Mười một giờ đêm, giờ Hiền lê bước chân mệt mỏi về căn phòng trọ 7 m2 của mình. Dạo này Quản Lý Thư đặc biệt yêu mến nó, cho nên cô ta giao cho nó một đống việc để làm. Dù sao làm việc còn hơn ngồi chơi nên đối với Hiền thì đó lại là cái may mắn, đã ba tuần , ngày nào nó cũng về trễ, bà chủ nhà đã khó chịu ra mặt, bà ta còn nói bóng gió nó nên biết kiềm chế bản thân nữa chứ. Có trời mới biết người như nó thậm trí còn mèo nhìn thấy còn ghét chứ nói gì bạn trai, nếu thật mà có thì nó cũng mừng. Bố mẹ nó đã bó tay, và đành chấp nhận rằng gia đình họ có một bà cô già. Mà bản thân nó cũng đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này rồi. Sống một mình có gì không tốt cơ chứ, không ai có cái quyền can thiệp vào cuộc sống của nó.
“ Á” Hiền nằm như con ếch trên nền si măng “khốn khiếp, đau quá” nó đứng dậy phủi tay không quên quay lại đá vài cái vào cái vật chắn ngang giữa đường này “Vô ý thức quá, rác mà quẳng lung tung thế này” . Bỗng nhiên cái bao rác phát ra tiếng rên nho nhỏ, khiến Hiền tim đập nhanh, mặt trắng bệch, nó mở điện thoại soi thì hóa ra một người đàn ông.
“Này, này, tỉnh lại, sao lại nằm ở đây” nó ra sức lay, nhưng người đó vẫn nằm im, người hắn nồng nắc mùi rượi. Nó bịt mũi làu bàu” Nếu như chán không muốn sống thì chết đi, đừng có làm ô nhiễm môi trường”. Chán nản, nó lắc đầu, bỏ đi. Nhưng đi được vài bước, lòng chắc ẩn của nó lại lên tiếng”nhỡ anh ta bị cảm lạnh chết thì làm sao?, sao mi sống ác thế, thảy nào mi phải chịu cảnh một mình”. Lương tâm đã lên tiếng, nó đành quay lại, khẽ lay anh ta tiếp” Nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về” Anh ta vẫn nằm im.
“ Á” Hiền phát hiện trên mặt hắn ta toàn máu, may mà anh ta còn thở không thì nó sẽ bị ám ảnh cả đời mất. Kiểm tra vết thương,hóa ra chỉ là mấy vết bầm và một ít máu, không có gì nghiêm trọng. Nó lục tìm ví hay điện thoại của anh ta, nhưng mà không thấy. Nó đoán chắc là bị say rượi gặp cướp nên mới thê thảm như vậy. Nó cố gắng hết sức đưa anh ta về phòng mình, giúp anh ta lau mặt, uống nước chanh và thay bộ quần áo dơ ra, nhân tiện giặt giúp anh ta, may mà anh ta còn mặc quần đùi. Anh chàng này bị đánh sưng hết cả mặt mày, nhìn không rõ, nó chỉ thấy cái mũi của hắn thật cao và thẳng. Đành ngậm ngùi dành chiếc nêm duy nhất cho anh ta, nó nằm ké một bên. Đang lưu thiu ngủ thì anh ta la hét, khiến nó tỉnh lại, nó ra sức nhéo vào mặt anh ta mà chửi” cái đồ bợp rượi”, nhưng chợt thấy tay mình nòng quá, nó phát hiện anh ta bị sốt, đành ngồi dạy đi lấy thuốc hạ sốt và ngồi thay khăn ướt cho anh ta cả đêm. Nó thật hối hận tại sao mình lại yêu đuối như thế không biết nữa.
“Sao lại nóng thế này cơ chứ, chị Thu mở máy lạnh cho em” Nguyện hét lên, nhưng mãi chẳng mát.
“Đi đâu rồi chứ” Nguyện làu bàu mở mắt ra, đập vào mắt anh là một không gian nhỏ như cái toa lét nhà anh. Ngồi bật dậy, Nguyện xoa xoa cặp mắt, nhéo mình một cái xem có phải mình mơ không. Nhưng quả thực không phải. Ngồi yên vài phút hắn nhớ lại chuyện tối qua,hình như hắn say rượi, hình như không bắt được taxi, hình như bị đánh và sau đó thì hắn không nhớ nổi nữa. Nhìn cái bàn học nhỏ màu nâu cũ kỹ bên cạnh, Nguyện thấy một tô cháo trắng cùng một tờ giấy nhỏ
“Chán sống thì tự vẫn đi, đừng làm khổ người khác. Ăn cháo rồi đi nhanh đi, quần áo anh treo bên ngoài cửa, nhớ khóa cửa để chìa khóa phía dưới chậu hoa ngoài cửa. Cám ơn. Không hẹn gặp lại”.
Trời! hắn không thể tin lại có loại người này, giúp hắn rồi còn chửi hắn nữa. Nhìn lại bát cháo đậu, hình như vẫn còn nóng, cả ngày hôm qua hắn chưa ăn gì nên giờ này bụng réo ầm ĩ. Mùi vị không tệ, chủ nhân nơi đây nấu ăn thật khá, nhưng nhìn khắp căn phòng hắn cũng không tìm thấy tấm hình của ai, tiếc là hắn không có cơ hội nhìn người chửi hắn rồi.
“Trời cái giống gì đây hả trời” Hắn lay hoay mãi mà không sao khóa được cửa. Thật đúng là nóng hết cả người vì cái khóa cũ rỉ này.
“Lần này mà không được thì tao kệ xác mày” hắn vừa gầm gừ thì “tách” đã khóa được, hắn thở phào nhìn cái khóa. Hắn khoái chí cười vang lên, đã lâu lắm rồi hắn chưa có cảm giác thành tựu như hôm nay có lẽ vì mọi việc với hắn quá dễ dàng, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có. Đó là ưu điểm duy nhất của những người giàu có.
“ Mày làm sao thế? Sao mặt mũi lại ghê thế này?” Dũng ra sức lắc khuôn mặt bạn. Sưng hết cả lên, nhìn không ra người.
“ Bị cướp” Nguyện đơn giản trả lời.
“ Thảy nào tối qua, tao gọi mày mãi không được, mày ở đâu? Mà máy có bị làm sao không? Mặt mày tái nhợt kìa, đi bác sĩ chưa?”
“Đừng hỏi nữa, tao mệt muốn nghỉ ngơi. Mày lượn đi” Nguyện gắt lên.
“ Chiều mày còn đi Pháp đấy, đừng ngủ quá quên mất, chiều tao ghé đón”
“Biết” Nguyện nằm dài trên gường, đầu hắn không thể nào không nghĩ tới câu nói”Chán sống thì tự vẫn đi” của người giúp hắn đêm qua. Giờ hắn không biết mình sống vì mục đích gì nữa? Tiền cũng chẳng biết tiêu chỗ nào nữa. Nếu không vướng bận bố mẹ , có khi chết cũng không phải là lựa chọn tồi. Năm nay hắn đã 32 tuổi,một người đàn ông anh tuấn giàu có nhưng từ bảy năm trước anh mắc bệnh bất lực. Nguyên nhân là do hôm đó là sinh nhật hắn, hắn tổ chức ngay trong quán bar nổi tiếng, sau khi mọi người ăn uống lo say, lại rủ nhau đi về nhà hắn nhậu tiếp, thế là một nhóm gồm hơn hai mươi người, trong đó có khoảng tám hay chín người con gái. Khi về nhà, hắn bày ra rất nhiều loại rượi quý, mọi người dần say hết thì có một người bạn hắn mới từ Trung Quốc về gợi ý mọi người thử thuốc lắc hắn mới mua. Do rượi đã ngấm, cùng với âm nhạc ầm ĩ từ bộ dàn siêu đắt của hắn khiến mọi người đều đồng ý. Không ngờ sáng hôm sau, sau khi hắn tỉnh dậy thì hắn chứng kiến một cảnh mà cho tới bây giờ mỗi lần hắn nghĩ đến đều là rợn tóc gáy, nổi da gà. Tất cả bạn hắn bao gồm hắn đều trần như nhộng, có vài người nam và nữ ôm nhau, thậm chí có một cặp vẫn giữ nguyên tư thế nguyên thủy nhất. Thế là sau màn này, hắn phát hiện hắn bất lực. Thời gian đầu hắn còn nghĩ là do hắn bị sốc thôi, theo thời gian mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Nhưng hắn không ngờ rằng sinh nhật đó đã kết thúc những tháng ngày ăn chơi đàm điếm cảu mình.
Bao nhiêu thuốc thang nhưng vẫn vô phương. Có lẽ ông trời trừng phạt hắn vì sống buông thả từ hồi mười bảy tuổi. Lúc đó hắn ăn chơi xa đọa, thay người yêu như thay áo. Trong vài năm hắn thậm trí không biết mình có bao nhiêu cô bạn bạn gái, mặt họ thế nào hắn cũng không nhớ nổi. Bố mẹ hắn biết chuyện đã mời biết bao bác sĩ nổi tiếng trên thế giới nhưng vẫn bó tay. Bảy năm nay ngoài kiếm tiền, uống rượi, thì thời gian còn lại là đi chơi. Nhưng nó có ý nghĩa gì khi mà hắn bất lực. Đó là lý do hắn càng ngày càng trở lên tàn bạo, trong thương trường hắn nổi danh là người đàn ông vô tình tài giỏi. Thò tay lấy ra tờ giấy của ân nhân hắn lẩm bẩm”sao lại cứu tôi, cứ để cho tôi chết đi có phải hay không?”.