Hôm sau, Nguyện lại đến công ty của ân nhân, hắn không tin cô sẽ lơ được hắn, bởi vì hôm nay hắn mặc quần jean áo phông trắng, giầy thể thao đứng cạnh chiếc xe wave a, hắn mượn từ chú bảo vệ. Hắn đứng đó hơn năm phút mà không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Chọn chỗ đứng ngay cạnh công ty, hắn tin là cô ta sẽ phải đi qua hắn. Và hắn đã hoàn toàn đúng, cô đi qua hắn có nhìn hắn một cái rồi lơ luôn.
“Cô…”hắn điên tiết kéo tay cô. Ngay khi tay hắn chạm vào cô, tự nhiên như có một dòng điện cao áp truyền vào người hắn vậy. Hắn vội vàng bỏ tay ra nhìn cô. Giờ hắn mới để ý thì ra cô có một đôi mắt phượng rất hút hồn, da thì tuy hơi xấu do mụn nhưng không đến nỗi quá tệ. Cái mũi nhỏ nhắn cao cao kia là nổi bật nhất trên khuôn mặt ân nhân.
“Anh muốn gì?” Nó thờ ơ hỏi, sao hôm nay nó mệt thế không biết, nhóc Dương hành nó cả ngày giờ lại gặp anh chàng đẹp trai này nhận nhầm người nữa.
Bất ngờ vì dòng điện đánh úp lên người cùng với câu hỏi rất lơ đãng của cô,tự nhiên hắn thấy bực mình, hắn tin cô ta chỉ giả vờ mà thôi, nên hắn kiên nhẫn xem cô chơi trò gì với hắn, trợn tròn mắt nhìn cô hắn mới nói ra một câu“Tôi muốn mời cô uống cà phê”
“Điên à?” nó hét lên, thật tức chết mà. Sao số nó chó má thế không biết.
“Cô muốn gì?”
“Biến đi, đừng làm phiền tôi” Nó hết kiên nhẫn, gằn từng từ
“Tôi sẽ cho bất cứ thứ gì? Cô nói đi” hắn muôn chấm hết nợ lần với cô ta, hắn tự nhiên thấy sợ cái cảm giác mình vừa có khi nắm tay vị ân nhân này.
“Tôi muốn anh biến đi, đồ điên”nó hét to khiến vài người đi bộ nhìn lại
“Nói “ hắn ngoan cố nói và nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường
“Này anh, tôi không quen anh, anh làm ơn để tôi yên được không?” nói chuyện với người không bình thường khiến tâm trạng nó cực xấu, nó thay đổi bằng giọng nhẹ nhàng năn nỉ.
“Thật không quen? Cô có âm mưu gì?” lạnh giọng hắn nói
“Âm mưu?”nó hơi bất ngờ với câu hỏi này, nhưng nhìn kỹ người này, hình như nó gặp ở đâu rồi thì phải, nó cô gắng lôi hết mấy gương mặt trong óc ra, nhưng không thể nhớ được hắn là ai. Quái thật, sao nó lại quen người đẹp như thế này cơ chứ.
“Đúng, cô muốn gì cứ nói tôi sẽ đáp ứng cho cô một yêu cầu”hắn nhìn khuôn mặt ngu ra vì suy nghĩ của cô.
“Anh có bị sida không?” Nó hỏi
“Hả? Cô sao lại hỏi chuyện này?”Hắn bất ngờ, ngơ ngác nhìn nó.
“ Trả lời đi”
“Không”hắn thấy càng lúc tâm tình hắn càng bực
“Tốt” nó nói, và đi vòng quanh hắn, nhìn ngắm cơ thể hắn. Quả thật là cực phẩm, rất đẹp trai, nếu mà được ngủ với tác phẩm như vậy một lần cũng khá thỏa mãn rồi.
Ánh mắt nó nhìn hắn, khiến hắn hơi run, hắn không biết tại sao nhưng hắn thấy tim mình đập cuồng loạn và hình như tai bắt đầu nóng lên. Cô nàng này chắc chỉ khoảng gần 1 mét 6, da mặt hơi có một ít mụn, mắt hai mí nhưng không to lắm, chân mày thật đen, nhưng đôi môi không đẹp, hơi bị thâm, tóc tai thì như cái chổi rơm chả có tí sức sống nào cả. Nói chung cô ta dưới mức trung bình so với tiêu chuẩn phụ nữ của hắn. Mà tự nhiên sao hắn lại nghĩ tới phụ nữ chứ, chẳng phải lâu lắm rồi hắn mất cảm giác sao.
“Cô nhìn đã chưa?”hắn tức khí
“Ngủ với tôi đi”nó rất vô tư nói ra yêu cầu với hắn.
Nhìn mặt hắn chuyển sang màu đỏ, rồi đen, khiến nó hơi thất vọng, chắc không được rồi. Chán quá, nó không có duyên với trai đẹp vậy sao?
“Không được thì đừng làm phiền tôi” nó quằng túi trên vai chạy thật nhanh, nó cảm thấy vô cùng mất mặt. Sao không người đàn ông nào dám lên gường với nó chứ. Tiếc quá, cực phẩm như thế mà không được rờ.
Nguyện đứng chết chân tại chỗ, cái quái gì đang xảy ra với hắn thế không biết. Cô ta bị điên thật rồi, sao dám đề nghị với hắn như thế chứ. Dù hắn có bình thường thì cô ta cũng chưa đủ tiêu chuẩn bò lên gường của hắn.
Về đến nhà, nó nằm sấp ngay trên gường. Sấp sỉ 30, mà nó vẫn còn là trinh nữ, thật khiến nó đau hết đầu. Ờ công ty ai cũng bàn về đàn ông, nó thì chẳng biết gì nên chỉ ngồi nghe. Phòng trọ của nó thì bé tí, tiền không có đương nhiên máy tính là vô cùng xa xỉ. Ở công ty thì nó bận tối mắt tối mũi nên cái ý định tìm hiểu về “sex” cũng không có khả năng thực hiện. Chốt lại là, nó một đứa con gái 29 tuổi, chưa biết gì về mùi đời đang tìm đối tượng để thực hiện. Nó nghĩ, dù sao lần đầu của nó phải dành cho người nó yêu, nhưng trải qua vài mối tình, nó nhận ra tình yêu sao mà xa xỉ với nó thế không biết. Suy nghĩ vài tháng, nó quyết định sẽ đem lần đầu tiên ột anh chàng đẹp trai nào đó. Và nó đang trong giai đoạn thực hiện cái kế hoạch biến mình thành đàn bà trong năm nay. Với tay cầm tờ lịch cạnh tấm nệm, nó lầm bầm” còn hai tháng nữa là hết năm rồi, kiếm đâu ra ai đẹp trai bây giờ”. Thực ra nó chỉ quen duy nhất nhóc Dương là đẹp trai. Nhưng tính cách tên này thối ơi là thối. Nếu có thể nó mong hắn có thể bị câm thì tốt biết mấy.
Cũng rất nhiều lần nó định học cách đi bar, để mồi chài lấy một anh chàng nào nhưng nó lại sợ gặp phải kẻ bệnh tật thì khổ. Chần chừ mãi cho đến tận bây giờ vẫn còn là trinh nữ.
“Reng reng reng”
Phiền thế, suy nghĩ cũng bị quấy rầy. Nhưng ai lại có thời gian gọi cho nó nhỉ, lạ thật. Nhìn dãy số lạ, lại nhầm mày đây mà.
“Nhầm máy rồi” nó bấm nghe rồi tắt máy luôn. Dù sao cũng tiết kiệm tiền cho người gọi, nó nghĩ
Điện thoại tiếp tục kêu. Nó bực rồi đấy, bị phá cả ngày mệt muốn chết, chắc mai nó phải đốt công lông mới được.
“Điếc sao, đã nói nhầm máy rồi mà” Nó lại bấm nghe và tắt luôn.
Điện thoại lại reng. Nó quyết định không thèm tiếc tiền cho người khác nữa.
“ Ai?” nó thô lỗ.
“Tôi đây”
“Tôi nào?” Nó hét lên
“Sếp Dương”
Nó im lặng suy nghĩ hai giây, tâm tình hôm nay của nó thực không tốt tí nào, đang muốn xả. Tốt quá, nó nảy ra sáng kiến.
“Sếp Dương nào?” nó nhỏ nhẹ hết mức
“Giám đốc Dương, phòng kinh doanh” người bên kia có vẻ kiên nhẫn.
“ Xin lỗi, sếp của tôi là một tên thối tha, chứ không thể nào là người có giọng dễ nghe như anh đâu” nó cợt nhả.
“Cô… Nguyễn Thu Hiền” người đâu bên kai hét lên.
“Câm mồn, đã nói nhầm máy rồi, điếc sao? Nếu thần kinh không ổn định thì đi bệnh viện tâm thần đi, đừng quấy rày bà đây. Tên khốn ngu ngốc.” Nó làm một hơi rồi cút máy cái rụp.
“Ha ha ha, vui quá cho nhà người chết đi, đồ khốn” nó vui vẻ cười,chân tay thay nhau đạp lên không trung. Nó đã trả thù được rồi.
Điện thoại lại reng.
“Lì à? Để bà đây i nếm mùi sỉ nhục là thế nào nhé?” Nó hắng giọng, nhấc máy bấm nghe
“ Cô dám” người bên đầu dây hét rất khó nghe, nó đoán, hắn chắc mặt mày đỏ hết lên rồi.
“Bà đây có gì mà không dám, cho dù tên ngu ngốc nhà ngươi có là chủ tịch nước bà đây cũng coi như rác nhe cưng.” Nó lại cúp máy.
Điện thoại lại reng
“ Muốn gì nữa?” Nó lại nhẹ nhàng
“Cô giỏi lắm” giọng người nào đó run run
“Giỏi ư? Đa tạ, đa tạ. Nếu không giỏi thì làm sao đủ kiên nhẫn mà tiếp chuyện tên ngu dốt, chảnh chẹo, phiền phức như ngươi. Mà thôi cưng ngủ đi, mai còn lấy sức mà đi làm” Nói xong nó vội cúp ngay, theo như tiên đoán ngày mai sẽ có một con gấu trúc đi làm đây. Tim nó dù đập rất nhanh nhưng cái loại cảm giác thỏa mãn như vậy thật tốt.
Điện thoại lại reng
Nó chưa bắt máy vội, nó cần suy nghĩ vài câu chửi thô tục nhất. Nhưng vốn liếng ít quá, nó xoa tay vào nhau. Tại sao nó không chịu học thêm một vài câu chửi hay ho chứ.
Chuông tắt một lần, lần hai lại reng.
“A, mình thật thông minh” nó cười như điên, cuối cùng nó cũng nghĩ ra câu chửi hay ho rồi. Nó nhớ lần trước đi đường nó nghe một người phụ nữ gào thét một người đàn ông, sau khi nghe câu đó, người đàn ông vốn bình tĩnh, mặt nhanh chóng đỏ phừng phưng.
“Câm miệng, nghe bà đây nói nè: bà nguyền rủa ngươi bị bất lực suốt đời” Nó cúp rụp, vội vàng tắt máy mà không hề biết rằng cuộc gọi vừa rồi là từ một số điện thoại hoàn toàn khác.
“Oh, yeah” nó vui như hội, nhảy tưng tưng trên tấm nệm cũ. Đã lâu lắm rồi nó mới mỉn cười đi vào mộng đẹp để lại hai người đàn ông bị sốc toàn tập.
“Sếp Dương gọi tôi” nó mang bộ mặt như thường ngày đứng trước mặt nhóc Dương. Lúc vào nó đã liếc mắt thấy cặp mắt thâm quầng của ai đó rồi. Đúng như nó dự đoán, nó thấy hôm nay lại là một ngày tốt rồi.
“Số điện thoại của cô?” Dương hét lên với nó, hai tay hắn nắm chặt nhìn là biết nhiệt độ từ hôm qua đến giờ vẫn chưa giảm đi chút nào.
“Tại sao?” nó tròn mắt hỏi, nhìn rất thơ ngây
“ Đọc” ai đó hết kiên nhẫn, trợn mắt nhìn nó hết sức khó chịu
“ Tôi quên rồi” nó kiên nhẫn xem trò vui.
“ 0166xxxxxx9 là số điện thoại của cô?”
“ Không ạ, số của tôi là “0166xxxxxx1, ai cho sếp số đó thế?”. Nó mở con cóc ghẻ cũa mình ra, bấm bấm rồi trả lời hắn.
“Thật?” Dương nghiến răng, mặt đã không kìm chế được mà đỏ bừng
“Dạ, chính xác, sếp không tin thì gọi thử coi” Nó rất rất bình tĩnh cố nén nụ cười.
Sau khi hắn gọi chuông của nó reo.
“Cô ra ngoài đi” mặt ai đó hồi xanh, hồi đỏ đuổi nó ra. Nó lao vội về phía toa lét để cười cho đã. Để lại một người đang tức điên lên.
Sau một hồi điều tra, Dương nhận được kết quả báo cáo từ thư ký như sau” hồ sơ của chị ấy không ghi số điện thoại, mà mọi người trong công ty không ai biết số điện thoại của chị Hiền, ngoài cô dọn vệ sinh, nhưng cô ấy chưa gọi bao giờ nên không biết số đúng hay sai”.
Trong một quán ăn sang trọng, hai người đàn ông mặc vest đen ngồi một góc kín nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt của người trong nhà hàng.
“Con mẹ nó, nhục “ Nguyện nổi cơn tam bành khi nghe thằng bạn thân nhắc tới ân nhân của mình. Hắn thấy cuộc đời hắn sao lại gặp con quỷ đó không biết. Nguyên đêm qua, hắn không tài nào chợp mắt được. Kết quả là cuộc họp sáng nay, ai lấy đều mặt mày tái mét sau khi ra khỏi phòng họp. Tâm tình hắn siêu tệ vì câu chửi của vị ân nhân cao quý kia.
“ Mày bình tĩnh đi” Dũng rất muốn phì cười vì câu chửi chua ngoa của ân nhân thằng bạn
“ Mày bình tĩnh nổi không sau khi nghe người ta rủa mày thế?. Đã thế cô ta còn nói tao” câm miệng” khốn thật” Hắn lại bừng bừng khi nhớ lại hại lần hắn bị cùng một người sỉ nhục. Đống hồ sơ trong văn phòng nằm ngổn ngang trên sàn.
“ Quá đáng thật” Dũng gật gật đầu đồng tình với thằng bạn thân.
“ Lần trước tao đã cố tình bỏ qua cho con ranh đó, nhưng lần này, tao nhất định sẽ khiến nó thê thảm” Nguyện nghiến răng nghiến lợi.
“ Mày định làm gì hả? “ Dũng cảm thấy khá thú vị khi có người dám chọc vào tổ ong vò vẽ này. Chưa bao giờ hắn thấy bạn hắn tức giận đến mức này. Xem ra hắn sẽ được xem phim miễn phí đây.
“ Tao đang suy nghĩ, mày có ý tưởng nào hay không?” Nguyện nhếc môi nhìn thằng bạn
“Vớ vẩn, làm sao tao biết chứ, khoan đã” Dũng kéo tay hắn
“Chuyện gì?”
“Mày chắc là gọi đúng số điện thoại chứ?”
“ Thông tin này là do thám tử đưa cho tao mà. Sao lại sai được?”
“ Nhưng mày chưa kịp nói gì mà, làm sao cô ta biết là mày?”
“Ừ, cũng đúng” Nguyện ngẫm nghĩ rồi gọi điện lại số điện thoại hôm qua, nhưng máy tắt. Hắn lại gọi cho thám tử thì được nghe câu trả lời như sau: ” hồ sơ của cô ta không ghi số điện thoại, mà mọi người trong công ty Hòa Dương không ai biết số điện thoại của cô ta, ngoài cô dọn vệ sinh, nhưng cô ấy chưa gọi bao giờ nên không biết số đúng hay sai”
Hắn quyết định hôm nay sẽ tự tìm hiểu nên giờ này hắn lại đang đứng như chó chực xương trước cửa công ty Hòa Dương, dáng vẻ không khác hôm qua cả.
“A, anh đẹp trai” nó chủ động chào hỏi người đàn ông trẻ đứng ngay cửa công ty.
“Đọc số điện thoại của cô” Hắn nói rất nhỏ nhưng âm thanh khiến người nghe rét run. Nhưng hình như với nó âm thanh này chẳng thấm vào nó nổi. Quá quen nên không bị tí ảnh hưởng nào cả.
“Tại sao?” Nó hỏi lại “ anh tính theo đuổi tôi hả?” Nó phán xanh rờm
“Đọc” hắn mất kiên nhẫn khi nhìn khuôn mặt xấu xí nhâng nháo của vị ân nhân kia.
Nó nghĩ thầm{lạ nha, sao một ngày có hai người cùng hỏi, nó đắc tội có một người mà, thôi an toàn là trên hết}
“ Mời tôi đi ăn, rồi tôi cho anh số điện thoại” nó trơ trẽn, dù sao hiếm khi có trai đẹp tới tìm, hơi hâm một tí nhưng ngoại hình ok là ổn. Cao thủ không bằng tranh thủ, tân dụng thời cơ đi với trai đẹp một bữa nhỡ đâu dụ được anh ta lên gường thì sao? Hài lòng với ý nghĩ đó, nó chờ đợi.
“Được” hắn lấy lại phong thái trầm tĩnh vốn có. Kiểu gì hôm nay hắn cũng phải giải quyết vần đề rõ rang với con ranh này mới được.” Muốn ăn ở đâu?” hắn nhạ nhàng hết sức.
“ Có tiền không?” Nó không hy vọng gặp phải tên điên thật, nhỡ ăn xong nó phải trả tiền thì khốn. Chắc ăn, nên hỏi mà.
“ Cô không tin tôi?” hắn nóng mắt, tai đỏ lên. Chỉ có cô ta mới dám khinh thường một đại gia chính hiệu như hắn. Dù có đi wave a mượn nhưng trên người hắn có chỗ nào không toát ra khí chất của người có tiền cơ chứ. Thù này nhất định sẽ trả.
“ Không phải tôi không tin anh, mà tôi sợ anh quên mà tôi lại không có xu nào nếu ăn xong không có người trả tiền thì mất công con xe mới tinh của anh sẽ ở lại với chủ quán thôi” Nó thanh minh không quên kèm theo ánh mắt mỉa mai trông rõ.
“ Nhìn đi” hắn nghiến răng rút bóp ra cho nó xem .
“Ok, vậy đi thôi, anh chạy xe đến quán bánh xèo Mười xiềng cách đây 300 m nhé” nó tận tình chỉ đường.
“ Cô không đi cùng?”
“Tôi đi bộ thôi, dù sao tôi cũng không có nón bảo hiểm mà” nó tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Được, tôi đợi cô nếu cô không tới tôi sẽ quậy tung cái công ty ngu ngốc của cô lên đấy” hắn không quên quẳng ra một câu đe dọa.
“Hiểu, yên tâm đi” Nó tiến lên phía trước. Hôm nay đúng là ngày may mắn, buổi sáng khiến sếp Dương tức hộc máu, chiều lại cà kê được ngay anh chàng đẹp trai mời ăn bánh xèo tại quán mà nó nằm mơ cũng chưa dám vào. Có lẽ số nó từ nay thay đổi rồi đây, nó vừa đi vừa mỉn cười.
Quán “Mười Xiền” nằm ngay trên đường gã tư Nguyễn Đình Chiểu và Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quán này nhìn rất giống cảnh thôn quê bởi cách tranh trí độc đáo và cách ăn mặc của nhân viên nới đây. Nó đi qua đây cả nghìn lần, mà đây là lần đầu tiên nó bước chân vào ăn, nên nó thấy rất vui.
Nó rất nhiệt tình tiêu tiền của thiên hạ, lần đầu tiên nó được đi ăn trực mà không phải xem sắc mặt của kẻ khác nên nó kêu toàn bánh xèo đắt. Có lẽ da mặt nó siêu dày nên dù bàn có hai người, một người ăn, một người nhìn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui mừng của nó cả. Nó cũng chả thèm nói một câu nào với người đãi, chỉ nhiệt tình ăn.
“ No chưa?” hắn lên tiếng khi thấy nó vỗ vỗ bụng thỏa mãn
“Rồi, cám ơn nhé, ngon quá. Á, mà sao anh không ăn?” Nó tỏ vẻ quan tâm
“ Cảm ơn, cô giờ đã nhớ tới người ngồi cùng bàn như tôi” hắn tức tối, chưa bao giờ gặp người nào mặt dày như thế này.
“ Anh không ăn thật là phí đó nha” chép chép miệng nó hút nốt ly co ca.
“Đưa điện thoại của cô đây” hắn thật sự muốn chấm dứt cái mối quan hệ lằng nhằng này với ân nhân.
“Đây, anh muốn lấy hả? nó chẳng đáng giá đâu tôi mua nó cách đây 5 năm rồi, giờ bán chẳng nổi trăm ngàn đâu” nó chọc tức hắn. Nó không tin người như hắn lại muốn lấy số điện thoại người như nó,ngoại trừ mắt hắn bị cận thị hay loạn thị,
“ Anh bị cận thị à?” Nghĩ sao nó hỏi vậy. Câu hỏi bất ngờ của nó khiến ai kia đang bấm số điện thoại của mình trên máy nó gọi sang để kiểm tra số phải ngẩng lên.
“ Ây ya, tôi hỏi anh, anh bị cận thị hả?” Nó rất nhân từ nhắc lại câu hỏi
“ Không” hắn trả lời cộc lốc.
“Vậy là bị loạn thị rồi, thế thì anh phải mang kính chứ” nó kết luận
“Tại sao?” hắn nghi ngờ cô nàng này đang muốn nói gì đó. Lần trước hắn đã bị kiểu nói chuyện không đầu không đít này làm cho tức chết rồi, nên lần này hắn phải cẩn thận hơn.
“Anh nhìn kỹ đi” nó đột nhiên rí sát mặt vào mặt hắn, chỉ cách 5 cm, khiến tim hắn đập rộn ràng, cơ thể hắn căng cứng lại.
Một giây, hai giây, ba giây, năm giây rồi mười giây trôi qua, hắn đẩy khuôn mặt đó ra rồi hét lớn
“Cô điên à?” khiến khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn hai người.
Thật mất mặt, hắn vội vàng đứng dây, đi ra tính tiền. Tranh thủ lúc hắn tính tiền nó chuồn mất.