Cô Nàng Tốt Bụng

Thế là nó chính thức được ở lại chăm sóc hắn, nó ở cả ngày trong bệnh viện, tối cũng ngủ luôn ở trên ghế ngoài hành lang.
Nhưng hắn chẳng thèm để ý đến nó dù một cái, chỉ cả ngày ôm cái máy tính hoặc đống giấy tờ. Nó thực sự bị stress khi nhìn vào ánh mắt vô cảm của hắn, hắn chỉ cười khi thấy cô bé xinh đẹp kia tới.
Nó nhận thấy ánh mắt mọi người nhìn nó đầy thương cảm
“Ăn cơm thôi” nó đặt mấy khay cơm lên bàn
Hắn cặm cụi ăn cũng chẳng thèm để ý đến nó.
“Ngon không?”
“Ừ”
“Anh đừng làm việc nhiều quá, sẽ khó hồi phục lắm”
“ Hai ngày nữa tôi ra viện rồi, cô nên tôn trọng thỏa thuận “ hắn nhắc nhở
“Anh thực sự không cần em?” mắt nó lại đỏ lên
“Tôi nói cô nghe nhé, đầu óc tôi rất bình thường, không có lý do gì mà tôi và cô có quan hệ được”
“Lúc trước em từng nói với anh rằng nếu như anh muốn xua đuổi em thì chỉ cần nói ra câu nói đó thì em sẽ biến mất, nếu anh thật sự không cần em thì anh hãy nói đi” nó cho hắn cơ hội cũng như cho chính mình cơ hội.
“Được, mai tôi sẽ nói”
Nó bỏ ra ngoài, đi lang thang khắp bệnh viện, nó không thể khóc, hắn thực không đáng để nó khóc thêm nữa. Mấy ngày này nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó quyết định sẽ biến mất trên cõi đời này.
Reng reng reng
“A lô”

“Hiền, tao Thảo nè, sao lâu rồi mày không gọi cho tao” giọng Thảo đầy trách móc
“ Ừ, tao bận chút việc, thế tình hình mày sao rồi?”
“Bình thường, nhưng công ty thì có vấn đề mày ạ”
“Làm sao?”
“Giám đốc tài chính ôm của chạy rồi”
“Thế giờ làm sao?”
“Đóng cửa chứ làm sao? Công ty mình mới ký một hợp đồng lớn lắm, bên đối tác chuyển tiền rồi, giám đốc tài chính ôm hết rồi” giọng Thảo chán nản
“Trời”
“Giờ công ty loạn lắm, Sếp Hòa bị nhồi máu cơ tim đang hôn mê thì phải”
“…” nó im lặng rồi cúp máy. Nó biết làm gì bây giờ, dù sao chú Hòa cũng như cha chú nó.
Vội vàng nó bắt taxi chạy đến nhà Sếp Dương, căn nhà luôn đầy ắp tiếng cười giờ vắng tanh, nó tự mở cửa đi vào, gặp ngay mẹ Dương đang trầm tư trên sofa.
“Cô” nó ngẹn ngào
“Ơ! Hiền, sao lâu không thấy cháu đến chơi”
“Cô khỏe không?” nó ngồi xuống cạnh bà, cầm tay bà vuốt ve
“Chán lắm cháu à? Đến ngôi nhà này cô cũng phải bán rồi, giờ tiền phẫu thuật cho chú cũng không có, lúc mình khó khăn thì không ai giúp cả, người đời thật bạc bẽo” bà khóc nhìn nó
“Bác cần nhiều tiền không ạ?” nó tò mò
“Ít nhất phải có 50 tỷ, nếu không thì chết, bác rất đau lòng, ông ấy thì như thế, còn tương lai của thằng Dương nữa, nó sẽ như thế nào đây?, nếu công ty kiện rất có khả năng nó phải đi tù”
“Bác đừng lo lắng quá, ông trời không chặn hết của ai đường sống đâu ạ”
Nó an ủi bà một lát rồi ra về, trước khi về nó xin số điện thoại của Dương.
Một kế hoạch hình thành trong đầu nó.
Nó nhớ có lần mẹ nó nói” Số mày là số sao chổi lên đi đến đâu hại người đến đó” giờ ngẫm lại nó thấy rất đúng, lúc trước nó làm cho công ty kia cũng vài năm thì bị phá sản, giờ đến công ty của chú Hòa, lại còn Nguyện nữa, không đâu lại bị tai nạn, chắc do sắp kết hôn với nó nên mới thế. Ngày mai dù anh không nói nó cũng sẽ ra đi.
Nó đến bệnh viện thật sớm, khẽ hôn lên má hắn một lần rồi cứ ngồi nhìn hắn cho tới khi hắn tỉnh lại.
“Anh dậy rồi?” nó nhìn hắn như thể sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa vậy
“Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa” hắn nhẹ nhàng nói
“Được” nó gật đầu “ anh có thể ôm em một lần cuối được không?”
Hắn đứng im nhìn nó, nó nhào vào lòng hắn, tay ôm lấy thắt lưng hắn một hồi thật lâu.
“Vĩnh biệt anh” nó khẽ hôn lên má hắn, rồi quay đầu bước đi.

“Đúng mày không được khóc” nó tự nhắc nhở mình
Ra ngoài, nó gọi điện thoại ẹ Nguyện hẹn gặp tại một quán cà phê gần bệnh viện
“Bác sẽ cho cháu tiền chứ?” nó nói luôn khi bà ngồi xuống
“Muốn bao nhiêu?”bà khinh thường nhìn nó
“Cháu cần sáu mươi tỉ”
“Sáu mươi tỉ? cô điên à? Đó là một số tiền lớn” Mẹ Nguyện hét lên
“Cháu sẽ biến mất vĩnh viễn nếu bác cho cháu số tiền đó” nó cam đoan
“Cô nghĩ tôi không cho cô tiền cô làm được gì khi mà Nguyện nó cũng chán ghét cô”
“Cháu không làm gì cả, nhưng cháu sẽ đeo bám anh ấy cả đời”
“Được” Mẹ Nguyện rút điện thoại gọi cho chồng.
“Tôi muốn cô viết cam đoan cho tôi”
“Được ạ” nó cắm chặt môi.
Tiền được giao đến là một rất nhiều tờ séc, nó cũng ký một tờ cam đoan ẹ Nguyện rồi rời đi. Trước khi đi nó cũng trả lại chiếc di động cùng bộ nữ trang trên người cho bà.
Nó đi thẳng tới công ty của Dương.
“Sao chị gầy thế?” Dương thốt lên khi nhìn thấy nó.
“Em cũng có mập gì đâu mà chê chị hả”
“Em khác mà, chị lập gia đình nhẽ ra phải béo lên chứ sao lại khiếp thế này” hắn cười cười nhìn nó
Nó lấy ra xấp sec
“Cầm đi”
“Cái này?” Dương nhìn chúng “ Chị lấy ở đâu ra?”

“Của chồng chị cho, em giữ lấy mà sử dụng”
“Em không thể” Dương từ chối
“Đừng thế, em muốn công sức của chú Hòa xuống sông xuống biển hả? em còn trẻ tương lai còn dài, cố gắng lên sau này trả lại cho chị cả vốn lẫn lời là được. Cái này chị cho em mượn thôi, khi nào em có đủ tiền trả lại thì gửi cho người trong địa chỉ này cho chị nhé.” Nó đưa cho Dương địa chỉ và tên mẹ Nguyện.
“Chị…” Dương xúc động nhìn nó
“Đây là căn giấy tờ căn nhà ở quận 3, chị không dùng đến, em cho bà và các bác đến ở nhé, còn đây là thư chị gửi cho Thảo, trong này có một tỷ em nói Thảo dùng số tiền này mà mua nhà nhé, em đưa giúp nó dùm chị, chị sợ nó khóc nên không muốn gặp”
“Còn chị?”
“Chị theo ông xã chị di cư đi Mỹ, rất lâu sẽ không về đâu. Em cứ yên tâm sử dụng đi”
“Cám ơn chị, chị thật tốt ” Dương nhìn nó đầy cảm kích.
“Mai chị đi rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chào bà và bố mẹ dùm chị” nó đứng dậy, định rời đi, đến cửa nó nghĩ thế nào lại quay lại
“Dương, ôm chị một lần được không?” nó xúc động nói
Dương ôm nó vào trong lòng, cả hai cùng khóc.
“Hãy sống tốt nhé em trai” nó xoa đầu nhóc Dương rời đi
Ngày hôm sau, nó đi ngân hàng chuyển ẹ nó hai tỷ, cùng một lá thư với nội dung đại khái là cám ơn đã sinh ra nó, nó xin trả ơn hai người, sau đó đi đến biệt thự của nhà Nguyện, nó đứng sau gốc cây vài giờ thì thấy chiếc xe màu đen mà mẹ Nguyện hay đi trẽ vào. Nó đi tới gần hơn, nhìn thấy cả nhà anh đang vui vẻ, nó cũng mỉn cười.
“Anh phải hạnh phúc đấy nhé, ông xã”
Ngày hôm đó nó khóc rất nhiều, vừa đi vừa khóc, nó đi đến tất cả những nơi hai người từng đến, nó muôn ghi nhớ từng chi tiết về hắn, về tinh yêu duy nhất trong cuộc đời nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận