khác” Tôi giơ ba ngón tay lên thề, trong lòng chỉ sợ anh ta không tin.

“Tôi chỉ hy vọng cô biến mất ngay lúc này.”

Tôi nghiêm mặt nói: “Tiên sinh, đây là chuyện liên quan đến mạng người đó.”

“Làm ơn, biến đi.”


Anh ta lãnh đạm nói xong, phía trước đèn xanh đã sáng, anh ta định lái xe đi luôn.

Tôi ngây người trong chốc lát, âm thầm nỉ non nói: “Mẹ nó, chấp chấp hết luôn.”

Nghĩ vậy, tôi vọt đến trước đầu xe của anh ta, giang hai tay cản lại, vẻ mặt kiên định nhìn anh ta phía sau kiếng xe. Anh ta nhíu mày, dường
như cảm thấy có chút tò mò với người dám đối nghịch với mình vậy.

Trong lòng tôi tôi tự phỉ nhổ bản thân một cái đã rồi khụy chân
xuống, ngồi bệt trên mặt đường đẫm nước, vừa gào vừa khóc: “Em có rồi!
Em có rồi! Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Anh không thương em thì cũng phải nghĩ đến đứa bé chứ. Em cùng đường rồi, thật sự là cùng
đường rồi!”

Xung quanh vốn đang yên lặng trong phút chốc liền nhao nhao lên.

May mà người đàn ông này là người trọng sĩ diện, tôi gào khóc không
bao lâu thì anh ta sắc mặt đen thui từ trên xe xuống lôi tôi lên, nhét
vào xe, nhấn ga nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Tôi hà hơi ấm trên xe, bình tĩnh lau nước mắt và cả nước mưa ướt sũng trên người nói: “Cám ơn, bệnh viện Ái Hòa.”

Không ngờ anh ta nghe thế liền thắng gấp, xe dừng lại ở ven đường,
mặt mày anh ta nhăn nhó nhìn tôi với vẻ không thể tin: “Cô có thật sao?”

Cần gạt nước trước kính xe đều đặn gạt qua gạt lại. Tôi chợt hiểu anh ta đang nghĩ gì, biết là đã bị hiểu lầm. Bây giờ nếu muốn anh ta nhanh
chóng đưa đến bệnh viện thì cho anh ta hiểu lầm một chút cũng tốt, vì
thế tôi gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, là thật”.

Anh ta nhìn tôi y như quái vật.

“Cho nên anh mau chở tôi đến bệnh viện đi.”

Sau một giây giật mình, anh ta trấn định rất nhanh nói: “ Bệnh viện thành phố gần…”

Tôi cắt ngang nói: “Không, không, tôi có bác sỹ quen ở bệnh viện Ái Hòa nên đến đó trước. Cám ơn.”


Cả đoạn đường sau đó chúng tôi không ai nói gì thêm.

Tôi cố sống cố chết gọi điện cho Thẩm Hi Nhiên nhưng vẫn không ai
nghe máy. Ý nghĩ bóp chết người này của tôi chưa bao giờ mãnh liệt như
vậy.

Rốt cục thì cũng đến bệnh viện, tôi bỏ anh ta lại với câu nói vội
vàng: “Thực xin lỗi, việc vừa rồi là gạt anh, vô cùng cám ơn anh đã đưa
tôi đến đây.” Rồi cũng không quan tâm anh ta có hiểu hay không tôi xoay
người lo lắng chạy vào đại sảnh bệnh viện.

Lúc đó, trời đã sập tối, bệnh viện vắng hơn ban ngày rất nhiều. Tôi
chạy vội đến quầy tiếp tân, sốt ruột hỏi: “Cô y tá, vừa rồi có một cô
gái được đưa vào cấp cứu phải không? Đứa bé kia…”

Tôi không nói hết, nhưng cô y tá cũng hiểu: “Có đấy, tên là Trình
Thần, hiện bệnh viện đang liên hệ người nhà đến đóng viện phí, đóng xong mới có thể tiến hành phẫu thuật, cô…”

“Cứu người, cứu người đã! Để tôi đi đóng viện phí, cô nói bác sỹ cứu người trước đi”

Mặc dù nói vậy nhưng khi nhân viên thu phí nói: “Số tiền trong thẻ
của cô không đủ!” thì đến cảm giác muốn chết của tôi cũng đã xuất hiện
trong đầu.

Tôi cố thuyết phục: “Cô ơi, tiền không phải là vấn đề, bệnh viện có
thể cứu người trước sau đó chúng tôi sẽ đóng tiền liền. Đây là chứng
minh thư của tôi, có thể giữ làm bằng”

Cô ta lạnh lùng, máy móc đáp: “Xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện, tôi không thể làm trái được.”

Tôi không còn cách nào đành phải điên cuồng gọi điện cho Thẩm Hi
Nhiên, đáp lại vẫn là cái giọng nữ vô hồn đó, tôi chưa bao giờ chán ghét giọng nói thông báo máy móc trong điện thoại như bây giờ. Tôi vừa tức
vừa vội, mắt đã bắt đầu đỏ nhưng lại không dám bật khóc.

“Bao nhiêu?” Nhân viên thu tiền đang nói chuyện với người nào đó.

Tôi đang cắn cắn ngón trỏ để tính toán xem tìm người bạn nào để vay tiền thì đột nhiên có một tờ giấy đưa đến trước mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông kia vẫn lạnh lùng như trước, anh ta nhìn chằm chằm tôi nhưng không nói gì.

Mũi tôi bắt đầu nghèn nghẹn, tôi cũng biết lúc này nói thêm gì cũng

bằng thừa nên tiếp lấy biên lai thu tiền nói: “Cám ơn, anh đợi tôi một
chút” rồi chạy đến chỗ bác sỹ.

Sau khi Trình Thần bị đẩy vào phòng giải phẫu, tôi dựa vào vách tường bên ngoài phòng mổ, ngồi xổm xuống, cảm giác có chút lạnh, tay nắm di
động bắt đầu hơi run run. Nhưng bây giờ tôi vẫn còn có một việc chưa
giải quyết, tôi lại tiếp tục gọi cho Thẩm Hi Nhiên, kết quả vẫn không ai nghe như trước.

Lúc này, tôi cũng không buồn nổi giận với anh ta nữa, tìm một người
bạn nào đó mượn tiền là được rồi, sau đó tôi xuống dưới lầu tìm người
đàn ông kia.

Nhưng lúc đến nơi anh ta đã bỏ đi, chạy ra cổng bệnh viện cũng không
tìn thấy xe anh ta. Tôi nghĩ người này thật sự nghĩ không muốn gặp lại
tôi mà. Chút tiền ấy, đối với anh ta chỉ là con số lẻ nên dĩ nhiên không cần tính toán với tôi làm gì.

Tôi thở dài, lần này mang nợ không phải là nợ tiền mà là nợ ân tình đấy!

Trong lúc tôi đang rối rắm thì điện thoại rung lên, vừa nhìn thấy tên người gọi: thật tốt, tên mắc dịch này rốt cuộc cũng biết gọi điện thoại lại. Giọng của Thẩm Hi Nhiên thật gấp gáp: “Alo, Tịch Tịch, tôi đang
bận, cô đừng gọi cho tôi nữa, chút nữa tôi gọi lại”

“Như thế nào? Chuyện của Trình Thần cũng không thèm nghe sao?”

“Ừ, hiện giờ tôi thực sự rất bận, có chuyện gì chờ tôi về nói sau.”
Bên kia vọng lại rất nhiều tiếng ồn ao, tôi biết anh ta thật sự có việc
nhưng nghĩ đến Trình Thần toàn thân đầy máu thì lửa giận của tôi lại bốc lên đầu.

“Nói sau? Vợ anh bị sảy thai anh có biết không? Cả người chị ấy toàn
là máu, bị người ta đưa vào bệnh viện lại phải chịu đau bao nhiêu lâu
mới được đưa vào phòng mổ anh có biết không?” Tôi nói tiếp: “Lát nữa à?
dù vợ anh có chết lạnh trong nhà chắc anh cũng chẳng biết! Anh đi chết
đi!”

Tôi cúp máy, tắt nguồn, người đàn ông này, cũng phải cho anh ta nếm cảm giác sợ hãi là như thế nào đi.

Sau khi giải quyết xong vài thủ tục, tôi ngồi chờ ngoài phòng giải phẫu, đến lúc này cả hai tay mới bắt đầu run rẩy.

Sảy thai… Sảy thai…

Tôi nghĩ đến Trình Thần khi gọi điện tràn ngập bất lực và sợ hãi cùng với việc Thẩm Hi Nhiên vội vàng tắt máy, trong lòng không khỏi cảm
thán.

Trong chuyện tình cảm, chẳng lẽ người phụ nữ đã bị định sẵn có số mệnh bi thảm hơn rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận