Cô Nàng Xấu Xí Là Bạn Gái Tổng Tài!!


Một tuần sau.

Tại Tập đoàn Lâm thị, trong một cuộc hợp cổ đông.
- Gì cơ? Lâm tổng, cậu định thu mua lại công ty A của Nhã thị? Cậu đùa với một lão già như tôi thế này không hay tí nào đâu! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, đó là một công ty sắp phá sản, thua lỗ mấy năm nay, cậu định làm gì với nó chứ?
Lâm Đình nghiêm túc trả lời.
- Cũng vì đây là một công ty sắp phá sản nên tôi mới quyết định thu mua nó, vì Nhã thị đang rơi vào con đường túng quẩn, nợ ngập đầu nên chúng ta có thể lợi dụng, dùng lời lẻ dứt khoát để khiến ông ta hả cúi đầu đồng ý nhượng bỏ với chúng ta bằng một con số thấp.

Vã lại đây là một công ty tốt, không những ở trung tâm khu phố mà quy mô cũng không nhỏ.

Trên danh nghĩa của Nhã gia thì làm ăn thua lỗ, còn trên danh nghĩa của Lâm gia mọi người còn sợ không kiếm được lời sao? Rõ ràng đó là một món hời, có thể giúp tập đoàn của chúng ta mở rộng địa bàn.
Nhưng bên phía các vị cổ đông thì lại nhất quyết phản đối, bọn họ là những cổ đông lâu năm, có địa vị trong tập đoàn Lâm thị, tuổi tác đã cao nên suy nghĩ càng lúc càng cổ hũ, không muốn chịu thiệt hại hay phải mạo hiểm vì một thằng nhóc có tuổi đời thế này.
- Nghe Lâm tổng nói thì đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhưng ai dám đứng ra đảm bảo rằng đây là một cơ hội chỉ có lợi không có hại.

Lỡ như gặp phải vận xui thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho chúng tôi.
- Đúng vậy, cậu dám không, dám đứng ra chịu trách nhiệm, bồi thường thiệt hại cho chúng tôi không?
Lâm Đình đương nhiên tự tin về năng lực của mình, nhanh chống trả lời dứt khoát với giọng hùng hồn.
- Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi - Lâm Đình sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Được chứ?!
Nhưng bọn họ vẫn nửa tin nửa ngờ, vì vốn dĩ...!họ không hề tin tưởng vào Lâm Đình.
- Cậu đã bàn bạc với chủ tịch chưa?
- Tôi là tổng giám đốc ở đây, không có quyền định đoạt mọi thứ sao?
Lúc này, bọn lão gia cổ đông ở đây bắt đầu hừ lạnh, không tôn trọng.
- Lâm tổng, cậu đừng trách lão già như tôi nói thẳng.

Cậu vẫn nên bàn bạc lại, xin ý kiến từ chủ tịch đi thì hơn.
- Phải đấy, cậu đừng có mà tự tin thái quá vào phán đoán của mình.

Chỉ với lời nói miệng mà muốn chúng tôi nghe theo cậu? Không thể nào đâu.
Trước những lời dị nghị, phản bác của họ, ánh mắt của Lâm Đình lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo, tay anh đan lại cố khiến vản thân bình tĩnh, anh gằn giọng, đằng đằng sát khí.
- Ý của các người là sao??! Các người không tin tưởng vào năng lực của tôi??!
Một người bỗng cười phá lên.
- Ha ha ha! Năng lực? Cậu có sao? Bao nhiêu năm nay toàn là do một tay chủ tịch nâng đỡ cậu mà ra.

Cậu có từng thấy ai chỉ mới hai mươi mốt tuổi, miệng còn hôi sữa mà vừa vào công ty đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc chưa.

Mấy năm nay không ai nói cho cậu biết rằng cậu chủ đang ăn bám gia đình nên cậu vẫn còn tự cao nhỉ? Lâm tổng? Ha! Chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, Không có nhà họ Lâm, không có Lâm lão gia thì cậu có là gì? Chỉ là một cậu nhóc mà thôi!!
- Phải đấy! Lão đây thấy cậu...!nên nhìn nhận lại bản thân mình thì hơn!
- Ha ha ha! Còn tưởng mình tài giỏi! Đúng là ngây thơ!!
Rầm!!!
Lâm Đình tối sầm mặt, anh tức giận đập tay xuống bàn, nói một câu rồi bỏ đi.
- Vì các người già rồi nên tôi không muốn đôi co làm gì, nhưng...!công ty đó, tôi nhất định sẽ thu mua!!
Sau khi Lâm Đình bỏ đi thì họ liền nháo nhào lên tức giận.
- Gì vậy chứ? Nó tưởng nó đang nói chuyện với ai chứ?
- Đúng là ranh con, chỉ biết làm càng.
- Để rồi xem, nó làm được gì? Với tính cách của nó, không có Lâm gia chống lưng thì nó đã tiêu đời từ lâu rồi!!
...----------------...
Sau khi trở về phòng làm việc, Lâm Đình trầm tư, im lặng một hồi lâu rồi bỗng nhiên lại trầm giọng hỏi trợ lí Hoàng khiến anh ta giật thốt.
- Trước giờ tất cả mọi người kính trọng tôi đều vì tôi là thiếu gia của Lâm gia sao? Nói thật đi!!
- Cái này!! Cũng không hẳng nhưng...!nhưng nhìn chung có thể là như vậy đấy! Ở ngoài thì không nói, vì tất cả những ông chủ trong thương trường đều cho rằng anh tài giỏi còn ở công ty thì...
Lâm Đình nheo mắt khó chịu.
- Cho rằng??
- Hả? Không phải, không phải, ý của tôi là...!ý tôi là do anh là con của Lâm lão gia nên...!À mà cũng không phải, là do...
Lâm Đình tâm trạng không vui, cứ thế bước ra ngoài.

- Đừng giải thích nữa, càng giải thích thì càng loạn.
- Lâm tổng, anh định đi đâu?
- Không cần theo tôi đâu, tôi cần yên tĩnh một lúc.
...----------------...
Hiện tại trời đã tối, cũng là lúc Tưởng Mộng Hoàn tan làm, cô đang vui vẻ trên đường trở về nhà thì..
- Là lá la là la!! La lá...
- Tưởng Mộng Hoàn!! Trùng hợp quá, cô đang trên đường về nhà sao?
- A! Lâm Đình! Trợ lý Lâm!! Đúng là trùng hợp thật! Nhưng...!anh làm gì ở đây?
Trùng hợp sao? Không đâu, vì anh không vui nên muốn tìm một người trò chuyện mới đúng.
- A! Vì có việc nên phải đi đường này.

Nhưng đã giải quyết xong rồi.

À, đúng rồi, chắc là cô chưa ăn tối, hay là cô lên xe đi, tôi mời cô đi ăn.
- Hở? Chủ nợ mời con nợ đi ăn sao? Nghe có vẻ lạ!!
- Cô nói gì vậy? Không lẽ chúng ta chỉ có quan hệ nợ nần, không phải bạn bè??
- À! Ý tôi không phải vậy, nhưng, bộ dạng tôi thế này, không làm anh mất mặt chứ?
Lâm Đình mỉm cười lắc đầu.

Tưởng Mộng Hoàn thấy vậy cũng đành lên xe vì không có lí do để từ chối.
...----------------...
Tại một nhà hàng nổi tiếng.
- Không phải chứ? Tôi tưởng anh chỉ mời tôi đi đến những quán vỉa hè! Sao...!sao lại chạy đến đây rồi??!
Tưởng Mộng Hoàn bắt đầu hoang mang vì nơi này chỉ dành cho những người thuộc giới thượng lưu, một người như cô, không những xấu xí mà ăn mặc còn quê mùa thấp kém, cô sợ sẽ làm mất mặt Lâm Đình.
- Quán vỉa hè! Tôi...!chưa từng ăn bao giờ.
- Hả? Chưa từng ăn sao? Rốt cuộc là làm trợ lý giám đốc có tiền lương cao đến mức nào vậy?
- Cô có muốn làm không?!
- Anh đùa gì vậy, tôi không hợp với nghề đó đâu.

Nhưng, những món ở đây thật sự rất đắt...
- Tôi mời, cô lo gì? Hơn nữa, tôi cũng có bán cô đâu mà cô lo, cứ ăn thoải mái đi, cũng đừng quá để ý đến ánh mắt của người khác làm gì.

Tôi không cảm thấy mất mặt thì cô sợ gì? Trừ khi bản thân cô cảm thấy tự ti!!
Bị nói trúng tim đen, Mộng Hoàn ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu im lặng.
...----------------...
Trò chuyện một lúc sau thì cả hai đều im lặng, không biết nói gì.

Tâm trạng của Lâm Đình lúc này cũng càng lúc càng tồi tệ, u ám, Mộng Hoàn thấy anh chỉ uống rượu chứ không ăn gì nên bèn hỏi.
- Hôm nay trong anh lạ lắm, anh...!có tâm sự sao? Tuy có nhiều chuyện tôi không hiểu hết nhưng tôi giỏi nhất là an ủi người khác, nếu anh bằng lòng thì có thể tâm sự với tôi?
Lâm Đình ngạc nhiên, ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mộng Hoàn sau cặp mắt kính dày cộm, rồi chợt, anh cảm thấy nụ cười của cô thật đẹp, thật mộc mạc, không son môi đỏ rực cũng không giả trân khiến anh khó chịu.
- Tôi...!đúng là tôi có chuyện buồn, khó chịu trong lòng nhưng...!quả thật là cho dù nói ra cô cũng không hiểu.

Hừ! Thôi bỏ đi! Cô chỉ cần ngồi cùng tôi cho tôi đỡ cô đơn là được.
"Vì cô không biết tôi là ai nên cảm giác dễ chịu hẳn, cô...!sẽ không vì tôi là thiếu gia hay là con của ai mà giả vờ thương hại tôi."
- Ồ! Vậy...!được! Tôi sẽ ngồi đây cùng anh.

Nhưng...!tôi có lời muốn nói với anh.

Cuộc đời này không dài cũng không ngắn, nếu anh biết cách sống thì nó sẽ rất có ý nghĩa.

Sống lâu quá, vì là con người nên sẽ không tránh được muộn phiền hay gặp chuyện khó khăn khiến cảm xúc chúng ta dao động, nhưng nếu anh suy nghĩ tích cực lên một chút thì sẽ không sao nữa rồi.

Chúng ta chỉ buồn hôm nay thôi rồi ngày mai lại vui vẻ, được không??!
Lâm Đình nghe thấy những lời này lòng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, miệng cũng bất giác trả lời.
- Được!!

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui