Cô Nàng Xui Xẻo

Don't close your eyes

Địa điểm:

Phòng bệnh Bệnh viện Saint Roland

Khu biệt thự nghỉ mát

Khe ánh sáng

Bờ biển

Nhân vật:

Thái Linh – học sinh lớp 11 trường Maria

Thượng Hội – học sinh lớp 11 trường Maria

Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp 11 trường Maria

Giang Hựu Thần – học sinh lớp 11 trường British

An Vũ Phong – học sinh lớp 11 trường British

Ân Địa Nguyên – học sinh lớp 11 trường British

Nghiêm Ngôn – học sinh lớp 11 trường British

Kì Dực – học sinh lớp 11 trường British

Lý Triết Vũ – học sinh lớp 11 trường Apollo

LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ

Nếu như có thể, con nguyện được biến thành nàng Juliet

vạn kiếp si tình tìm được nơi nương náu cho tình yêu

chân thật.

Hàng ngày đứng trước ban công, chờ đợi chàng Romeo

của mình xuất hiện.

Chúa đáp: Ta đã nghe được lời cầu nguyện của con…

Ngay sau đó Quỷ Sa tăng đã leo vào cửa sổ của tôi,

bóp nát những giấc mơ êm dịu của tôi…

oOo

Ai da!

Tôi tung một cú đá đẹp mắt, tên An Vũ Phong ngang tàng bạo ngược bay vút lên trời, trở thành một dấu chấm nhỏ. Nhưng mà… tại sao… chân của tôi…

- Thái Lăng! Đừng cử động - Giang Hựu Thần thấy tôi đau đớn vội bỏ hoa xuống một bên rồi đỡ lấy tôi. Ba vị đại tướng quân đứng cạnh Giang Hựu Thần cũng mím chặt môi lại, nghẹn ngào không nói nên lời.

- Mình… ở đây là đâu vậy? - Tôi từ từ mở to mắt rồi hốt hoảng nhìn cái chân mình được băng bó trắng toát treo lơ lửng trên không. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy gian phòng sạch sẽ ngăn nắp. Trong đầu tôi chứa toàn những dấu chấm hỏi.

- Đây là phòng bệnh của bệnh viện…

Không đợi Giang Hựu Thần trả lời, Nghiêm Ngôn lạnh lùng bước tới nhìn tôi.

- Cậu bị hôn mê,… đến bệnh viện

Tôi ngạc nhiên ngước đầu nhìn nét mặt lạnh lùng như đá tảng của Nghiêm Ngôn, giọng nói của tôi dịu hẳn xuống:

- Cám ơn cậu…

- Ừ!

- Hờ hờ!... không… không sao cả… - Tôi ngớ ngẩn vừa cười vừa lắc đầu, không biết nên nói gì. Tôi cứ tưởng mình có thể nói chuyện với Nghiêm Ngôn dễ dàng hơn, không ngờ nói với cái cây còn dễ chịu hơn.

- Thái Lăng, chân cậu… đau lắm phải không? - Giang Hựu Thần lo lắng nhìn tôi rồi lại nhìn cái chân phải đang bị bó bột trắng bóc.

Xoẹt!

Giang Hựu Thần vừa dứt lời, tam đại tướng quân quay vụt đi, ném cho tôi cái nhìn bén như dao, cắm phóc vào mũi tôi.

Tách tách!

Một giọt mồ hôi to bằng quả trứng gà rơi từ sau ót tôi xuống tới giường bệnh.

- Ha ha ha! Không sao, không sao! Mình khỏe lắm! Chắc chắn sẽ mau xuất viện thôi! - Tôi vừa cười vừa khua tay múa chân.

Hu hu… Nếu tôi nói với Hựu Thần là thật ra chân tôi đau lắm, thì tam đại tướng quân có lẽ sẽ không chừa cho Thái Linh này chỗ dung thân… Sợ thiệt!

- Được rồi, Hựu Thần… - Giang Hựu Thần còn đang định an ủi tôi thêm vài câu thì bị Ân Địa Nguyên đứng cạnh bên khoác lấy tay - Thái Lăng giờ đang là bệnh nhân, chúng ta không nên phiền cậu ta lâu quá, như thế sẽ không tốt cho quá trình hồi phục đâu!

- Nhưng mà, Thái Lăng… - Giang Hựu Thần phản đối, nhưng bị ánh mắt của Ân Địa Nguyên thuyết phục thành công - Thôi được, chúng ta về vậy… Thái Lăng, cậu nhớ phải chú ý giữ gìn.

- Ừ ừ! Yên tâm đi! Mình khỏe lắm! Hơ hơ…

Giang Hựu Thần thở dài một tiếng rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, quay đầu nhìn lại tôi không yên tâm.

- Mình… ngày mai sẽ đến thăm cậu…

- Được, được, được! Hờ hờ…

- Tạm biệt.

- Tạm biệt, tạm biệt…

Kẹt kẹt!

Cánh cửa được đóng lại sau khi bốn người bọn họ rời khỏi, tôi thở dài một tiếng.

Không hiểu vì sao, có những lúc tôi thực sự cảm thông cho Giang Hựu Thần! Hic,… có thừa không nhỉ? Gì thì gì, Giang Hựu Thần cũng là hoàng tử của British, chắc chả nhờ tôi phải thương vay khóc mướn… Tốt nhất là tôi nên lo cho thân mình trước đã! Ối, đau quá, cái chân của tôi…

Binh!

Trời ơi, cái gì thế này? Đập trúng đầu tôi đau điếng!

Tôi tức giận xoa xoa cục u vừa nổi lên trên đầu, ngó xuống cái chân của mình. Ủa? Một quả táo? Ở đâu ra vậy nhỉ?

- Phư, phư, phư, anh hùng! Đã khỏe hơn chút nào chưa?

- An… An Vũ Phong? - Tôi hốt hoảng dõi mắt theo hướng phát ra tiếng. Thằng cha "chảnh ngựa" An Vũ Phong đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, cắn những miếng táo to đùng.

- Cậu, cậu, cậu! Cậu tại sao lại ở đây? - Tôi không dám tin, trợn tròn mắt lên nhìn Vũ Phong - Cậu lên đây bằng cách nào? Ở đây là lầu cao nhất cơ mà?

- Thế thì đã sao? - An Vũ Phong vẫn thản nhiên ăn táo, cười ma mãnh - Tôi rớt từ trên trời xuống đấy.

- Trên trời? - tôi hít một hơi dài, nhướn cổ lên xem cậu ta rớt xuống như thế nào.

- Hơ hơ! - An Vũ Phong thấy tôi ngớ người ra, thì ôm bụng cười khoái trá - Người gì mà đầu heo thế? Nói chơi thôi mà cũng tin?

Hu hu… mình mắc bẫy thằng cha lươn lẹo này rồi! Từ trước đến giờ, hắn có bao giờ nói được một câu thật lòng nào đâu, tại sao mình lại đi tin lời hắn cơ chứ? Bây giờ thì hắn tha hồ mỉa mai, trêu chọc, còn gọi mình là Đầu Heo! Hừ! Quá quắt thật!

- Cậu chạy đến đây định làm gì? Chân… chân tôi bị thương rồi, cậu không phải định thừa nước đục thả câu, tìm cách giậu đổ bìm leo đấy chứ?... - Tôi mím chặt môi, khuôn mặt mếu máo đến khổ sở.

An Vũ Phong khoanh tay trước ngực, thích thú chọc tức tôi:

- Này, này… Tôi xấu xa đến thế cơ à? Tôi đâu có rảnh để đùa với lũ Đầu Heo.

- Vậy cậu định làm gì? - Tôi hỏi với giọng cảnh giác, đề phòng.

- Mời cậu ăn táo!

- Ăn táo? - tôi trợn tròn mắt nhìn An Vũ Phong cứ như cậu ta là người ngoài hành tinh.

Hu hu… thằng cha này định giở trò gì đây? Khi không lại mời tôi ăn táo? Hừ… nhất định là đang tìm cách lừa tôi vào thòng lọng! Phải rồi, hắn còn lâu mới tốt bụng như thế! Phải cẩn thận! Cẩn thận! Mình phải đề phòng mới được, tránh kế "cười nụ giấu dao" của hắn.

Tôi vừa nghĩ vừa liếc xuống quả táo đang nằm yên trên chăn.

Hu hu… Có khi nào… quả táo này là bom hẹn giờ?

Crắc crắc!

- A!

An Vũ Phong đột nhiên cắn một miếng táo to làm tôi giật nảy mình!

- Này, Thái Lăng, gì mà căng thẳng thế? Chưa nhìn thấy táo bao giờ à?

- Không… không phải…

- Nếu không thì mau ăn đi! Ăn xong, tôi sẽ đi!

Cái gì? Phải ăn hết sao?

Hu hu hu… Không thể nào! Tên An Vũ Phong này không thể tốt bụng như thế được! Tôi dám cá 200% là quả táo này có vấn đề.

- Này, Thái Lăng, mau ăn đi! Còn ngơ ngơ ngác ngác gì nữa? - An Vũ Phong thấy tôi nhìn chằm chằm vào quả táo, không chờ được nữa - Đây là quả táo tôi tự tay chọn cho cậu đấy.

Tự tay chọn ư? Quả táo này đỏ như thế… có lẽ nào… An Vũ Phong lại giống như bà hoàng hậu xấu xa trong truyện Nàng Bạch Tuyết, bỏ độc vào táo? Ôi, đáng sợ quá…

Tôi sắc mặt trắng bệch nhìn An Vũ Phong.

An Vũ Phong không nói năng gì, hậm hà hậm hực, rút từ trong túi mình một cái gì đó sáng chóe.

Tiêu đời rồi! Hắn mang theo vũ khí! Hạ sát bằng độc dược không xong nên… Tôi hoảng sợ nắm lấy cái chăn, rúc đầu vào trong đó, cả thân người run bần bật như cái máy kéo.

Im ắng… im ắng…

Ủa? Sao vậy cà? Tai tôi có vấn đề chăng? Tại sao tôi lại nghe thấy một khúc nhạc du dương?

Tôi do dự một lát rồi ngóc đầu ra khỏi chăn, nhìn về hướng cửa sổ.

- An… An Vũ Phong?

Tôi căng tròn hai mắt, An Vũ Phong đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, tựa vào cánh cửa… Cậu ta đang… đang thổi sáo!

Bây giờ là nửa đêm, ánh trăng bàng bạc rọi trên áo sơ mi An Vũ Phong đang mặc, toàn thân cậu ta lấp lánh ánh bạc. Gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, làm phất phơ góc áo, mái tóc đen ngang tàng kia cũng phấp phới, làm lộ đôi bông tai sáng chói…

- Này…

- Sao… Sao thế?

Tôi nhìn cậu ta đến mất cả hồn. Ngay lúc đó, An Vũ Phong đột ngột nhảy xuống, lưng hướng ra ánh trăng, mặt hướng thẳng nhìn tôi.

- …

An Vũ Phong hình như muốn nói gì với tôi, nhưng lại không nói gì, chỉ đứng ở đó chằm chằm nhìn tôi. Mắt chúng tôi gặp nhau. Cậu ta… cậu ta cũng có lúc làm cho người khác phải xao xuyến…

Thịch… thịch… thịch…

Tôi như kẻ say rượu, tim phập phồng trong lồng ngực chỉ chực nhảy ra ngoài.

An Vũ Phong nhếch mép cười tôi:

- Mau đi lau nước miếng đi, nhìn ghê quá!

Hu hu… Tôi thu lại lời nói vừa rồi!

***Woa… căn phòng lớn quá!

- A! Phong cảnh bên ngoài thật là đẹp!

- Nói đi, hai bà làm thế nào mà đến được đây? - Nhìn thấy Thượng Hội và Ngọc Dĩnh phấn khích, tôi đanh mặt lại.

- Ha ha… Bọn tôi đang định tìm bà nói chuyện, ai ngờ lại nhìn thấy bà lên xe của trường British. Có được cơ hội tốt thế, tại sao tụi tôi lại bỏ phí? - Thượng Hội thật là hết thuốc chữa, vừa nói vừa vỗ tay.

- Không ngờ cũng có ngày tụi mình được đi nghỉ mát với nhiều chàng đẹp trai như thế! Oh my God! - Ngọc Dĩnh gật đầu lia lịa, nét mặt ngơ ngẩn, đôi mắt lấp lánh ánh sao.

Ngồi trong căn phòng sang trọng, tôi gượng cười, ngỡ ngàng nhìn hai nhỏ bạn Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đang hân hoan nhảy nhót lung tung… Nghĩ lại buổi sáng nay…

Ôi trời! Cuối cùng mình cũng được xuất viện, hơn nữa còn được hưởng một kỳ nghỉ truyền thống sau lễ bỏ phiếu bầu chọn, về nhà ta sẽ làm một con heo lười, tôi hào hứng chuẩn bị đồ đạc xuất viện…

- Thái Lăng! Trong buổi lễ bỏ phiếu cậu khá lắm, kỳ nghỉ này cùng đi chơi với bọn này đi! - Kì Dực đột ngột xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, tay xách theo một túi du lịch to tướng.

Món quà bất ngờ tổ chảng này làm tôi chết trân tại chỗ.

Vù.

Tôi còn đang thẫn thờ không biết làm gì thì đã bị tứ đại tướng quân nhấc bổng vứt lên xe.

- Trông đôi mắt đáng thương của cậu kìa…không cần phải cảm kích tôi, đi cùng với tụi này là được rồi! - Kì Dực quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt vui khôn xiết!

Tôi thở thều thào trên chiếc xe lắc lư như răng bà lão, đau khổ nghĩ đến kỳ nghỉ của mình.

- Thái Lăng, đợi tụi này với, đợi tụi này với… - Đằng sau xe vang lên giọng của mấy bà chằn. Tôi nhìn ra phía sau, tâm trạng càng thêm ủ rũ rũ rượi. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai nhỏ… hai nhỏ ở đâu ra vậy?

Tôi căng thẳng nhìn tứ đại tướng quân, trừ gương mặt dễ thương của Giang Hựu Thần ra, những người còn lại đều quắc mắt nhìn tôi. Đời tôi coi như xong!

- Thái Lăng, đến đó cậu phải lo mà để ý, quan tâm đến các bạn cậu! - Ân Địa Nguyên liếc xéo tôi xong lạnh lùng nói.

Sau đó, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi nghiêm nghị một lần nữa.

Tôi gật đầu lia lịa! Tôi hiểu, để ý, quan tâm có nghĩa là không cho hai bà chằn tiếp cận Giang Hựu Thần.



Không biết cái xe lọc cọc trên đường bao lâu, cuối cùng tôi cũng thấy mình đứng trước một ngôi biệt thự lộng lẫy và sang trọng.

- Tụi này phải vô phòng để chuẩn bị, không nói chuyện với bà nữa.

Hai bà chằn lửa đang nhảy nhót bắng nhắng trong phòng tôi, bỗng như nhớ ra điều gì, bèn phi nước đại ra ngoài như chiến mã, không để cho tôi kịp nói.

Tôi ban đầu còn định cảnh cáo hai nhỏ bạn không được để lộ thân phận của tôi. Xem ra đợi dịp khác nói vậy.

Tôi liếc nhìn bốn bên. Đây là phòng của tôi sao? Woa! Đúng là thiên đường lý tưởng để nghỉ mát.

Cái rèm cửa kết từ hạt trân châu, chăn nệm đều may bằng vải tơ mềm. Hic,… ngay cả phòng vệ sinh cũng còn to hơn phòng khách nhà tôi, bồn tắm hình thuyền, dập dềnh vô vàn cánh hồng…

Ôi, thật sảng khoái! Bên ngoài cửa sổ là những bông hoa đang khoe sắc thắm, xa xa một ngọn núi tím mờ trong mây bao phủ, còn có một dải xanh hiền hòa, mát rượi, hình như là biển…

Không ngờ lại có một nơi đẹp như trong mộng như vậy.

Tôi ngồi ở chính giữa bộ salon mềm và thoải mái, mắt tôi bỗng nặng trĩu, có cảm giác mình sắp chìm vào giấc ngủ. Bỗng có tiếng bước chân đáng ghét, phá tan đi sự tĩnh lặng hiếm hoi của tôi…

Chẹp chẹp… Tôi nuốt nước miếng, thời điểm đẹp nhất mà bị phá đám, kẻ nào dzô duyên thế không biết?

Gần hơn rồi, gần hơn rồi, tôi gần như đã cảm nhận được nhịp thở của người đó. Chắc chắn lại là hai bà chằn lửa Ngọc Dĩnh và Thượng Hội…

- Hai bà chằn, làm ơn tha cho tui! - Tôi ngóc đầu lên, dùng ánh mắt ngái ngủ van nài.

Nhưng mà… nhưng mà… người đang ngồi cạnh tôi là Giang Hựu Thần.

- Cậu… sao cậu lại vô đây?

Tôi ngạc nhiên nhìn Hựu, hấp tấp lùi về phía sau, lắp bắp đến nỗi líu cả lưỡi…

- Cậu mở cửa mà, vì vậy mình vào thôi. Ở đây đẹp không?

Giang Hựu Thần đứng bên tôi, mắt hướng ra ngoài cửa sổ… Tôi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt của cậu ấy, không dám tin mọi việc xảy ra với mình là sự thật.

- Phòng ở của mọi người lần này đều do các đại thần của hội học sinh chọn, cậu có thích không?

- Ừ, thích lắm… - tôi cúi gằm mặt, lí nhí trả lời.

Ôi… Thái Linh ơi, mày bị điên rồi! Giang Hựu Thần chỉ qua hỏi thăm mày thôi, có gì đâu mà tim mày đập loạn lên như thế, hai má còn nóng bừng bừng nữa…

- Cảm ơn cậu nhé, Thái Lăng. Không hiểu vì sao, nhưng mỗi lần mình gặp cậu, mình lại nghĩ đến một người khác, còn cả ánh mắt sợ sệt… - Giang Hựu Thần nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu thẳm, đầu óc tôi quay… quay… Đợi đã, sao lại nhớ tới người khác được nhỉ? Lẽ nào cậu ta lờ mờ nhận được thân phận thật của tôi sao?

Đúng lúc đó, tôi cảm thấy mình căng thẳng đến ngột ngạt, tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện riêng của chúng tôi.

Giang Hựu Thần rút từ trong túi mình ra chiếc máy điện thoại:

- Alo, mình là Giang Hựu Thần…

Giang Hựu Thần tay cầm điện thoại, đột nhiên, cậu ta ngước đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ôi trời, trên ban công của căn nhà đối diện xuất hiện thêm một người, người này mặc bộ đồ thể thao trắng, trông sáng sủa, bảnh bao, ánh mắt tinh nghịch, ranh mãnh. Tôi chưa hết ngạc nhiên. Trên tai cậu ta, một viên kim cương lấp lánh quen thuộc.

- Hả? An Vũ Phong! - Tôi và Giang Hựu Thần nhất loạt đồng thanh hét lớn.

- An Vũ Phong! Cậu ở đây làm gì? - tôi ngớ người ra, cất tiếng hỏi trong điện thoại.

- Điều này nên để tôi hỏi mới phải. Hai thằng con trai, lại ở cùng nhau để hóng gió à? - An Vũ Phong tay cầm điện thoại, một tay cầm ống nhòm, cười đầy ẩn ý.

Hu hu… Lão thần xui phái đệ tử đến rồi, sao chổi đã quét tới. Lần đi chơi này 90% lành ít dữ nhiều…

***Buổi tối lúc ăn cơm, không khí trên bàn ăn bức bối, khó chịu.

Tất cả mọi người tham gia kỳ nghỉ đều ngồi ăn chung trong một phòng ăn, hơn nữa, phải ngồi theo đúng lớp của mình. Vì thế, tôi cùng tứ đại tướng quân không thể không ngồi cùng bàn ăn với tên An Vũ Phong.

Im lặng… sự im lặng đáng sợ…

Mỗi người đều cúi đầu xuống ăn, lâu lâu cầm ly nước lên uống, ai cũng cẩn thận e dè để không gây nên tiếng động lớn nào.

Thượng Hội và Ngọc Dĩnh từ lúc bỏ về phòng thì không thấy xuất hiện nữa, không biết hai nhỏ đó đang giở trò gì ra nữa.

Lúc này, tôi không còn tâm trí để nghĩ đến bọn họ. Tôi cắm cúi gắp thức ăn. Ăn xong về phòng mình là an toàn nhất.

Ngay lúc tôi đút muỗng cơm vào miệng của mình thì..

Ụt ụt ụt… ụt ụt ụt…ụt ụt…

Ủa, tiếng gì thế nhỉ? Nếu tôi nghe không lầm thì đó là tiếng kêu của một con heo! Nhưng mà… nhưng mà nơi đây dù sao cũng là nhà ăn hạng sang, sao lại có heo chạy vô?

- Á - tôi ngước đầu lên, lập tức hét lớn, suýt sặc cơm lên mũi.

Tôi… tôi không bị hoa mắt chứ? Lấy tay dụi dụi mắt, tôi nhìn kỹ lần nữa.

Chúa ơi… ngài đùa sao? Trước mắt tôi chính là hai cô bạn Thượng Hội và Ngọc Dĩnh! Hai nhỏ vẽ lên mặt mình hình mặt nạ con heo, hơn nữa còn vẽ tỉ mỉ, khoanh tròn mũi và miệng lại với nhau, rồi chấm hai chấm đen lên trên.

Rầm! Hai bà chằn tinh này đang nghĩ gì thế không biết? Xấu hổ quá! Bỏ đi, bỏ đi… coi như mình không quen họ. Ăn cơm, ăn cơm…

- Thái Lăng, đây chính là kiệt tác cả buổi chiều của bọn này đó! Giang Hựu Thần chắc chắn sẽ rất thích - Ngọc Dĩnh hướng về phía tôi, nhưng ánh mắt hướng ra phía sau. Mặt con heo nhăn nhúm, mủm mỉm cười ụt ụt…

Tội nghiệp Giang Hựu Thần đang ở bên cạnh tôi, tay run lên, bám chặt vào áo tôi, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh ăn cơm, sợ sệt quan sát hai cái mặt heo. Hai mắt heo cứ nhìn chằm chằm vào Giang Hựu Thần không thôi.

- Các cậu… có… có việc gì không? - Giang Hựu Thần bắt đầu căng thẳng, ánh mắt kiếm tìm, cầu cứu tôi và tam đại tướng quân.

Nhưng tam đại tướng quân lúc này không có ở đây. Tôi bắt đầu đấu tranh nội tâm kịch liệt.

- Giang… Giang Hựu… Thần! - Hai cô bạn tôi hét lớn.

Không còn cách nào rồi, tam đại tướng quân không có mặt, xem ra tôi phải xông lên thôi!

Tôi nhắm mắt, vung tay vung chân loạn xạ, tạo tư thế võ, chống đỡ lại hai bà bạn khủng long. Không ngờ Thái Linh tôi lại vì một tên con trai mà "tỉ muội tương tàn", thật là bi đát, thảm thương…

Tôi vẫn còn chưa kịp định thần thì Thượng Hội đã lao lên. Tôi không mảy may suy nghĩ, lấy tay ôm chặt eo Thượng Hội, tay kia chống ngang vào tường ngăn cho Ngọc Dĩnh thừa cơ xông lên. Tôi dù sao cũng chỉ giả danh con trai, sức yếu xìu như cọng bún thiu,… Ôi, càng lúc càng không trụ vững được, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh cũng càng lúc càng gần Giang Hựu Thần…

- Các cô định làm gì thế? - Nghiêm Ngôn đột nhiên xuất hiện, trừng mắt nhìn chúng tôi. Kì Dực và Ân Địa Nguyên cũng lao đến, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh bị hai người bọn họ túm chặt, ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích.

- Thái Lăng, hai cô bạn cậu nếu còn muốn tiếp tục ở lại thì không được đến gần Hựu, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi đây! - Nghiêm Ngôn dùng đôi mắt đầy uy lực nhìn tôi, rồi nhìn Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, đợi cho đến khi cả ba chúng tôi đều gật đầu, cậu ta mới thu ánh mắt ghê gớm của mình về.

Tôi lủi thủi trở về chỗ ngồi của mình. Khi tôi đi ngang qua chỗ An Vũ Phong, tôi bỗng nghe thấy:

- Hơ hơ hơ! Là tôi nói với bọn họ! Chỉ cần vẽ mặt thành con heo, Giang Hựu Thần nhất định sẽ rất thích.

Tôi căng thẳng nhìn xung quanh, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh hoàn toàn không nghe thấy tiếng của An Vũ Phong.

Khuôn mặt thằng cha trời đánh đó như muốn nói:

- Yên tâm đi, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, tôi biết cậu biết…

***Chuyện ban nãy làm không khí căng thẳng giữa tứ đại tướng quân và An Vũ Phong vơi đi phần nào.

- Nếu như mọi người đã đến đây thì cứ thoải mái nghỉ ngơi, đừng làm hỏng kỳ nghỉ. - An Vũ Phong lấp lánh ánh mắt, nhìn mọi người một vòng rồi nói - Tối rồi, hay là chúng ta thi kể chuyện ma đi?

Nghiêm Ngôn và Ân Địa Nguyên không có ý phản đối, Kì Dực, Thượng Hội và Ngọc Dĩnh đưa hai tay tán thành, Giang Hựu Thần cũng ngồi xuống.

Không… chuyện ma ư? Ôi, ông trời thật bất công, Thái Linh con cả đời đã đủ xui xẻo rồi, sao còn bị nhát ma nữa? Ôi, nhưng tôi làm gì có cách nào khác? Tôi không có quyền được phản đối! Người ta nói ngồi xuống, tôi phải ngồi xuống! Người ta nói kể chuyện ma, tôi phải ngậm ngùi ngồi nghe!

Ôi, chuyện ma… hu hu hu… Tôi nhìn phía đằng sau, cánh cửa đã khép kín lại…Hết đường thoát thân… Thôi, mau mau ngồi xuống bên cạnh Ngọc Dĩnh và Giang Hựu Thần, tránh xa đám ma cà rồng chuyên nhát ma kẻ yếu bóng vía!

Phụt!

Lửa tắt rồi, ngọn gió thổi từ bên ngoài cửa sổ vào… Trong phút chốc, gian phòng trở nên yên ắng lạ. Có thật… thật là phải nghe chuyện ma không? Hu hu hu… má ơi… tôi tay mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nắm chặt tay Ngọc Dĩnh để củng cố tinh thần.

- Tôi kể trước nhé. Chuyện như thế này… - Trong bóng đêm, tiếng gió xì xào vi vu, giọng nói của An Vũ Phong rung lên, lúc trầm lúc bổng trong không trung.

Ủa? Sao… sao không kể nữa, mọi người đang yên ắng chờ đợi câu chuyện của cậu ta.

- Ủa? Thái Lăng đâu? Sao không thấy Thái Lăng nữa nhỉ? Cậu ta vừa mới ở đây kia mà?

- An Vũ Phong! Tôi… tôi ở đây! Tôi có đi đâu đâu? - tim tôi đập thình thịch liên hồi.

- Á! Á! - Hai cô bạn của tôi hét lớn.

- Á! - nghe thấy tiếng hét của họ, tôi cũng không kìm được hét to, ra sức nắm chặt tay của Ngọc Dĩnh. Lúc này, Thượng Hội cũng chìa tay ra nắm chặt lấy tay tôi!

- Ôi trời… chỉ là một câu nói nhát ma thôi mà đã sợ đến chết khiếp vậy sao? - Nghiêm Ngôn ngồi yên, khoanh tay trước ngực.

- Một… một câu nói? À… thì ra là vậy! Ha ha ha! - Tôi cười, lấy tay lau mồ hôi đang đổ ra trên trán. Nhưng mà…

- Thượng Hội! Bà đừng nắm tay tôi nữa, nắm tay Ngọc Dĩnh đi, được không? Tay ở xa thế mà còn nắm lấy tay tôi… Nhiều tay như thế, sợ chết đi được!

- Tôi… tôi đâu có… tay tôi vẫn ở đây mà… - Lần đầu tiên thấy giọng Thượng Hội run lên.

- Oái!

Tôi thét lớn lên, đẩy hết mọi người ra rồi nhảy bật lên.

- Cuối cùng, cuối cùng là tay của ai? Tại sao lại nhiều tay thế này? Hu hu hu… - Tôi hốt hoảng đạp chân liên hồi, lẽ nào tôi bị ma ám?

- Là tay mình… - Giang Hựu Thần nói bằng giọng vô cùng biết lỗi.

- Là cậu à? Nhưng mà… nhưng mà tay mình luôn để ở bên phía Ngọc Dĩnh mà?

- Người đông quá, mình bị chèn khó chịu nên đã đưa tay qua phía bên đó. Cậu xoay người một cái thì nắm chặt lấy tay mình, thấy cậu sợ như thế mình cũng không nỡ rút tay ra.

- Thì ra là như vậy…

- Ha ha ha ha… - Thấy tôi ngượng ngịu, mặt đỏ rần rần, mọi người đều phá lên cười.

Chúa ơi, xin nứt cho con một lỗ nẻ để chui xuống! Tôi ngồi lại xuống đất, xích rộng ra hơn rồi nói với Giang Hựu Thần.

- Cậu xích qua đây cho rộng. Đừng có nhát ma người khác. Hành động của cậu còn đáng sợ hơn cả chuyện ma!

- Ừ! - Giang Hựu Thần ngoan ngoãn làm theo, đầu cúi sát xuống đất, cứ như là tôi vừa bắt nạt cậu ấy xong vậy. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh lập tức ném qua cho tôi một ánh mắt của lôi thần. Má ơi… trên đầu con ánh chớp xé ngang qua.

- Này ông bạn, ông có phải là con trai không vậy? Gan còn nhỏ hơn gan muỗi - Kì Dực chịu không nổi nhìn tôi đang hồn vía lên mây.

- Vốn dĩ đã như con gái rồi - An Vũ Phong tiếp tục châm chọc.

Gian phòng tối đen, tôi cúi gằm đầu xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận tên sao chổi này.

- Đến lượt mình!

- Hả?

Trong bóng đêm, tất cả mọi người cùng ngước đầu lên, nhất loạt hướng về phía của Giang Hựu Thần. Bình thường cậu ta hiền lành như thế, hôm nay cũng kể chuyện ma sao?

- Sao vậy? Sao mọi người nhìn mình chăm chú vậy? - Giang Hựu Thần vô tư hỏi.

- Không có, không có - Bảy người còn lại trả lời đồng thanh một cách ăn ý, chắc chắn cũng đang cười thầm như tôi…

- Vậy thì mình bắt đầu kể nhé. Đây là một câu chuyện có thật, nghe nói ở sau núi này có những con ma lửa hình người…

Phù… Cơn gió đêm lại thổi bay tấm rèm cửa màu trắng một lần nữa. Tôi cảm nhận được một luồng ánh sáng, cứ nhấp nháy quanh phòng. Hình như mọi người cũng đang nhìn theo hướng đó như tôi.

- Thật kìa, hình như có mấy đốm đỏ đỏ kìa!

- Hựu, đúng là ở sau núi có mấy đốm đỏ đỏ kìa…

Tôi vội ngồi xích lên phía trước, sát cạnh mọi người. Thượng Hội và Ngọc Dĩnh cũng nhích lên. Trong ánh sáng mập mờ, tôi nhìn thấy bọn con trai cũng đang động đậy, thấp tha thấp thỏm…

- Nghe kể thì từ rất lâu về trước có một cô gái sống ở đây, vì xảy ra chiến tranh nên chồng cô ấy phải tham gia quân ngũ. Hai người hẹn nhau ngày chiến thắng sẽ gặp lại, nhưng mà qua một năm, hai năm, chồng cô ấy vẫn không thấy quay về. Cô ấy hằng ngày đều ra phía sau núi đứng ngóng, ngóng mãi… Cuối cùng, cô ấy đã chết trong sự chờ đợi mỏi mòn. Nhưng vì vẫn chưa thấy chồng quay lại nên sau khi chết, oan hồn cô ấy cũng không rời bỏ nơi này. Cô ấy sợ nếu đi khỏi, chồng cô ấy về mà không gặp được cô. Vì thế, cô ấy biến thành một đốm lửa ở trên ngọn núi quanh năm… chính là đốm lửa mà các cậu nhìn thấy…

Giang Hựu Thần ngừng lại một lát, lúc trong phòng không hề có tiếng kêu, chỉ nghe tiếng thở nặng nhọc của mọi người…

- Có đôi lúc, linh hồn quay lại ngôi nhà này, chỉ cần nghe thấy tiếng "két két"…

Két két…

- Tiếng gì vậy?

- Chắc là tiếng cửa…

- Không phải là…?

- Vớ vẩn!

Mọi người ghìm giọng xuống, ra sức đoán già đoán non tiếng động đó phát ra từ đâu. Tôi chắp tay lại, miệng lầm bầm khấn "A di đà Phật"… Nếu quả thật là có ma, nghe thấy tiếng khấn của tôi thì nó cũng không dám đến gần đâu… Hà hà hà…

- Mau! Mau! Tiếp tục kể đi! - Kì Dực càng nghe càng tỏ ra hứng thú, quơ tay quơ chân thúc giục.

Giang Hựu Thần nhìn mọi người, gật gật đầu, nhẹ nhàng thở sâu, rồi tiếp tục kể câu chuyện của mình.

- Mỗi lần nghe tiếng "két két", có nghĩa là oan hồn cô gái đến căn phòng này!

Két két…

- Trời ơi, cái âm thanh này nghe đáng sợ quá, có phải là tiếng cánh cửa không vậy?

- Mình… mình không biết…

Tất cả mọi con mắt cùng hướng về phía cánh cửa. Tim tôi đập thình thịch thình thịch như gõ mõ. Biết làm sao bây giờ? Ma đến rồi, ma đến thật rồi. Lát nữa tôi sẽ chạy theo ai đây? Số tôi hay đen như quạ, lát nữa người bị ma giữ lại chắc chắn sẽ là tôi. Hu hu hu…

- Đừng sợ, không có gì đâu.

Đôi mắt Hựu Thần long lanh như viên dạ quang phát sáng trong đêm…Hựu hình như hiểu được tâm trạng của tôi, đột nhiên đứng lên, đá toang cánh cửa.

Két két!

Sao vẫn còn tiếng đó thế nhỉ? Đó không phải là cửa, không phải là cửa, mà là… ma.

- Hay là chúng ta ra phía sau núi thám hiểm thử xem sao, chắc là hấp dẫn lắm đấy!

- Hay đó, hay đó! Nghe đã quá!

- Tại sao… phải đi… thám hiểm? - giọng của tôi run bần bật như cầy sấy, nghe cứ như chính tôi là oan hồn vất vưởng vậy.

Một mình tôi phản kháng có tác dụng gì đâu. Hầu như tất cả mọi người đều đã hứng khởi đứng lên:

- Đi thôi đi thôi!

Lần này tiêu rồi… Tôi không muốn đi…

***Quác… quác…

Một buổi tối trăng mờ gió lớn. Sáng nay rõ ràng mặt trời chiếu sáng chói lọi, sao đến khuya lại chẳng thấy trăng sao đâu hết nhỉ? Chỉ có mỗi tiếng mấy con quạ kêu thảm thiết như người khóc trong đêm. Thứ tiếng này tôi chỉ được nghe trong mấy bộ phim kinh dị, tôi sợ đổ hết mồ hôi hột.

- Ngọc Dĩnh, sợ quá đi thôi! – Tôi chịu không nổi nữa, muốn tìm hai bà bạn chí cốt của mình giúp đỡ.

Quác quác…

Ủa… Sao thế nhỉ? Sao chẳng có ai trả lời tôi? Tôi chỉ nghe thấy tiếng mấy con quạ đen đáp lại.

- Ngọc Dĩnh? – Tôi cất cao giọng hơn một chút, rụt cổ lại nhìn khắp từ phía. Ủa? Không phải chứ… Sao… sao lại không có ai hết?! Mọi người đâu rồi? Mọi người đi đâu rồi? Ngọc Dĩnh! Thượng Hội! Giang Hựu Thần! Cho dù là An Vũ Phong cũng được! Hu hu hu… Mọi người bỏ đi đâu hết rồi? Tôi bị lạc mọi người rồi sao?

Woa… woa…

Tôi nhìn bốn bên, chỉ thấy tối đen như mực. Không chịu nổi nữa rồi, nước mắt nước mũi tôi chảy ra ròng ròng như thác đổ.

- Thái Lăng…? – Đúng lúc tôi ngồi xuống đất, khóc rống lên thì đột nhiên có tiếng cười gọi tôi bên tai!

Là tiếng của Giang Hựu Thần! Đôi mắt tôi sáng như đèn pha. Chưa kịp lau khô nước mắt giàn giụa trên mặt, tôi để nguyên hai hàng nước mũi lòng thòng quay đầu nhìn lên!

- Ôi! Ma! – Giang Hựu Thần giật nẩy mình nhảy về phía sau, suýt nữa thì té đùng xuống đất.

- Là… là mình đây! Là Thái Lăng đây! Hu hu hu! – Tôi vội vàng dùng tay áo của mình quệt lên mặt, nấc lên từng tiếng: - Mình… mình không tìm thấy các cậu, bởi vậy mình… mình… oa oa oa…

- Thái Lăng… - Giang Hựu Thần dịu dàng, đôi mắt sáng nhìn tôi: - Đừng sợ, chúng ta hình như bị lạc mọi người rồi. Nhưng mà chúng ta vẫn đang đi đúng hướng đấy, hình như cũng sắp đến nơi rồi!

Sao kia? Sắp đến nơi rồi? Nghe thấy Giang Hựu Thần nói xong, tim tôi đang treo lủng lẳng ngay lập tức rơi bõm xuống đáy vực! Sao Hựu kéo tôi đi nhanh như thế chứ?! Hu hu hu! Tôi không muốn gặp oan hồn ma lửa đâu!

- Mau đi thôi! Chút xíu nữa thôi là chúng ta tìm ra sự thật rồi – Giang Hựu Thần phấn khích nói, sải bước về đằng trước.

Tuy rằng tôi có đến hàng vạn lí do để không đi, nhưng cũng không còn cách nào khác là lủi thủi bước theo sau. Dù sao đi nữa, đi đằng sau Giang Hựu Thần vẫn còn tốt hơn là đứng yên tại chỗ đợi ma đến tìm.

Đợi đã… Giang Hựu Thần đâu rồi?

Tôi nhìn thấy phía trước có một bóng người… là con ma đó hay là Hựu? Nhanh chân đuổi theo thôi, nếu đứng đây rủi ra con ma nữ ấy phát hiện thấy thì…

- Đợi mình… với!

- Còn năm mươi mét nữa, chúng ta chạy đi! – Giang Hựu Thần quay đầu, vui vẻ nói với tôi.

- Mình… mình ở đây đợi cậu có được không? – Tôi ngập ngừng hỏi.

- Không được, mình không an tâm. Chúng ta cùng nhau đi khám phá, được chứ? – Giang Hựu Thần trả lời tôi dứt khoát từng câu từng chữ một.

Tôi vẫn chưa kịp có phản ứng gì, cậu ta đã nắm lấy tay tôi lao về phía trước…

Tôi cảm thấy phía trước càng lúc càng sáng… lẽ nào tôi đang trên đường tới âm phủ? Không được cả nghĩ, nếu đã đi cùng với Giang Hựu Thần, thì chỉ cần lao theo cậu ấy về phía trước thôi! Để lão thần chết và lão thần xui đối đầu một lần xem sao?!

- A! Đến rồi! Thì ra là vậy… - Chúng tôi chạy càng lúc càng chậm lại. Cuối cùng, Giang Hựu Thần buông lỏng tay tôi ra.

Hai tay tôi che kín mặt, không dám nhìn những gì đang diễn ra trước mặt…

- Cậu mở mắt ra nhìn đi! – Giang Hựu Thần nói, nhẹ nhàng giở bàn tay tôi ra.

- Thôi đừng, thôi đừng… - Tôi thà chết chứ không chịu bỏ tay ra!

- Đừng sợ, đẹp lắm đấy…

Đẹp lắm đấy? Nghe giọng nói của Giang Hựu Thần như đang đọc thơ ấy, cái tay cứng như sắt của tôi cũng từ từ thả lỏng ra.

Tôi mím chặt môi, rụt rè mở lòng bàn tay đang che kín mắt ra…

Chao ôi… Đúng thật… Quả là đẹp tuyệt! Tôi… tôi nhìn thấy có rất nhiều ngôi sao đang nhấp nháy ở xung quanh tôi!

- Thì ra… là đom đóm. – Giang Hựu Thần nhìn xung quanh, đưa ngón tay ra, từ từ chạm vào một ngôi sao đang nhấp nháy trước mặt, khuôn mặt nở rộ một nụ cười tươi như vầng dương!

Một cơn gió dội về, thổi bay mái tóc bồng bềnh của Giang Hựu Thần. Những ngôi sao dường như được nụ cười của Giang Hựu Thần cảm hóa, nhất loạt bay hết về phía cậu, cứ như những chú bé nghịch ngợm đang nhảy múa, vây tròn xung quanh Giang Hựu Thần, vui vẻ phát ra những tia sáng nhấp nháy, bay lên… bay lên…

Giang Hựu Thần bỗng vui vẻ đưa tay ngang ra rồi quay một vòng, vừa quay vừa lẩm nhẩm một câu hát đồng dao!

Tôi mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn Giang Hựu Thần… Trời ơi… Cậu ấy không khác gì một thiên thần hạ thế xuống trần gian… Thật thánh thiện!

- Thái Lăng! Cậu cũng nhảy múa đi!

- Hả? Sao… Ừ!

Không đợi cho tôi định thần lại, Giang Hựu Thần kéo tôi xích lại gần! Hic…, nhưng tôi đúng là Miss nhọ nồi… Chỉ thế thôi mà chân tôi cũng vướng phải một cục đá, suýt nữa thì té rầm xuống đất! Lần thứ n+1…

- Cẩn thận!

Ầm!

Hu hu… Sao ấm thế này? Chuyện gì thế nhỉ? Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn kĩ lại…

Ôi trời! Giang… Giang Hựu Thần! Không ngờ… mình lại té vào lòng của cậu ta!

Tôi ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn đôi mắt đang nhấp nháy sáng như những “ngôi sao nhỏ” kia, tim đập loạn xạ trong lồng ngực!

- Cậu… cậu giống cô ấy thật! – Giang Hựu Thần mở to mắt, nhìn kĩ khuôn mặt của tôi.

Tôi và cô ấy? Tiêu rồi! Giang Hựu Thần không phải đang nói tôi khi còn là nữ sinh chứ? Lẽ nào cậu ta phát hiện ra?

- Giang… Giang Hựu Thần! Mau bỏ mình ra… - Tôi ra sức vẫy vùng, thoát ra khỏi vòng của cậu ta, nhưng Hựu Thần cứ như sợ tôi đột ngột biến mất, nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt nhìn tôi đăm đăm không rời…

Những ngôi sao nhỏ cứ nhảy múa xung quanh chúng tôi… những ánh sáng li ti chiếu rọi lên khuôn mặt của tôi và Giang Hựu Thần. Khoảng cách khuôn mặt giữa chúng tôi sát gần nhau, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm áp của Hựu…

Ọc ọc ọc! Mạch máu của tôi cứ như muốn trào ra ngoài như thạch nham trong lòng núi lửa. Tôi thấy sống mũi mình cay cay!

- Ôi, xin lỗi!

Đúng lúc tôi sắp ngất đi vì cơn nhồi máu cơ tim, Giang Hựu Thần cuối cùng cũng nhẹ nhàng thả tay tôi ra. Thái Linh ơi Thái Linh, sao bỗng nhiên mày lại thấy hụt hẫng trong lòng…?

- Xin lỗi cậu nhé Thái Lăng, mình lại đi nghĩ cậu là cô ấy… cậu là con trai mà… - Giang Hựu Thần cười rồi vỗ vỗ đầu mình, ngước mắt lên nhìn để khẳng định lần nữa tôi không phải là “cô ấy”, mà là Thái Lăng, nam sinh trường trung học British.

- Không có gì, không có gì! – Toàn thân tôi mềm nhũn ra, cố sức xua tay: - Mình thường xuyên bị người khác nhìn nhầm! Hơ hơ!

- Thật xin lỗi… - Giang Hựu Thần cười một cách miễn cưỡng, thu về ánh mắt mê hồn ban nãy, quay người nhìn những con đom đóm xung quanh: - Ban nãy mình cứ tưởng là cô ấy… cứ tưởng có thể cùng cô ấy ngắm đom đóm…

Tôi há hốc miệng, định nói… nhưng lí trí thép đã ra tay chặn ngang họng.

Hu hu… Nếu như tôi mặc bộ đồ con gái thì đến cả cơ hội đến lớp cũng không có. Còn kế hoạch lấy học bổng nữa… Hu hu! Kiềm chế! Kiềm chế! Thái Linh, nhất định phải kìm mình!

- Thái Lăng…

- Chuyện… chuyện gì? – Tôi lại bị giọng nói đột ngột của Giang Hựu Thần làm giật thót mình, vội vàng nhìn cậu ta.

Giang Hựu Thần trông thấy thái độ của tôi, im lặng một lúc rồi phá lên cười:

- Nói thật, điểm này cậu rất giống cô ấy! Lúc nào cũng hớt ha hớt hải, luống cuống chân tay.

- Không phải không phải đâu! Mình là con trai mà! Mình là Thái Lăng! – Tôi lắc lấy lắc để cái đầu của mình.

- Ha ha! Cậu xem kìa! Càng lúc càng lúng túng!

- … - Tôi như vừa nuốt chửng xuống một cái xương cá, mở to mắt lo lắng nhìn cậu ta. Đầu tôi rối tung lên như tổ tò vò, tìm đủ mọi chứng cứ và lí lẽ để chứng minh, biện hộ mình không phải là “cô ta”.

Giang Hựu Thần trông thấy tôi mặt đỏ như gấc, vừa cười vừa vỗ vai tôi.

- Được rồi, mình chỉ chọc cậu thôi mà! Ha ha!

- Vậy… vậy sao? – Tôi lo lắng hỏi dồn.

Giang Hựu Thần cười gật đầu, rồi thổi bay con đom đóm sắp sửa đậu lên mũi cậu ta.

- Thái Lăng, ở đây đẹp lắm phải không? – Giang Hựu Thần quay đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi.

- Ừ, đẹp lắm… - Tôi vẫn không rời mắt khỏi Giang Hựu Thần, nhớ lại cảnh ban nãy cậu ta nhảy múa cùng những con đom đóm, ngây ngất gật đầu lia lịa.

Giang Hựu Thần nhìn thái độ của tôi, hơi ngạc nhiên:

- Cậu…

- À, không phải không phải! Mình… mình nói là những con đom đóm rất đẹp! Rất đẹp! Ha ha ha…

Phù! Thái Linh ơi, đầu óc mày toàn bã đậu hay sao? Sao lại nói năng ngây ngô như thế?

Giang Hựu Thần nhìn tôi, nghiêng đầu cười tươi:

- À, mình có một đề nghị, chúng ta cùng đặt tên cho nơi này đi!

- Đặt tên ư? – Tôi cảm thấy hơi khó xử.

- Ừ! – Giang Hựu Thần vui vẻ nói – Hay là, chúng ta gọi nó là “khe ánh sáng”! Được không?

- “Khe ánh sáng”? Được đó được đó! Cái tên này nghe hay lắm! – Tôi vui vẻ vỗ tay. Bộp bộp bộp! Thật là tốt quá, cuối cùng tôi cũng thoát ra được khỏi thái độ gượng gạo ban nãy.

Giang Hựu Thần cười, đưa tay nắm lấy cái gì đó rồi để ra trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn. Cậu ấy… cậu ấy muốn làm ảo thuật sao?

Giang Hựu Thần cười tinh nghịch, bàn tay trước mặt tôi từ từ mở ra. Từ trong lòng bàn tay bay ra một con đom đóm… nhẹ nhàng chiếu sáng bàn tay của cậu ấy, cứ như tay của Giang Hựu Thần là ngôi nhà ấm áp của nó vậy…

Tôi ngước đầu thích thú nhìn khuôn mặt Hựu, đưa tay ra đỡ lấy con đóm đóm nhỏ, rồi khép tay lại. Từ khe hở nhỏ xíu của các ngón tay, tôi hé mắt nhìn vào bên trong để nhìn ánh sáng yếu ớt…

- Cậu còn sợ ma nữa không? – Giang Hựu Thần vỗ đầu tôi. Tôi quay đầu nhìn, lắc lắc một cách ngây thơ như đứa trẻ.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ vào vách đá xa xa… Âm thanh trải dài mênh mông trong đêm u tịch. Tôi háo hức hướng về phía phát ra những âm thanh đó như lần đầu nghe sóng hát…

- Đi nào! Chúng ta đi xem biển đi!

Tôi hứng khởi đi theo phía sau Giang Hựu Thần.

Không lâu sau đó, trước mặt tôi hiện ra một khoảng không rộng bao la. Giữa buổi đêm, những con sóng nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát.

Hít hà… Tôi lấy sức hít thở một hơi thật sâu… Không khí của biển thật dễ chịu!

- Lâu lắm rồi mình không đến đây! – Giang Hựu Thần đột nhiên lên tiếng rồi cũng đột nhiên ngừng lại. Hình như cậu ta đang do dự điều gì: - Buổi tối đứng ở đây nghe sóng biển, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng tĩnh lặng…

- Cậu trước đây hay ra đây sao?

- Suỵt! – Tôi vẫn chưa nói xong lời, Giang Hựu Thần đã đưa ngón tay lên giữa môi ra hiệu im lặng.

Rì… rào…

Cứ như thế, tôi đứng bên cạnh Giang Hựu Thần, im lặng nghe tiếng sóng biển. Thời gian cứ như bọt biển trôi qua kẽ tay, không thể giữa lại được, nó như những con sóng kia quay lại với đại dương rộng lớn vô bờ bến…

- Giang Hựu Thần, cậu không cảm thấy là trời tối quá sao? – Một lúc sau, dù mắt tôi đã quen với bóng tối nhưng vẫn không cảm thấy dễ chịu với thứ ánh sáng nặng nề này.

- Ừ! – Giang Hựu Thần trả lời tôi, giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi tôi không nhận ra cậu ấy đứng kế bên.

- À, cậu nhìn nè! – Tôi lấy ra một cái bình đựng những con đom đóm đem từ “Khe ánh sáng”, mọi vật xung quanh được chiếu sáng hơn một chút. Đôi mắt cậu ấy thăm thẳm vô cùng.

- Cái gì vậy nhỉ? – Giang Hựu Thần bất ngờ cúi xuống lượm một cái bao da lên – Sao trông quen quá nhỉ, hình như nhìn thấy ở đâu rồi… Hình như là…

- Là cô ấy này…

Thấy Giang Hựu Thần bất ngờ nhảy cẫng lên, tim tôi run bắn! Cậu ta nhìn thấy ai thế? Sao lại vui mừng tột độ như vậy? Tôi chạy qua, nhìn cái bao da, suýt thì té xỉu!

Trời! Đây không phải là ví tiền của tôi sao? Hơn nữa ở bên trong còn có tấm hình của tôi lúc còn là nữ sinh trường Maria! Tiêu rồi… lần này tôi hết đường thoát thân rồi!

- Hơ hơ… đây… đây là ví tiền của mình! – Tôi nuốt nước miếng xuống, thỏ thẻ nói.

- Ví tiền của cậu? Vậy còn cô ấy… lẽ nào là em cậu sao?

Sao? Em gái tôi? Tôi sững sờ nhìn khuôn mặt phấn khởi của Giang Hựu Thần, cậu ta có trí tưởng tượng phong phú thật.

- Hèn gì mà lúc nào mình cũng cảm thấy hai người giống giống nhau, thì ra là trùng hợp đến vậy! – Giang Hựu Thần vui vẻ nắm tay tôi, khuôn mặt đầy ắp sự háo hức.

Sao cậu ấy cứ nhớ đến tôi lúc là nữ sinh thế nhỉ? Hay là cậu ta đã thầm yêu tôi rồi? Ha ha… Thái Linh, mày đang nói mơ đấy à? Làm sao có chuyện đó được…

- Thái Lăng, cô ấy tên là gì? Mình bấy lâu nay cứ muốn được gặp lại cô ấy, nhưng vẫn không có cơ hội! – Giang Hựu Thần nhìn tôi bằng con mắt phấp phỏng chờ đợi!

- À… cô ấy… tên cô ấy không hay chút nào! Không biết cũng không sao! Hơ hơ! – Tôi ấp a ấp úng trả lời.

- Không hay? Không sao đâu. – Mặc cho tôi tạt gáo nước lạnh, Giang Hựu Thần vẫn phấn khích, đôi mắt nhìn tôi sáng lấp lánh.

- Cái này… cái này… - Tôi lo lắng cúi gằm mặt xuống đất: - Cô ấy… cô ấy tên… à phải rồi, cô ấy tên là Tiểu Thái!

- Í? Tiểu Thái à? Cô ấy tên là Tiểu Thái thật sao? Hay quá, trước đây mình cũng gọi cô ta như vậy đấy! Thái Lăng, cậu nói với cô ấy là mình rất muốn được làm quen với cô ấy, được không? Cô ấy là người duy nhất không làm mình cảm thấy sợ. Hơn nữa đứng gần cô ấy, mình còn có cảm giác thân thiết nữa! – Giang Hựu Thần vui thích nhìn tấm hình trên ví, làm tôi suýt nữa lại nghĩ mình là tuyệt thế giai nhân.

Là nữ sinh duy nhất không làm cậu ấy sợ, thì ra là vậy. Hèn gì lần trước cậu ấy cứ hỏi mình có phải là con gái không. Thì ra tôi là trường hợp đặc biệt duy nhất không làm cậu ấy sợ… Sao mà trùng hợp thế? Lẽ nào Thái Linh tôi đã được thay đổi vận mệnh rồi? Chúa ơi cuối cùng ngài cũng đã thức giấc!

- Thái Lăng? – Giang Hựu Thần cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: - Cậu sao vậy?

- Không có, mình chỉ cảm thấy ngạc nhiên, nếu cậu đã sợ con gái như vậy sao còn tham gia thi ứng cử vào bảng bình chọn của British? – Tôi hiếu kì nhìn Hựu, sợ con gái mà lại thích nổi đình nổi đám, đúng là một con người kì lạ!

- Mình… Cậu có thấy mấy con đom đóm đẹp không? – Giang Hựu Thần đang chuẩn bị trả lời tôi, bỗng đổi đề tài sang mấy con đom đóm. Những ánh sáng he hắt của đom đóm làm rõ lên đường nét trên khuôn mặt cậu.

- Đẹp á…

- Bởi vì cậu thấy nó đẹp, cậu mới bắt nó bỏ vào trong bình thủy tinh. Nó đâu có cơ hội lựa chọn. – Đôi mắt Giang Hựu Thần nhìn tôi. Tôi kịp nhận ra đôi mắt sâu thẳm ấy ẩn chứa những điều khó nói.

Tôi không trả lời, bởi vì tôi không biết phải trả lời ra sao…

Tôi cầm lấy cái bình thủy tinh đựng mấy con đom đóm, tuy chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ làm cho người ta có cảm giác ấm áp. Trời tối và cô tịch, không chút ánh sáng, tôi không nỡ thả cho chúng đi. Nhưng tôi lại nhìn Giang Hựu Thần, cậu ấy nhìn ra biển, giống như đang trăn trở suy nghĩ điều gì, không… giống như đang hoài niệm điều gì mới phải…

Trong thế giới của Giang Hựu Thần sống thật ra đang lưu giữ bí mật gì? Tại sao lúc như nặng trĩu bầu tâm sự, lúc lại hồn nhiên vô tư như đứa trẻ?

- Tao thả tự do cho chúng mày! Tao đã xui xẻo thế này rồi, tao sẽ không bắt chúng mày xui xẻo như tao! – Nói đến hai chữ “xui xẻo” tâm trạng tôi bỗng nặng trĩu, tôi nhanh chóng mở nắp bình ra: - Đi đi, đi đi! Giang Hựu Thần nói đúng đấy, tao không thể ích kỉ thế được, chỉ vì cái đẹp mà xiềng xích chúng mày…

Giang Hựu Thần nghe tôi cứ thao thao bất tuyệt, bèn quay đầu lại nhìn tôi. Những con đom đóm bay ra khỏi miệng bình, lượn vòng trên không trung. Trông chúng càng trở nên bé nhỏ trong cái không gian rộng lớn ấy…

Một đốm sáng nhỏ bay đến bên người Giang Hựu Thần, trong bóng đêm, tôi nhìn thấy cậu ấy đưa tay ra, sau đó… đốm sáng đó biến mất. Giang Hựu Thần chậm rãi mở lòng bàn tay ra, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát…

Nụ cười đó mới ấm áp làm sao. Không hiểu sao tôi cảm thấy tim mình cũng đang cười theo nụ cười của cậu ấy…

- Giang Hựu Thần! – Tôi ngơ ngẩn đứng tại chỗ gọi tên của cậu ta.

- Sao? Có chuyện gì? – Nụ cười trên môi Giang Hựu Thần vẫn chưa tắt. Đúng là hoàng tử của các hoàng tử, trong bóng tối mà vẫn đẹp ngất ngây.

- Cậu… thật sự muốn gặp em họ mình sao? – Ôi trời, tôi sao lại đi hỏi một câu ngu ngốc như vậy? Đầu tôi đang chập mạch thì phải!

- Mình thật sự rất muốn. – Mới nghe thấy em họ tôi, Giang Hựu Thần bỗng xúc động – Chỉ cần cô ấy đồng ý đến, mình nhất định sẽ cho người đi đón cô ấy.

- À… - Nghe cậu ta nói xong đầu óc tôi bỗng cảm thấy quay cuồng: - Không cần đâu. Thật ra thì nhà cô ấy cũng không xa đây lắm. Mai mình có chút việc. Hay là thế này, mai mình sẽ về nói cô ấy ra đây gặp cậu…

- Thật sao? Cậu nói thật chứ? – Khuôn mặt Giang Hựu Thần bỗng ánh lên vẻ vui mừng khôn tả.

***Buổi chiều tà, tôi thay bộ đồ con gái, rồi lại xuất hiện ở khu biệt thự. Mọi người đang ngồi quây quần ăn cơm. Ngọc Dĩnh đang ăn canh suýt nữa thì đút nhầm vào mũi, Thượng Hội cũng há hốc miệng to đến nỗi có thể đút cả quả trứng gà vào! Tôi nhìn thấy phản ứng bất thường của bọn họ bỗng thấy hối hận. May mà bọn họ đã kịp thời định thần, bình tĩnh trở lại, nhìn tôi mỉm cười chào.

- Cậu… ngồi ở bên cạnh mình được không? – Giang Hựu Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ!

Ôi… tôi không bị hoa mắt đấy chứ! Giang Hựu Thần… cậu ấy đỏ mặt kìa!

- Ừ! – Tôi cảm thấy hơi lúng túng, gật đầu rồi qua chỗ ngồi bên cạnh Giang Hựu Thần trước con mắt tò mò của tất cả mọi người, lòng thấy hơi bất an…

Thịch… thịch… thịch… Sao tim tôi lại đập nhanh đến thế này? Có phải là vì người ngồi bên cạnh tôi là Giang Hựu Thần không?

Tôi quay đầu… nhìn thấy… An Vũ Phong! Hắn tò mò nhìn tôi đăm đăm, cứ như nhà khoa học phát hiện ra động vật quí hiếm trong sách đỏ vậy…

Hắn trước giờ đều rất ma mãnh, tôi phải đề phòng mới được. Không thể để hắn nhận ra thân phận của tôi…

- Nào, Thiểu Thái, cậu ăn đi! – Giang Hựu Thần nhanh nhẹn giục giã, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- Ừ… cám ơn cậu… - Tôi cảm thấy lúng túng vô cùng khi thấy cái chén của mình được chất một núi đồ ăn. Trên bàn tôi có món nào thì trong chén tôi đều có món đó. Hu hu hu… Anh dạ dày tội nghiệp của tôi…

Ơ…! Tôi vội ngậm chặt miệng, nén cơn ợ hơi của mình trong dạ dày.

Thật không hiểu tam đại tướng quân kia đang nghĩ gì, có phải đang cố ý trừng phạt tôi hay không mà cứ gắp hết đồ ăn vào chén của tôi. Quá đáng nhất là còn xúi Giang Hựu Thần với An Vũ Phong thi với nhau, xem tôi ăn đồ ăn của người nào gắp cho nhiều hơn… Đem tôi ra làm đồ chơi vậy sao? Thật là quá đáng vô cùng…

Tôi ôm cái bụng căng tròn của mình, thở dài một hơi não ruột. Kế hoạch giảm cân của tôi… hu hu hu…

- Hình như mình mới câu được một con cá!

Bên cạnh tôi phát ra giọng nói, là của Giang Hựu Thần! Cậu ta khấp khởi chạy ra, hai tay bắt lấy một con cá đang vũng vẫy thoát thân.

Tôi nhìn mọi người ai ai cũng có chiến tích thu hoạch mà thèm thuồng ghen tị! Sau khi ăn cơm mọi người kéo nhau đi câu cá, nhưng tôi chẳng câu được con nào hết! Hờ hờ, đợi đấy! Xem chiêu thức gia truyền Thái Gia đây, thuật bắt cá!

- Cá cắn câu, a di đà phật… Cá mau cắn câu, a di đà phật…

Tôi mới ngồi nhiệm đến lần thứ ba, thì cảm thấy cần câu trong tay mình động đậy… Lẽ nào Phật tổ lại linh nghiệm đến thế sao? Thật là tuyệt, tôi mở to mắt, nhìn ra cái phao dưới nước.

- A! Động đậy rồi! Động đậy rồi!

Quả nhiên là Phật tổ linh nghiệm, chỉ có chút công phu như thế thôi mà cái phao đã động đậy, cá đã cắn câu!

Tôi cắn chặt răng, dùng hết sức để kéo cần câu lên! Oa! Đúng là kéo lên không nổi! Lần đầu tiên câu, trúng ngay một con cá to. Hi hi,… vui quá xá! Hôm nay tôi có thể đem chiến lợi phẩm của mình về rồi! Nghĩ đến đây, tôi lấy hết sức bình sinh, kéo cần câu lên trên.

Hay da, hay da! Bập!

Một phản lực lớn kéo lại, tôi suýt nữa ngã lăn kềnh xuống nước. Cái cần câu đã bị gãy làm đôi!

Tôi nhìn thấy trên mặt biển vẫn còn cái gì đó trôi dạt, chắc chắn là một con cá to!

- Cá to, chắc chắn là một con cá to! Nhất định không được để nó thoát. – Nhìn thấy cần câu của mình bị gãy đôi, tôi sốt ruột, đưa tay lên miệng làm thành cái loa rồi hét lớn: - Mọi người ơi mau qua đây giúp với!

- Sao mà giỏi thế?! – Kì Dực nghe thấy tiếng gọi của tôi liền chạy qua, nhìn thấy cái cần câu bị gãy, miệng há hốc ra.

- Nhất định là một con cá to, chúng ta mau mau thôi, không được để nó chạy mất. Ân Địa Nguyên bình tĩnh nói với mọi người xong rồi nhảy xuống nước.

Tứ đại tướng quân nhảy xuống nước, bơi theo hướng con cá! Tôi mở to mắt nhìn bọn họ. Hic, để giữ gìn hình tượng cô gái đoan trang, thùy mị, nết na, không thể nhảy bổ xuống nước được! Không biết con cá đó là gì? Cá kình, cá mập, hay cá heo?

- Thế nào rồi? – Tôi không thể chịu được nữa, vội vàng chạy ra đằng trước để nhìn.

Trời! Bọn họ lên được một con người!

- Làm sao bây giờ? – Kì Dực nhìn mọi người dò hỏi.

- Mau đưa anh ấy lên bờ, xem thử có còn cứu được không. – Ân Địa Nguyên vẫn bình tĩnh chỉ huy.

- Được. Tam đại tướng quân lập tức làm theo. Người thì đỡ đầu, người thì đỡ chân, cùng đưa người bị chết đuối lên bãi cát.

Tôi ngồi xuống nhìn “Hoàng tử biển”, để tay lên mũi anh ta.

A… Hay quá! Còn thở! Anh ta chỉ mới lịm đi thôi…

- Tiểu Thái, cậu biết hô hấp nhân tạo không?

- Hô… hấp… nhân tạo à? – Nghe thấy Ân Địa Nguyên hỏi mình, tôi hoảng hốt trợn tròn mắt bằng hai quả cam: - Mình biết… biết hô… hô hấp nhân tạo… Hồi trước trong trường có… học qua… Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà…

- Nhưng nhưng nhưng cái gì mà nhưng! Đừng có nhưng những gì hết! – An Vũ Phong ở bên cạnh này giờ không nói gì bỗng đẩy tôi ra một bên: - Thật chịu không nổi con gái, mới gặp chút chuyện đã cuống quýt cả lên. Tránh ra, để tôi!

- An Vũ Phong? Bộ cậu muốn hô hấp nhân tạo cho anh ta? – Kì Dực nghe thấy An Vũ Phong nói liền cười ranh mãnh. Kì Dực chỉ thiếu nước có cái loa phóng thanh để lu loa với cả thế giới rằng: - Này, ông bạn An Vũ Phong có sở thích kì dị. Người ta là con trai đấy! Hơ hơ hơ!

An Vũ Phong quay đầu lại, nhìn Kì Dực một cách nghiêm nghị:

- Có gì quan trọng hơn mạng sống con người chứ? Cậu muốn cười thì cứ cười đi!

- Ư… - Kì Dực đang cười lập tức cảm thấy mắc nghẹn lại, rồi đứng nhìn An Vũ phong cúi xuống tiến hành cấp cứu cho “hoàng tử biển”.

- Nghiêm Ngôn, Hựu, chúng ta cùng giúp đi. – Ân Địa Nguyên nói xong rồi bước qua bên cạnh An Vũ Phong.

- Hừ! Sao chứ! Có gì ghê gớm đâu! – Kì Dực đỏ rần mặt, bĩu môi, quay đầu đi trút cơn giận.

Tôi nhìn Kì Dực, rồi lại nhìn tam đại tướng quân đang cấp cứu cho “hoàng tử biển”, cuối cùng nhìn An Vũ Phong. An Vũ Phong… cậu ta cũng có lúc nghiêm túc thật sao…

Phù… một tên con trai khó hiểu. Càng lúc tôi càng không hiểu cậu ta đang nghĩ gì…

Reng reng reng…

Ân Địa Nguyên đang ngồi giúp An Vũ Phong cứu “hoàng tử biển” thì giật mình, rút ra trong túi mình cái điện thoại, đưa qua một bên để nghe. Bỗng sắc mặt cậu ta biến đổi, vội vàng quay về phía Hựu.

- Có chuyện gì gấp rồi. Hựu, Nghiêm Ngôn, Kì Dực, chúng ta phải đi ngay thôi!

- Bây giờ đi sao? Còn người này… - Giang Hựu Thần ngước đầu lên, có chút khó hiểu trước lời nói của Ân Địa Nguyên.

Ân Địa Nguyên cúi xuống kê sát vào tai Giang Hựu Thần nói vài câu, tam đại tướng quân dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau rồi hướng về tôi: - Xin lỗi nhé, Tiểu Thái, bọn này có chút chuyện phải đi gấp. Ở đây làm phiền cậu và An Vũ Phong nhé!

- Hừ, thật là bọn vô trách nhiệm… Nếu muốn đi thì đi lẹ đi, đừng đứng ở đây cản đường cản lối. – An Vũ Phong vẻ mặt tức giận, quắc mắt nhìn tứ đại tướng quân, rồi đỡ “hoàng tử biển” ngồi lên.

- Ủa? Mọi người… A! Đợi đã!

Tôi vẫn chưa dứt lời, tứ đại tướng quân đã lao đi như tên bắn. Phút chốc ngoài biển cả rộng lớn chỉ còn lại tôi và An Vũ Phong!

Sao… sao lại thế này nhỉ? Một mình tôi làm sao mà lo được đây! Tứ đại tướng quân không biết đang nghĩ gì nữa! Sao lại có thể bỏ mặc tôi lúc này… hu hu hu!

Tôi cúi mặt, nhìn “hoàng tử biển” vẫn còn đang hôn mê. Nước da trắng trẻo, dáng người tuấn tú, tuy đôi mắt đang nhắm, đôi môi trắng bợt vì ngâm nước, nhưng vẫn có thể nhìn ra hoàng tử biển ấy rất đẹp trai. Anh ta thật ra là ai?

- Để tôi!

Anh Vũ Phong? Tôi sửng sốt quay đầu lại, thấy An Vũ Phong đang quỳ trên cát, đưa tay lên, xốc “hoàng tử biển” lên vai. Gió biển thổi bay mái tóc của cậu ấy, lấp lánh đôi bông tai kim cương dưới cái nắng sáng lạn của mặt trời.

Tôi thẫn thờ nhìn An Vũ Phong, ánh mắt như bị keo con voi dính chặt vào cậu ấy, không sao rời ra được.

- Này đầu heo, còn đứng đó nhìn cái gì nữa! Mau về thôi, chúng ta về phòng trước, rồi gọi xe cấp cứu!

- Ừ, được… - Tôi như người mất hồn nhìn khuôn mặt tươi sáng của An Vũ Phong, mặt mình thì đỏ rần rần như bình nước nóng đang sôi.

Oạch!

Tôi bước quá đà, đạp phải chân của An Vũ Phong.

- A! Xin lỗi! – Tôi vội vàng rút chân về, cúi gằm mặt luôn mồm xin lỗi. An Vũ Phong cười, rồi nhẹ nhàng xốc lại “hoàng tử biển” trên lưng của mình.

- Chân… không sao chứ? – An Vũ Phong nhìn đằng trước, hỏi tôi.

- Chân, cậu nói lần trước bỏ phiếu…

Hu hu! Xong rồi! Lộ tẩy rồi! Tôi mới vừa mở miệng ra, mặt đã đỏ như gấc! Ôi Thái Linh ngu ngốc ơi, sao lại… sao lại đi kể sự thật cho cậu ta nghe chứ? Sao bây giờ? An Vũ Phong nhất định đã nghe thấy tôi nói rồi! Vậy tôi… tôi…

Trời quay đất quay… Đất quay trời quay…

Tôi cứ như một tên robot gỉ sét, chậm chạp quay đầu, lén lút nhìn An Vũ Phong…

Ôi thôi! Không hay rồi! An Vũ Phong… cậu ta nở một nụ cười ma mãnh… Mỗi lần nhìn thấy cậu ta cười như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra… Hu hu hu… Lần này tôi chết chắc rồi!

- Phư phư phư… quả nhiên là… - An Vũ Phong nói xong, xốc người trên lưng lần nữa, không quay đầu lại mà tiếp tục hướng về phía trước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui