"Đại Bàng của con", cô bé hét vào mặt ông.
Merry choáng váng bởi thái độ của con gái nên vội tóm lấy Christina, cố nở nụ cười yếu ớt với cha mình, sau đó thầm thì với con trai, "Hãy đến với cha con". Chồng Merry đột ngột xoay người rồi đi thẳng vào trong lều của Đại Bàng Xám.
Ngay khoảnh khắc bị chia cắt với anh trai, Christina bắt đầu gào khóc. Merry bế đứa bé lên, cố dỗ dành cô bé nhưng không thành công. Christina giấu mặt vào trước ngực mẹ khóc nức nở.
Bạn bè Merry vây quanh cô. Không ai dám hỏi gì về đứa trẻ cho đến khi cô kể lại đầy đủ với chồng mình và tù trưởng, nhưng họ tươi cười với đứa trẻ, vỗ nhẹ lên làn da mềm mại của cô bé. Thậm chí vài người còn khe khẽ hát ru cô gái nhỏ.
Chợt Merry bắt gặp ánh mắt của vị pháp sư. Lập tức cô vội vã đi đến trước mặt ông và vụng về cúi chào.
"Chào mừng về nhà, con của ta", pháp sư chào đón.
Merry chỉ có thể nghe loáng thoáng giọng của người đàn ông già xen lẫn trong những tiếng kêu gào của cô con gái.
"Con rất nhớ người, Wakan", cô nói.
Tiếng la khóc của Christina bắt đầu trở nên đinh tai, Merry phải lắc nhẹ cô bé. "Im nào, con", cô nói.
Rồi quay sang pháp sư và nói, "Con gái con gầm lên giống như một nàng sư tử vậy. Có lẽ, t thời gian, con bé sẽ học được...".
Vẻ hoài nghi trên khuôn mặt pháp sư khiến Merry ngừng lời thanh minh.
"Người bị ốm hả, Wakan?", cô lo lắng hỏi.
Pháp sư lắc đầu. Merry chú ý thấy hai bàn tay ông đang run rẩy lúc ông với tay chạm vào Christina.
"Tóc con bé có màu của ánh chớp", ông lẩm bẩm.
Christina đột ngột quay đầu lại nhìn chằm chằm vào vị pháp sư và dường như quên ngay nỗi đau khổ của mình rồi mỉm cười thích thú với vẻ bề ngoài lạ lùng của ông, những cọng lông chim dành riêng cho thầy cúng cài trên tóc trông như thể mọc ra từ đỉnh đầu.
Merry nghe tiếng thở gấp gáp của vị pháp sư. Thực sự trông ông như bị ốm.
"Con gái mới của con có tên là Christina, thưa pháp sư", cô nói. "Nếu chúng con được phép ở lại, con bé sẽ cần một cái tên Dakota và sự ban phúc của người."
"Cô bé là sư tử cái", pháp sư tuyên bố. Khuôn mặt ông giãn ra thành một nụ cười hoan hỉ. "Con bé sẽ ở lại, Merry. Đừng lo lắng về con của con. Đàn trâu sẽ bảo vệ nó. Những linh hồn sẽ chỉ dẫn cho cha con và cả chồng con nữa. Hãy kiên nhẫn, con của ta. Hãy kiên nhẫn."
Merry ước gì mình có thể hỏi pháp sư nhiều hơn, nhưng không thể làm trái yêu cầu chờ đợi của ông. Thái độ của ông đối với Christina khiến cô khó hiểu. Tuy vậy, cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó, Hoa Hướng Dương đã nắm lấy tay và kéo bạn đi về hướng nhà mình.
"Trông cậu có vẻ kiệt sức, Merry, và hẳn là rất đói. Đi tới lều của mình, chúng ta sẽ chia sẻ bữa trưa với nhau."
Merry gật đầu và theo bạn băng ngang qua khoảng đất trống. Ngay khi họ yên ổn ngồi xuống những tấm thảm mềm trong nhà Hoa Hướng Dương, Merry liền cho con gái ăn sau đó để mặc cô bé khám phá căn lều.
"Mình đã đi xa rất lâu", Merry thì thầm. "Tuy thế, khi trở về, chồng mình lại không chào đón mình."
"Sói Đen vẫn yêu cậu", Hoa Hướng Dương trả Iời. "Anh trai mình đã khóc thương cậu rất nhiều, Merry."
Khi Merry không nói gì, Hoa Hướng Dương tiếp tục, “Cứ như thể cậu đã trở lại với bọn mình từ cõi chết. Sau cuộc tấn công, khi không ai tìm được cậu hay Đại Bàng Trắng, vài người tin rằng cậu đã bị dòng sông cuốn trôi. Sói Đen không tin. Không, anh ấy dẫn đầu cuộc tấn công vào những kẻ bị ruồng bỏ và nghĩ rằng sẽ tìm thấy cậu trong ngôi làng mùa hè của bọn chúng. Khi quay về mà không có cậu, anh ấy đã cực kỳ đau khổ. Và bây giờ cậu đột ngột quay trở về với bọn mình, Merry, lại còn mang theo đứa con của người đàn ông khác''.
Hoa Hướng Dương quay lại nhìn Christina. "Cậu biết chồng cậu căm ghét người da trắng như thế nào mà, Merry. Mình nghĩ đó là lý do tại sao anh ấy không đến bên cậu. Tại sao cậu lại mang theo đứa bé này? Chuyện gì đã xảy ra với mẹ con bé?"
"Mẹ con bé đã chết", Merry đáp. "Đó là một câu chuyện dài, bạn của tôi, và cậu biết là trước tiên mình phải giải thích với chồng và cha mình. Mình sẽ kể với cậu tất cả", và nói thêm với vẻ kiên quyết. "Nếu bộ tộc dứt khoát phản đối việc chấp nhận Christina, vậy thì mình sẽ rời khỏi đây. Bây giờ con bé là con gái của mình."
"Nhưng con bé là người da trắng", Hoa Hướng Dương phản đối, rõ ràng kinh hãi với lời tuyên bố gay gắt của Merry.
"Mình đã để ý tới màu da của con bé", Merry trả lời kèm theo một nụ cười.
Hoa Hướng Dương nhận thấy sự hóm hỉnh trong lời nhận xét và tiếng cười của bạn. Lập tức Christina liền bắt chước tiếng cười của mẹ.
"Con bé thật xinh đẹp", Hoa Hướng Dương nhận xét.
"Con bé còn có một trái tim trong trắng giống hệt mẹ nó", Merry nói.
Hoa Hướng Dương xoay người dựng lại chiếc bình bằng đất sét mà Christina vừa làm đổ. Merry giúp bạn nhặt lại mớ lá thuốc bị cô bé rải lung tung trên mặt đất. "Con bé rất hiếu kỳ", Merry thanh minh, xin lỗi hộ con gái.
Hoa Hướng Dương lại bật cười. Căn lều nhìn giống như vừa bị một cơn gió mạnh quét qua. Cô bé lại bắt chước điệu cười lần nữa.
"Làm sao có thể không yêu quý một đứa trẻ vui vẻ như này chứ", Hoa Hướng Dương nhận xét. Nụ cười biến mất ngay khi cô thêm vào, "Nhưng còn chồng cậu, Merry. Cậu biết anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con bé".
Merry không tranh luận với bạn. Nhưng thầm cầu nguyện là Hoa Hướng Dương đã sai. Việc cần thiết bây giờ chính là khiến Sói Đen chấp nhận Christina làm con gái anh. Lời hứa cô trao ẹ Christina sẽ không thể hoàn toàn biến thành sự thật nếu không có sự giúp đỡ của chồng cô.
Hoa Hướng Dương không thể chống lại thôi thúc ôm lấy cô bé trong tay mình. Cô đưa tay về phía Christina, nhưng cô gái nhỏ láu lỉnh chuồn khỏi cô rồi sà vào lòng Merry.
"Mình muốn nghỉ ngơi vài phút, nếu cậu trông chừng Christina giúp mình. Mình cảnh báo trước", Merry vội thêm vào khi thấy Hoa Hướng Dương hăm hở gật đầu, "Con bé luôn có những trò nghịch ngợm hết sức tinh quái. Nó quá tò mò đến nỗi quên cả sợ".
Hoa Hướng Dương rời khỏi lều để xin phép chồng cho Merry và Christina ở lại với họ. Khi quay lại, cô nhận thấy Merry đã ngủ, còn Christina thì cuộn tròn, nằm sát vào bụng mẹ, một tay Merry quàng quanh người đứa trẻ. Cô bé cũng đang ngủ say sưa với một ngón tay cái ngậm trong miệng và một bím tóc của Merry trên mặt.
Merry và con gái ngủ được vài giờ. Mặt trời chỉ vừa mới lặn khi Merry mang Christina ra sông tắm. Hoa Hướng Dương theo sau họ với quần áo sạch vắt trên t
Đứa trẻ rất thích nước. Thời tiết nóng nực ban ngày cùng với mồ hôi nhớp nháp khiến cô bé rất thích thú được vùng vẫy trong dòng nước mát lạnh. Cô bé thậm chí còn để yên cho Merry gội đầu mà không gây ra nhiều phiền toái.
Merry cùng con gái vừa ngoi lên khỏi mặt nước thì Sói Đen đột ngột xuất hiện. Anh đứng trên bờ sông, hai tay chống cạnh sườn - một tư thế đầy thách thức, tuy vậy Merry vẫn có thể nhận ra sự âu yếm trong mắt anh.
Việc anh thể hiện sự âu yếm lúc này làm cô thấy bối rối. Merry quay đi để mặc lại quần áo ình và Christina.
Sói Đen đứng chờ tới khi Merry xong xuôi, rồi mới ra hiệu cho em gái mang đứa bé đi. Hoa Hướng Dương buộc phải gỡ cả hai tay Christina ra khỏi mẹ và mang cô bé đi. Cô gái nhỏ kêu gào thảm thiết, nhưng Merry không phản đối mệnh lệnh của chồng. Cô biết Hoa Hướng Dương sẽ chăm sóc cho con mình. Ngay khi chỉ còn lại hai người, Merry xoay lại đối diện với chồng. Giọng cô run rẩy kể lại cho anh mọi chuyện đã xảy ra từ lúc bị bắt giữ.
"Lúc đầu em nghĩ Mây Xám – thủ lĩnh của bọn chúng, muốn bắt giữ bọn em để thương lượng với anh. Em biết cả hai rất căm thù nhau, nhưng em không cho rằng hắn có ý định giết em và con trai chúng ta. Bọn em đã cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm khi ánh trăng đủ sáng - và cuối cùng cắm trại ở phía trên thung lũng nâu cạnh những con đường mòn trắng. Mây Xám là kẻ duy nhất chạm vào bọn em. Hắn khoe khoang với những gã khác là sẽ giết con trai anh và vợ anh. Hắn đổ lỗi cho anh, chồng em, vì sự ô nhục của hắn."
Sói Đen gật đầu khi Merry dừng lại và vẫn chưa đưa ra một lời nhận xét nào. Merry hít vào một hơi thật sâu trước khi tiếp tục. "Hắn đánh con trai chúng ta cho tới khi nghĩ thằng bé đã chết. Rồi hắn quay sang em."
Giọng của Merry vỡ ra. Cô quay về phía dòng sông. "Hắn đối xử với em theo cách một gã đàn ông đối xử với một người đàn bà không tình nguyện", cô thì thào.
Rồi Merry bắt đầu nức nở, òa khóc vì nỗi nhục nhã bất ngờ kéo tới nhấn chìm mình. Những ký ức đang cào xé trái tim cô. Sói Đen đưa tay kéo cô vào lòng. Sự đụng chạm của anh tức thì gi bình tĩnh lại. Merry tựa vào ngực anh và ước có thể quay lại, ôm chặt lấy chồng, nhưng cô biết cần phải hoàn thành nốt câu chuyện trước khi tìm kiếm sự an ủi từ anh.
"Một cuộc tranh cãi đã nổ ra khi bọn chúng nhìn thấy những chiếc xe ngựa ở bên dưới. Dù Mây Xám phản đối, nhưng cuối cùng hầu hết đều đồng ý nên bọn chúng quyết định tấn công những người da trắng và cướp ngựa của họ. Mây Xám ở lại. Hắn giận dữ vì bọn chúng dám chống lại quyết định của hắn."
Merry thậm chí còn không đủ sức để kể tiếp. Cô thổn thức. Sói Đen chờ vài phút để vợ tiếp tục câu chuyện, sau đó dịu dàng buộc cô xoay người lại đối diện với mình. Đôi mắt cô nhắm chặt. Anh lau nước mắt trên má cô.
"Kể cho ta nghe phần còn lại", anh yêu cầu bằng một giọng êm ái, dịu dàng.
Merry gật đầu, cố lùi về sau một bước, nhưng Sói Đen siết chặt vòng tay.
"Con trai tỉnh lại và bắt đầu rên rỉ. Thằng bé bị thương rất nặng. Mây Xám xông tới con trai chúng ta. Hắn rút dao định giết Đại Bàng Trắng. Em đã la hét và cố nhoài tới, xa hết mức sợi dây thừng đang trói hai tay và chân em cho phép. Em chửi rủa Mây Xám, cố gắng trêu tức để hắn trút cơn giận sang em. Ý định của em đã khiến hắn nổi điên. Hắn dùng nắm đấm để bắt em im lặng, mạnh tới nỗi em ngã bật về phía sau. Cú đấm của hắn khiến em ngất xỉu, và khi mở mắt ra, em nhìn thấy một phụ nữ da trắng đang quỳ xuống bên cạnh mình. Cô ấy đang ôm Đại Bàng Trắng. Christina, con của cô ấy, thì nằm ngủ bên cạnh trên mặt đất. Sói Đen, em đã nghĩ tâm trí đang lừa dối mình cho đến khi con trai chúng ta mở mắt ra nhìn em. Thằng bé vẫn còn sống. Người phụ nữ da trắng đã cứu thằng bé, chồng em. Con dao của cô ấy đang cắm trên lưng Mây Xám.
Em không biết cô ấy từ đâu đến cho đến khi nhớ tới những chiếc xe ngựa đang đi bên dưới. Em cũng tin cô ấy ngay từ đầu, bởi cái cách mà cô ấy ôm lấy con trai chúng ta. Em đã cầu xin cô ấy mang Đại Bàng Trắng đi trước khi những kẻ theo Mây Xám quay trở lại từ cuộc cướp bóc của chúng. Nhưng người phụ nữ đó không chịu bỏ lại em, cho dù em có phản đối nhiều thế nào. Cô ấy giúp em lên ngựa, rồi trao con trai chúng ta cho em, sau đó dẫn bọn em vào rừng, bế theo con gái trong tay. Nhiều giờ sau, người phụ nữ đó vẫn không nói gì cho đến khi bọn em dừng lại để nghỉ ngơ
Ngày hôm đó bọn em đã được những linh hồn ban ân huệ, vì những kẻ phản bội đã không đuổi theo. Jessica, người phụ nữ da trắng, nghĩ có lẽ những kẻ mà bọn chúng tấn công đã giết chết bọn chúng. Bọn em tìm được một túp lều gỗ nhỏ trên đồi cao và trú đông ở đó. Jessica đã chăm sóc bọn em. Cô ấy nói thứ tiếng Anh của người truyền giáo, tất nhiên tất cả những từ ngữ ấy đều rất lạ lẫm với em. Khi em biết được đôi chút, Jessica giải thích cô ấy đến từ một vùng đất rất xa xôi gọi là nước Anh."
"Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ đó?" Sói Đen cau mày hỏi.
"Khi mùa xuân đến, Đại Bàng Trắng đã hồi phục đủ để lên đường. Jessica định mang Christina quay trở lại thung lũng, còn em thì mang con trai trở về nhà với anh. Một ngày trước khi bọn em lên đường theo kế hoạch, Jessica ra ngoài để thu lượm đồ đạc mà cô ấy bỏ lại lúc trước. Nhưng cô ấy đã không trở lại. Khi em tìm thấy thì cô ấy đã chết", Merry thì thào. "Một con gấu núi đã bất ngờ tấn công cô ấy. Một cái chết khủng khiếp. Thi thể cô ấy bị cắn nát, hoàn toàn không nhận ra được hình dạng. Lẽ ra cô ấy không bị chết như vậy, Sói Đen."
"Và đó chính là lý do em mang theo đứa trẻ da trắng này phải không?" Sói Đen hỏi, nhưng đã gật đầu trước khi đưa ra câu hỏi.
"Trong thâm tâm, Jessica và em đã trở thành chị em. Cô ấy kể cho em nghe mọi chuyện và em cũng chia sẻ với cô ấy quá khứ của mình. Chúng em đã hứa với nhau rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra với em, cô ấy sẽ tìm cách mang Đại Bàng Trắng trở về với anh. Em cũng đã hứa với cô ấy như thế."
"Em hứa mang đứa trẻ này về cho những người da trắng sao?" Sói Đen hỏi.
"Trước tiên em phải nuôi dạy Christina đã", Merry đáp lại.
Sói Đen có vẻ choáng váng trước lời tuyên bố của vợ mình. Merry ngừng một chút trước khi tiếp tục. "Jessica không muốn Christina quay về nhà, nơi được gọi là nước Anh cho tới khi con bé hoàn toàn trưởng thành. Chúng ta phải giúp Christina trở nên mạnh mẽ, chồng của em, để con bé có thể sống sót khi trở lại với người của mình.”
"Ta không thể hiểu Iời hứa này", Sói Đen lắc đầu thú nhận.
"Jessica đã cho em biết mọi thứ về gia đình cô ấy. Cô ấy đang trốn chạy khỏi người bạn đời của mình. Gã đàn ông quỷ dữ đó đang cố giết cô ấy."
"Tất cả những gã đàn ông da trắng đều là quỷ dữ", Sói Đen kết luận.
Merry gật đầu. Cô không đồng ý với chồng, nhưng muốn làm anh bớt giận. "Mỗi ngày Jessica đều mở một quyển sổ mà cô ấy gọi là nhật ký ra và viết vào đó. Em đã hứa sẽ cất giữ quyển sổ đó và trao lại cho Christina khi con bé đã sẵn sàng trở về nhà."
"Tại sao gã đàn ông đó lại muốn giết vợ mình?"
"Em không biết", Merry thừa nhận. "Tuy nhiên Jessica luôn cho rằng cô ấy là một phụ nữ yếu đuối. Cô ấy thường nói về sai lầm đó và cầu xin em hãy nuôi dạy Christina trở thành một chiến binh mạnh mẽ. Em đã kể cho cô ấy nghe mọi thứ về anh, nhưng cô ấy rất ít kể với em về chồng mình. Jessica có một linh cảm, chồng của em. Cô ấy sớm biết mình sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy con gái lớn khôn.”
"Nhưng nếu ta phản đối kế hoạch này thì sao?" Sói Đen hỏi.
"Vậy em sẽ phải rời đi", Merry trả lời. "Em biết anh căm ghét người da trắng, nhưng một người phụ nữ da trắng đã cứu con trai anh. Con gái em sẽ chứng tỏ sự can đảm của nó dù chỉ trong suy nghĩ.”
"Con gái của cô ta", Sói Đen sửa lại, giọng khắc nghiệt.
Merry lắc đầu. Sói Đen lách qua cô đi tới bên bờ sông và nhìn chăm chú vào màn đêm một lúc lâu, cuối cùng khi quay lại đối diện với Merry, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. "Chúng ta sẽ tôn trọng lời hứa này", anh tuyên bố.
Trước khi Merry có cơ hội bày tỏ lòng biết ơn, Sói Đen đã gi lên ngăn lại.
"Cho tới bây giờ Hoa Hướng Dương đã làm vợ được ba mùa hè rồi mà vẫn chưa sinh cho chồng nó một đứa con. Nó sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ da trắng này. Nếu em gái ta không đồng ý, chúng ta sẽ tìm một người khác."
"Không, chúng ta phải nuôi dạy con bé", Merry kiên quyết. “Bây giờ nó là con gái của em. Và anh cùng phải góp một tay vào việc nuôi dạy con bé, Sói Đen. Em đã hứa sẽ giúp Christina trở nên mạnh mẽ như một chiến binh. Không có sự chỉ dạy của anh…”
"Ta muốn em trở về, Merry", Sói Đen nói. "Nhưng ta sẽ không cho phép đứa trẻ này vào nhà chúng ta. Không, em đã yêu cầu ta quá nhiều."
"Đúng là vậy", Merry thì thầm. Hai vai chùng xuống bởi cảm giác thất bại.