Ba năm sau
“Mẹ ơi? Con đói bụng quá” một thằng nhóc rất dễ thương chạy ù vào căn nhà khang trang
“ Đợi mẹ tí nha cục cưng” nó cưng chiều nựng nựng má con trai.
“Mẹ nhanh đi, con muốn ăn mà” nó nhõng nhẽo
“Xong ngay đây, cục cưng ra ngoài đợi mẹ chút nha” nó cười cười
Nó bưng chén cơn lên cho con, nhìn thằng nhóc giống y hệt Nguyện nó lại đau lòng. Đã hơn ba năm rồi, anh sống tốt không nhỉ? Anh có nhớ tới nó không? anh đã có con chưa?. Hằng trăm câu hỏi trong đầu nó, nó nhìn xuống vết cắt trên tay, lại thở hắt ra. Ngày đó nó tự vẫn trong nhà nghỉ nhưng được người ta cứu, lại phát hiện ra mình có tai hơn hai tháng, nó đành tiếp tục cuộc sống với đứa con của anh. Sau khi ra viện nó dời đi Đà Lạt sống, nó dùng số tiền còn lại mua ngôi nhà nhỏ này, mở cửa hàng bán hoa cho tới bây giờ. Cuộc sống của nó không quá khó khăn do nó còn tiền hồi xưa mẹ Nguyện cho.
Hoàng, con nó rất giống Nguyện, ngay cả dáng đi cũng giống, nhiều khi nhìn con nó lại cảm thấy hình ảnh anh. Nó yêu anh nhưng cũng hận anh, đó là lý do nó lên Đà Lạt ở, anh ghét nhất nơi đây nên khả năng gặp nhau là không thể.
“Mẹ ơi? Bạn con hỏi cha con đâu đấy?” nhóc con vừa ăn vừa nói
“Con phải nuốt hết cơm mới được nói chứ?” nó vuốt má con
“Dạ, nhưng mẹ ơi cha con đâu?” nó tròn mắt hỏi
“Cha con ở nước ngoài rất khó về thăm mẹ con mình” nó nói dối
“Mẹ kêu cha về đi, con muốn cha bế cơ” nhóc làm nũng
“Con ăn đi, mẹ có khách” nó đưa bát cơm cho con, chạy ra ngoài, nó đang sợ không biết mình còn nói dối con được bao lâu nữa. Nó rất sợ, sợ đối mặt với thực tế này.
Nhiều khi nhìn những tin tức trên báo, nó cũng muốn chỉ con trai rằng đây là cha con, nhưng nó lại thôi. Người ta có hạnh phúc riêng rồi, mình còn làm phiền làm gì nữa cô chứ.
“Me ơi? Mẹ ơi” giọng nhóc cao vút
“Chuyện gì con trai” nó chạy vào nhà
“Mẹ nhìn chú này nè, chú giống người trên báo mà mẹ nhìn nè”
Nó thấy trên tivi, anh đang ngồi phát biểu gì đó về kinh tế, nhìn anh rất khác, già đi trông thấy, lại rất gầy nữa.
“Anh sống không tốt sao?” nó nói
“Mẹ, mẹ nói gì thế?” nhóc con kéo kéo tay nó
“Không có gì, con trai sao lại xem kênh này chứ, con phải coi hoạt hình chứ”
“Con rất thích chú ấy nha mẹ” nó vô tư nói
“Tại sao?”
“Con không biết, nhìn chú ấy con rất thích nha” nó kéo mẹ ngồi xuống ghế cùng nó
“Con thích cha con như thế nào?” nó hỏi con trai
“Con thích cha giống chú ấy” nó chỉ thẳng tivi.
Nó không nói gì nữa, đúng là cha con, dù có ngăn cấm có khi vẫn có tình cảm với nhau. Con trai nó, dù mới hơn hai tuổi nhưng tính tình thì như một nhóc hơn năm tuổi, đôi khi nó cũng sợ khi đối mặt với trí thông minh của con trai.
“Lần trước, mẹ hứa năm nay sẽ cho con đi Suối tiên chơi, mẹ phải giữ lời đó nhé”
“Dĩ nhiên rồi, con ngoan thì mẹ sẽ đưa con đi” nó vỗ vỗ bàn tay bé xíu của con.
“Cháu chào bác” Dũng lên tiếng khi thấy mẹ Nguyện đến
“Ừ, cháu đợi lâu chưa?”
“Cháu mới tới thôi” Dũng nhìn bà, giờ bà rất già có lẽ do hối hận về chuyện của Hiền
“Nguyện nó khỏe không?” bà hỏi thăm
“Dạ, nó gầy lắm”
“Nó vẫn đi đến nghĩa trang à?” bà thăm dò
“Dạ, hầu như ngày nào nó cũng đến đó”
Hơn một năm trước thám tử gửi kết quả cho Nguyện, Hiền tự vẫn, chết đúng ngày hắn ra viện. Đó là cú sốc rất lớn với hắn. Nhìn bạn gần như hóa điên Dũng càng đau lòng, giờ thì muộn hết rồi.
“Bác sai rồi, làm sao bây giờ” Mẹ Nguyện không kìm được nước mắt
“Cháu không biết, nếu cứ tình hình này thì chỉ một thời gian nữa Nguyện sẽ chết mất” Dũng cũng không biết phải nói sao hay làm sao với bạn mình cả.
“Bác là người mẹ tồi, bác không dám nhìn mặt nó nữa”
“Hay bác cứ gặp nó đi, biết đâu nó đã tha thứ cho bác rồi thì sao?” Mặc dù phần trăm rất thấp
“Bác gọi điện nó vẫn không nghe máy, đã lâu lắm rồi nó không về nhà” mẹ Nguyện kể lể, bà đã mất con trai.
“Cháu có thể đưa ta đến chỗ Hiền được không?”
“Dạ, bác đợi cháu một lát cháu lấy xe ạ”
“Cảm ơn cháu”
Khi hai người đến nghĩa trang thành phố, thì từ xa nhìn thấy Nguyện đang gục đầu trên một phần mộ. Hai người đi vòng lại đằng sau.
“Bà xã à? Hôm nay anh mới lên ti vi đó, anh phát biểu về kinh tế Châu á đấy, em thấy anh có giỏi không?”
“Em ở dưới đó phải ngoan nha, dù hận anh cũng không được tìm người đàn ông khác nha, rất nhanh thôi, anh sẽ đi tìm em, anh sẽ tìm bà xã của anh”
Giọng nói run run kia tố cáo chủ nhân của nó đang khóc. Hai người đằng sau cũng không kìm được mắt đỏ hoe.
Hắn bây giờ, là người vô cùng thành công trên thương trường, ai cũng nói hắn độc ác vô tình nhưng có ai biết nỗi đau hắn phải trải qua chứ. Khi hắn mất trí nhớ thì hắn chỉ biết đau lòng, nhưng sau một vụ té cầu thang, hắn nhớ lại thì đó là nỗi đau, sự hối hận. Thời gian sau đó hắn gần ngày đi làm đêm đi tìm bà xã, nhưng cuộc đời này luôn đối xử công bằng, hắn làm ra chuyện độc ác nên ông trời càng trừng phạt hắn. Đã hơn một năm nay kể từ khi hắn nhận được thông tin, Hiền tự sát ngay ngày hắn xuất viện. Đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời hắn, cô bỏ hắn mà đi. Giờ thì hắn đã hiểu câu nói” vĩnh biệt” khi cô ôm hắn trong bệnh viện.
Suốt một tháng sau khi biết tin cô mất, hắn nhốt mình trong phòng, hắn gần như phát điên và kết quả là nằm viện thêm một tháng. Bây giờ hắn đang cố gắng thu sếp mọi thứ cho cha mẹ hắn rồi hắn sẽ đi tìm cô. Hắn không thể sống mà thiếu cô, tâm hồn hắn đã chết rất lâu rất lâu rồi.
“Rất nhanh thôi, bà xã phải đợi anh nha” hắn cười, nụ cười này khiến mẹ và bạn hắn dựng hết tóc gáy.
Nhìn theo bóng dáng cô đơn của con trai, mẹ Nguyện càng khóc lớn hơn
“Nó … bác phải làm sao đây? Nó muốn đi cùng con bé đó, bác phải làm sao đây” bà gào thét
Dũng cũng không biết phải làm sao bởi vì anh đã đoán sẽ có ngày Nguyện đi tìm Hiền rồi. Tình yêu của họ không đơn giản là thứ tình cảm trai gái đơn thuần, nó chính là ân nghĩa, si mê.
Nguyện rất ghét thành phố sương mù này, nhưng hôm nay hắn có một vị khách người Pháp, hợp đồng này rất lớn nên hắn phải đích thân đi cùng ông ấy lên đây. Hắn đi vòng vòng quanh những vườn hoa, những khu biệt thự xinh đẹp mà chẳng có cảm giác gì cả.
“Anh gì ơi?” tiếng hét lớn khiến hắn giật mình
“Chuyện gì?”hắn lạnh nhạt hỏi
“Anh có thể giúp em giữ cái xe này không? hoa của em sắp rơi hết rồi” cô gái nhìn người đàn ông đẹp như tranh vẽ trước mặt, có cảm giác rất quen nha, hình như cô có thấy ở đâu rồi thì phải.
“Được” hắn nhìn cô gái đang vất vả với đống hoa nên đành giữ chiếc xe đạp cho cô
“Anh không phải người ở đây phải không?” cô hỏi hắn trong khi đang dỡ hoa xuống để sắp lại
“Đúng”
“Thành phố này đẹp không?” cô tò mò nhìn người khách kiệm lời này
“Không” hắn thẳng thắn
“Nhưng tôi thấy nhiều người khen thành phố này rất đẹp nhé, anh xem những vườn hoa đầy màu sắc, không khí thì trong lành, anh mà ngồi đây uống cà phê thì rất tuyệt còn gì” cô nói như nhà quảng cáo,
Hắn không nói gì, lời cô ta nói hắn cũng bỏ ngoài tai.
Thấy cô nói nhiều quá, hắn muốn cắt đứt mạnh văn của cô “ hoa này giao ở đâu thế?”
“À, tôi giao cho chị Hoa, gần đây thôi, anh đi hết hai con phố, rẽ phải là thấy tiệm hoa Quên, ở đó anh có thể mua được rất nhiều loại hoa đẹp nhá”
“Quên?”
“Đúng a, cái tên hơi lạ đúng không? nhưng chủ tiện hoa, chị ấy gói hoa rất đẹp đấy”
Cô nàng còn nói gì đó nhưng hắn thì không nghe nữa, “quên” cái chữ này là thứ hắn muốn có nhất trên đời, nhưng hắn không làm được.
Hôm sau vì buổi họp với khách hàng người Pháp mà hắn nghe nói ông ấy rất thích hoa cẩm chướng nên hắn nói trợ lý cùng nhau đi mua. Hắn nhớ tới lời cô gái hôm qua nói, hắn đi theo chỉ dẫn cuối cùng cũng tìm được tiện hoa Quên.
“Xin chào quý khách”
“Tôi muốn hoa cẩm chướng”
“Đợi môt chút” người bán hoa ngẩn lên. Hắn như mất hồn nhìn chằm chằm
“Hiền” hắn tiến lên nắm chặt tay nó, tay hắn rất lạnh còn run nữa, mắt hắn đỏ lên.
Nó bình tĩnh lại, nó không thể để lộ được.
“Xin lỗi, tôi tên là Hoa” nó bình tĩnh trả lời, rút tay ra khỏi tay hắn
Hắn đột ngột ôm chầm lấy nó “ anh nhớ em, rất nhớ” hắn thì thào.
“Xin lỗi anh nhầm người rồi” nó đẩy hắn ra, lùi lại đứng thế phòng bị
“Anh không nhầm, Hiền, xin em tha cho anh đi, anh nhớ em lắm” hắn lại tiến lên lần nữa
“Tôi nói tôi là Hoa, Hiền là chị tôi” nó hét lên, quả thật đó là lời nói rất hiệu quả, hắn đứng như chết chân.
“Xin lỗi” hắn nhìn nó hồi lâu mới lên tiếng
“Chị ấy chết rồi” Nó chọc thêm vào nỗi đau của hắn.
“Chết rồi, chết rồi” hắn quay ra khỏi tiên đi về phía chiếc xe và biến mất
Nó cũng chỉ biết đứng nhìn theo mà thôi “ xin lỗi tôi không thể tha thứ cho anh được”
Mấy năm rồi, mà sao nó nhìn thấy anh vẫn tim đập nhanh như thế, vẫn bồi hồi như thế chứ? Nó thật sự thấy mình vô dụng mà.
Sau khi nó gửi Hoàng sang nhà hàng xóm, nó đi lang thang vài con phố để mình trấn tĩnh lại. Nhưng nó không sao thoát khỏi cái cảm giác nặng nề này, sao hắn lại xuất hiện khi nó đã dần quen với cuộc sống không có hắn chứ. Chẳng lẽ cuộc đời nó không thể thoát khỏi hắn ư.
Nó cứ đi đi mãi cho tới khi nó đụng phải một người đi ngược, mùi rượi bốc lên khiến nó ngẩng đầu lên đúng lúc người đó nhìn xuống.
“Hiền” hắn cười rất tươi, ôm chầm lấy nó, vòng tay càng lúc càng siết chặt.
“Anh nhầm rồi” nó đẩy hắn ra, nhưng hắn cũng không động đậy
“Anh nhớ em lắm bà xã ạ, em đừng bỏ anh nhé, anh sẽ chăm sóc em tốt mà, xin em đừng đi” hắn khóc, lần đầu tiên nó thấy hắn khóc khiến hốc mắt nó cũng đỏ.
Hắn cúi xuống tham lam hôn lên môi nó, nụ hôn đầy tính chiếm hữu, nó càng đẩy hắn ra, hắn càng ôm chặt, lưỡi của hắn luồn vào miệng nó. Hắn hôn nó cho tới khi nó cảm thấy khó thở mới buông nó ra, nhưng vẫn khư khư ôm lấy nó.
“Đợi anh nha, anh sẽ tìm em, sẽ đi theo em, chăm sóc em” hắn thì thào.
Tự nhiên nó thấy vai mình nặng nặng, thì ra hắn ngủ gục trên vai nó. Nó lục túi lấy điện thoại của hắn, bấm số trợ lý Sơn, nói địa chỉ tới đón, rồi nó bỏ đi.
Lâu lắm rồi, nó lại một đêm mất ngủ.