Ngày hôm sau, Tưởng Mộng Hoàn không đi làm thêm cũng không viết tiểu thuyết, cuộc sống của cô dường như bắt đầu suy sụp từ đây, có cảm giác chán nản vô cùng.
...----------------...
Vào buổi tối.
Ting toong! Ting toong!!
Bạn thân của Mộng Hoàn - Hồ Sơ Hạ gọi điện cho cô từ sáng đến giờ không được nên cô ấy lo lắng, chỉ đành đến nhà tìm cô.
Nhưng ngay cả bấm chuông, Mộng Hoàn cũng không ra mở cửa.
- Sao vậy chứ? Cậu không mở cửa mình vào đây!!
Cạch!!
Bước vào trong mọi thứ đều tối om, cũng không biết Mộng Hoàn có nhà hay không mà ngay cả đèn cũng không bật.
Chẳng lẽ là ngủ sớm?
Sơ Hạ bật đèn lên cho sáng sủa rồi vào phòng tìm Mộng Hoàn, nhưng trong phòng cũng tối như mực.
Tạch!!
Sơ Hạ bật đèn lên, thấy Mộng Hoàn trùm chăn trên giường liền lớn tiếng.
- Cậu đang làm cái trò gì vậy? Ở nhà sao không bật đèn? Gọi điện cũng chả thèm bắt máy, cậu bị gì à?
Sơ Hạ bước đến kéo chăn của Mộng Hoàn ra rồi lay người cô dậy, chỉ là...
- Sao người cậu nóng vậy? Cậu bị bệnh rồi à? Sốt rồi.
Phải làm sao đây? Đã bệnh còn không chịu nghe điện thoại, cậu đúng là chán sống mà.
Trông Mộng Hoàn có vẻ sốt cao, ý thức cũng mơ hồ không còn tỉnh táo, nhưng một mình Sơ Hạ co thì không thể làm gì nên cô đã gọi cho bạn trai của mình đến, cùng cô đưa Mộng Hoàn đến bệnh viện.
...----------------...
Tại Lâm gia vào lúc nửa đêm.
Lâm Đình đang uống rượu một mình ở dưới lầu, trong khi mọi người đã ngủ hết.
Đúng lúc cậu em của anh từ trên lầu đi xuống, thấy anh mình đang uống rượu nên liền đến uống cùng vài ly.
- Anh sao vậy? Còn dám lén em uống rượu một mình, có tâm sự hay là do vui quá!! Anh...!sắp có vợ rồi còn gì!!
Cậu em này của anh là Lâm Tấn, cậu ấy không chỉ là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm mà còn là bác sĩ Lâm, một vị bác sĩ tài ba, trẻ tuổi, chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu mà đã có kinh nghiệm vững chắc.
Nhưng cho dù có là một vị bác sĩ cao siêu thế nào thì cậu ấy cũng phải chịu cảnh làm bác sĩ riêng không công cho Lâm gia.
Bởi người nhà thì đâu thế tính toán được.
- Này! Nói gì đi chứ? Anh cũng sắp có vợ roiif đừng có cọc cằn vậy chứ!
Lâm Đình liếc Lâm Tấn bằng ánh mắt cảnh báo sự thịnh nộ sắp kéo tới.
- Đừng có mà đùa, em muốn thì cưới cô ta đi!!
- Anh mới là đừng có đùa á, em không có sở thích làm phi công đâu.
Vã lại anh cũng đừng bi quan quá, biết đâu tan tiểu thư đó không giống như lời đồn thì sao?
- Bác sĩ Lâm, cậu đừng sống trong cái thế giới mày hồng đó nữa, không có lửa thì làm gì có khói, sau này sống chung rồi cậu sẽ biết cô ta là một kẻ ghê tởm như thế nào, chỉ là....
"Tại sao loại người như cô ta lại còn...!lần đầu?"
- Chỉ là cái gì?
- Không có gì.
- Nhưng mà sống chung? Có vợ rồi mà anh vẫn sống ở đây sao? Nghe mẹ nói mẹ không thích cô ấy cho lắm, ba hình như cũng như mẹ.
Không thích mà phải nhìn mặt nhau mỗi ngày thì không ổn đâu.
Hay là anh dọn ra ở riêng đi!!
Nghe đúng là có lí nhưng....!chỉ nghĩ đến việc phải sống cùng Mộng Hoàn là anh đã không vui rồi.
- Hừ! Em nhiều chuyện quá rồi, đi ngủ đi!!
- Ồ, vậy...!em lên lầu đây!!
Lâm Đình uống thêm vài ly rượu, uống ngon lành như đang uống nước vậy, chẳng nhìn ra nổi mùi vị đắng chát của rượu.
"Suy nghĩ lại thì lúc trước mình đúng là ngu ngơ, còn bị cô ta dụ nữa chứ.
Cứ tưởng mình đã tìm được một cô gái khác biệt, không ngờ...!tất cả lại là sắp đặt từ trước.
Bọn họ đúng là quá giỏi bày mưu tính kế.".
- Đột nhiên lại xuất hiện một người vợ đê hèn, đúng là khiến người ta bực mình.
...----------------...
Trong bệnh viện.
Tưởng Mộng Hoàn tỉnh dậy thấy trần nhà màu trắng, nhìn xung quanh liền nhận ra đây là bệnh viện.
Chỉ là cô không biết tại sao mình lại ở đây và đến đây bằng cách nào.
Cạch!
- Cậu tỉnh rồi sao?! Tỉnh rồi thì ăn cháo này, mình mới mua nên còn nóng, ăn đi cho lại sức.
Mộng Hoàn lắc đầu.
- Mình không ăn đâu.
- Không ăn gì chứ, cả ngày nay cậu không ăn gì rồi đúng không, dã vậy còn sốt gần bốn mươi độ, tuy đã truyền nước biển nhưng cũng phải ăn để uống thuốc nữa chứ! Mà mình nói này, nếu không nhờ mình đến kịp rồi gọi bạn trai đến đưa cậu đi bệnh viện thì chắc cậu đã chết rồi đấy!!
Mộng Hoàn im lặng.
- Mà có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà khiến cậu thành ra thế này?
- Không có gì!
- Được rồi, không muốn nói thì thôi, ăn cháo đi, để mình bón cho cậu.