Trên xe, Lâm Đình im lặng ngồi bên cạnh nhìn Mộng Hoàn ngủ say rồi lại nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc của Mộng Hoàn.
Và cảnh này đã được trợ lí Hoàng nhìn thấy.
- Lâm tổng à? Có phải anh đã có cảm xúc đặc biệt gì với cô gái này rồi không?
Trợ lí Hoàng vừa dứt lời thì không khí trong xe liền trở nên lạnh cóng.
- Cậu nói nhảm gì vậy?
- Nhưng mà sao cô ta cũng có mặt ở bữa tiệc này thế? Không thể cố tình thăm dò hành tung của anh để đến quyến rũ à?
- Trí nhớ của cậu dạo này có phải có vấn đề rồi không, có cần vào bệnh viện tâm thần không hả? Cậu quên rằng đó là công ty mà cô ấy làm việc sao?
Trợ lí Hoàng đúng là quên mất chuyện này thật, nhưng mà anh vẫn cảm thấy lạ.
Anh không hiểu tại sao hôm nay Lâm Đình đột nhiên lại nói đỡ cho Mộng Hoàn nhiều đến vậy, còn đặc biệt quan tâm, chăm sóc cho cô, đây đâu phải phong cách của Lâm Đình thường ngày.
- À phải rồi, hôm nay anh cố tình đến bữa tiệc này để tìm giám đốc Lý nói chuyện mà phải không? Mọi chuyện sao rồi?
- Tất cả đương nhiên đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, không có vấn đề gì.
Mọi thứ vẫn đang yên đang lành, đột nhiên Mộng Hoàn lại lao vào người Lâm Đình, dang tay ra ôm chặt lấy anh làm anh giật thót tim, không dám động đậy.
- Cô...!cô làm gì vậy?
Trợ lí Hoàng thấy vậy đã bắt đầu nhăn nhó.
- Chắc chắn là cô ta cố tình đấy, anh đừng để bị cô ta mê hoặc.
- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối.
Cậu im miệng!
Chợt, Lâm Đình nghe thấy Mộng Hoàn đang lẩm bẩm gì đó.
- Mẹ! Mẹ ơi...!ôm, ôm! Mau ôm con đi! Con lạnh quá! Hức...!mẹ, con nhớ mẹ rồi! Mẹ ơi!!! Hức! Con không muốn sống như này nữa, thật mệt mỏi.
Sao mẹ không đưa con đi cùng...!mẹ.
"Haizz! Sao lại khóc rồi, còn nói nhảm nữa, cái gì mà đưa đi cùng chứ? Thật xúi quẩy."
Lâm Đình tặc lưỡi rồi bất lực ôm lấy Mộng Hoàn, nhẹ nhàng thều thào vào tai cô.
- Ngoan, không khóc, chúng ta sắp đến nhà rồi.
Sẽ không lạnh, không mệt nữa.
...----------------...
Sáng hôm sau, Khi Mộng Hoàn tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu rồi.
- Ưm! Sao lại đau đầu như vậy chứ, mình nhớ tối qua mình cũng đâu có uống nhiều lắm.
Không lẽ tửu lượng mình kém đến vậy à?
Mộng Hoàn đảo mắt nhìn quanh thì thấy mình đang ở nhà, quần áo mà cô đang mặc cũng không phải là quần áo mà ngày hôm qua cô mặc ở bữa tiệc.
- Không đúng, chuyện này sao? Mình nhớ mình vẫn đang ở buổi tiệc mà, tại sao...!tại sao lại...
Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó...
"Khoan đã!!! Sau khi mình uống rượu xong đã định về nhà...!thang máy...!người đàn ông."
- Mình nhớ ra rồi, là anh ta, đúng là anh ta, Lâm Đình!!!
Mộng Hoàn bất ngờ đến mức đứng phắt dậy.
- Sao anh ta lại ở đó được chứ? Mình còn nhảy chung anh ta, rồi anh ta còn đưa mình về nhà, còn...!còn thay đồ cho mình? Chuyện gì vậy nè? Không lẽ anh ta đã nhận ra mình từ trước? Không, không phải, anh ta không thể nào nhận ra mình được.
Cơ mà tại sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến vậy?
- Nhưng đó không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là hôm qua anh ta đã lấy mình ra làm khiên đỡ đạn khi chưa nhận ra mình là ai.
Có thể tự tiện khiêu vũ với một cô gái lạ, như vậy không được coi là trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
- Mặc kệ, nói chung là mình không quan tâm nữa, không nghĩ tới anh ta nữa, sau này nếu không phải diễn kịch thì tốt nhất là tránh xa anh ta ra tám tắm mét, à không, là tám ngàn mét mới đúng.