Edit | Beta: Nhược Ảnh
Hai tháng trước kỳ thi, kết quả của đợt thi thử được công bố, Lâm Miên Miên làm bài rất tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cô có thể vào trường đại học trọng điểm.
Nhưng ai ngờ rằng, vận xui cứ mãi bám riết lấy cô.
Trên đường đi học về có hai chiếc xe nọ đâm sầm vào nhau, kết quả là liên lụy đến cả Lâm Miên Miên đang băng qua đường.
Sự cố xảy ra vào buổi tối, trước mắt cô nhòe đi bởi màn máu, mọi thứ dần trở nên mơ hồ.
Nỗi đau đớn mãnh liệt chính là thứ duy nhất Lâm Miên Miên cảm nhận được lúc bấy giờ.
Có ai đó ôm lấy cô, hình như người nọ còn gọi tên cô nữa.
Giọng nói kia như chìm trong biển nước, thông qua không gian và thời gian âm u xa xăm, trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể chạm vào tiềm thức của Lâm Miên Miên.
Thời gian đột ngột quay lại nhiều năm trước.
Đó là một buổi chiều của ngày hè oi ả, Lâm Miên Miên mang balo in hình búp bê Barbie trên lưng, lúc đi tới cổng trường học cô mới nhớ ra mình đã bỏ quên hộp bút ở trong lớp.
Cô vừa ngân nga bài hát vừa quay lại phòng học thì phát hiện Hứa Triều Khởi đang lén lén lút lút đứng trước chỗ ngồi của mình.
“Cậu làm gì đó?” Lâm Miên Miên hét lớn.
Hứa Triều Khởi suýt tè dầm vì sợ hãi, cậu chẳng dám quay lại nhìn cô mà vội vàng đạp lên bàn rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thật may là phòng học ở tầng một.
“Hứa Triều Khởi!”
Lâm Miên Miên muốn gọi cậu lại.
Cô muốn nói với cậu bé đáng ghét kia, sau này hãy đi chậm lại một chút.
“Tôi sẽ không theo kịp cậu mất.
”
Nhưng Hứa Triều Khởi chạy rất nhanh, cũng chưa từng ngoảnh lại nhìn cô lấy một lần, trước mắt cô chỉ còn lại bóng cây hòa cùng ánh nắng tạo nên những vệt loang lổ bên ngoài ô cửa sổ.
.