Cô Nàng Mộ Bên

Tối thứ Bảy, chúng tôi được mời đến nhà Bengt-Göran và Violet để ăn mừng tân gia. Vâng, tôi biết, tôi mới là đứa dọn nhà và đáng lẽ phải mời họ mới đúng. Nhưng tốt hơn là tỏ ra lịch sự, vì mọi chuyện đều cho thấy tôi sẽ chỉ có hai người đó làm hàng xóm trong một thời gian rất dài.

Tôi đã mua một bó hoa cẩm chướng trong thành phố. Đó là lại hoa xấu nhất đối với tôi, nhưng chuyện này thì hai người đó không thể biết được. Đó là sự chống đối ngầm của tôi mà không ai biết. Violet mê mẩn những bông hoa như thể chúng được hái từ vườn địa đàng. Rõ ràng tôi không phải là người duy nhất biết cố gắng.

Tôi mặc một chiếc quần dài và áo chui đầu bằng vải casơmia, giản dị nhưng dễ thương, tôi còn chải cả mái tóc nữa. Nhưng Benny tỏ ra lo lắng khi chúng tôi lên đường.

- Em không nghĩ là cần thay trang phục khác à? – Anh lẩm bẩm.

Giờ cơ, chúng tôi có đi dự lễ trao giải Nobel đâu kia chứ?

Nhưng tôi hiểu ngay điều anh muốn nói khi nhìn thấy Violet. Cô nàng đã khoác lên cơ thể ba mươi mốt tuổi của mình một bộ váy màu hoa cà viền bạc và lênh khênh đi lại trong nhà trên đôi giày cao gót. Thời gian cô ta dành cho việc trang điểm có lẽ đủ để tôi sơn lại toàn bộ hành lang trên gác. Đương nhiên, tất cả sự chuẩn bị này không phải ngày nào cũng có, vì Bengt-Göran tỏ ra đặc biệt phấn khích. Anh chàng véo mông Violet khi cô ta bê thức ăn đi qua. Tất nhiên là cú véo trượt đi vì Violet là một cô gái rất săn chắc, véo mông cô ta chẳng khác nào bấu tay vào một quả bóng rổ.

Thức ăn tuyệt ngon nhưng câu chuyện bên bàn ăn lại nhạt toẹt. Bengt-Göran và Benny bàn bạc về tình hình cây cối trong khu rừng của họ. Sau đó cả hai chuyển sang đề tài săn nai sừng tấm, tranh luận về chỗ mai phục tốt nhất, rồi lái câu chuyện sang việc đi săn chim. Vừa dài vừa dai vừa dở. Dường như cả hai đều không nghĩ đến việc để cho hai cô gái chúng tôi tham gia vào câu chuyện.

Khi chúng tôi dùng cà phê với kem rượu tự làm tuyệt ngon thì mọi người bỗng im lặng. Violet quay sang tôi và bắt đầu kể chuyện bán đồ trang điểm tại nhà một cách đầy tự hào. Tôi chợt hiểu ra tại sao cô ta lại tô vẽ cầu kỳ đến thế. Hóa ra cô ta chỉ đang quảng cáo cho công việc làm ăn của mình.

- Chị biết không, cũng giống như Tupperwares thôi! Bọn em lấy mẫu về, rồi mời bạn bè đến nhà và lấy đơn đặt hàng! Anita làm hoài… e hèm… Em cũng muốn kiếm việc để làm thêm ở nhà. Bán hàng tại gia thì nhiều lắm. Anh Bengt-Göran cứ bảo sao em không bán đồ chơi tình dục. Ha ha!

Nghe đến mấy chữ đó, Bengt-Göran khựng lại, y như một con chó săn bắt được hơi con mồi. Anh chàng lập tức tham gia vào câu chuyện và vừa cười vừa hỏi tôi thích loại đồ chơi nào. Rốt cuộc cũng có một lĩnh vực mà anh ta quan tâm đến ý kiến của tôi.

- À, chuỗi hạt, chắc chắn rồi! – Tôi lắp bắp. – Anh phải xem bộ sưu tập dương cụ của tôi nhá! Tôi thích loại hai đầu. Còn anh? Anh có đeo vòng mắt trừu[1] không?

[1] Còn gọi là vòng lông thú: một dụng cụ tình dục bằng da, dành cho nam giới.

Im lặng hoàn toàn. Bengt-Göran trông như thể vừa giẫm lên một quả mìn. Benny thì tròn mắt nhìn tôi. Tôi nháy mắt với anh.

- Có ai muốn thêm cà phê nữa không? – Violet lên tiếng bằng giọng vui vẻ.

Thời gian còn lại của buổi tối, Violet và tôi bàn về chủ đề cây xanh. Tôi không thể không đá đểu thêm mấy cú bằng cách nhấn nhá vào những chữ như thân cứng, dài, nhiều lông mịn, cuống vươn lên ngạo nghễ… và lần nào Benny cũng giật mình, mặc dù anh tỏ ra bàn luận rất hăng với Bengt-Göran về các loại lốp xe đi trên tuyết.

Tôi thích nhất là khi Violet thú nhận cô ta rất muốn học nhắn tin! Tôi đang mơ chắc!

Benny tỏ ra ít nói trên đường về nhà. Cuối cùng anh làu bàu hỏi:

- Em sành sỏi mấy chuyện đồ chơi bậy bạ từ bao giờ thế?

- Từ cái buổi tối mà em ngủ quên trong khi xem tivi và thức dậy đúng chương trình mua sắm trên truyền hình, với những món đồ lạ mắt. Anh thừa biết em không dùng mấy thứ đó mà. Em có bao giờ bảo anh còng tay vào giường chưa nào? Em cũng chưa ấn cái gì bằng nhựa vào người anh nhé. Mặc dù ngón tay em cũng rất thích rong chơi. Em không có nhu cầu mua sắm lén lút tại nhà. Nhưng em đang muốn có một cái máy rung. Em sẽ treo nó ở quầy mượn sách, như một tác phẩm nghệ thuật đương đại. – Tôi huyên thuyên.

Benny im lặng, nhưng anh tỏ ra không lắng nghe.

- Em thật là. – Sau đó anh lên tiếng. – Chắc em coi bọn họ như một cặp đôi vô học và tẻ nhạt. Anh không phản đối! Em có lí, nhiều khi họ cũng làm anh ngán ngẩm lắm. Nhưng anh nghĩ theo thời gian, cuối cùng em sẽ thay đổi sự phán xét của mình.

Tôi cảm thấy xấu hổ và tìm cách thay đổi chủ đề:

- Anh có nói với họ là chúng ta sắp có em bé chưa?

- Anh không có lòng dạ nào để nói. Em biết không, hai người họ không thể có con. Đôi khi anh tự nhủ có lẽ đó là lí do khiến Bengt-Göran bị ám ảnh tình dục nhiều như thế. Để chứng tỏ mình mạnh mẽ… Để cho thấy mình là đàn ông.

Tôi càng xấu hổ gấp bội khi nghe điều đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui