Cô Ngốc Biết Yêu

Sang tuần mới, các bộ môn, các câu lạc bộ hừng hực khí thế triển khai hoạt động tuyển sinh, trường học cũng vì thế mà trở nên tưng bừng náo nhiệt. Từ cổng trường đến suốt nhà hành chính, đủ loại lều vải với nhiều màu sắc mọc lên như măng mọc sau mưa dọc hai bên đường. Trước mỗi lều đều dựng một tấm biển sáng tạo triển lãm chuyên ngành, trên mỗi cành cây cao thấp đều treo những băng rôn màu sắc sặc sỡ, làm cho sân trường vốn yên lặng nghiêm túc càng tăng thêm mấy phần sức sống. Nghỉ giữa giờ còn có đội học sinh đeo phù hiệu trên tay áo hoặc mặc đồng phục của câu lạc bộ vào phòng học phát truyền đơn.

Lần này tuyển sinh, trừ hội học sinh và đoàn ủy do “phía chính phủ tổ chức” ra, còn có các câu lạc bộ do học sinh hoặc là thầy giáo tự mình thành lập theo kiểu “Người dân tổ chức”. Nhưng bởi vì mọi người đều phải đi học, những lều vải kia cũng chỉ có trước và sau giờ học mới có người trông nom, thời gian đi học thì chỗ đó chỉ để trang trí, nhưng mà, ngược lại tờ giấy đăng kí lại xếp thành một chồng dày trên mặt bàn. Nếu ai đọc truyền đơn mà cảm thấy hứng thú thì trước và sau giờ học, trên đường chỉ cần tiện tay cầm một tờ, điền xong lại gửi về đúng chỗ yêu cầu là được.

Cái gọi là củ cà rốt củ cải xanh luôn là chỗ bạn yêu đương. Ở Nhất Trung, chỉ là câu lạc bộ đã có gần hai mươi loại, phía trên có hội khoa học thiên văn nghiêm túc, hội văn học, phía dưới là câu lạc bộ anime và hội trò chơi khiến cho người ta không biết nói cái gì, trăm hoa đua nở, cần cái gì đều có cái đó.

Là một học sinh được tuyển thẳng từ trường cấp hai Nhất Trung lên, Thiển Thiển đã sớm đoán được khi đến ngày các đoàn hội tuyển sinh thì khung cảnh có bao nhiêu sôi động. Bởi vì các câu lạc bộ ở Nhất Trung đều là cấp 3 và cấp 2 dùng chung, vì thế mà vừa mới bắt đầu cô đã có quyết định là đều không tham gia câu lạc bộ nào. Hồi cấp hai chính là bị Giang Đường cứng rắn kéo vào tham gia hội tiếng Nhật, nhưng quả thật cô không hứng thú gì với cái này. Mỗi lần đi học đều là nằm úp lên bàn ngủ ngon lành, hai năm qua ngay cả bản vẽ năm mươi âm đều không thể học thuộc lòng.

Nhưng không ngăn được Lâm Nhược Vân và Hạ Văn tới từ cấp hai thuộc Hoa Trung tràn đầy hai trăm phần trăm nhiệt tình đối với những câu lạc bộ đa dạng, còn có con bé Giang Đường chỉ sợ thiên hạ không loạn, đổ thêm dầu vào lửa, Thiển Thiển vẫn bị cả đám người cứng rắn lôi kéo đi nghiên cứu một lượt tất cả các câu lạc bộ mới chịu dừng lại.

Sau khi phân tích, so sánh cặn kẽ tài liệu của các câu lạc bộ, bốn người Thiển Thiển... Không, nói chính xác là ba người Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân tụm lại bắt đầu thảo luận.

“Quả nhiên hội thiên văn vẫn tốt nhất, nghe thật phong cách bao nhiêu! Học trưởng giới thiệu cho chúng ta cũng rất đẹp trai nữa! Thử nghĩ một chút, ban đêm yên tĩnh, ở sườn đồi không người, trên đầu là bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, bên cạnh là một bạn nam đẹp trai thú vị hài hước...Thật là lãng mạn biết bao đúng không!” Người nói là Hạ Văn, không nghĩ tới một người luôn biểu hiện tùy tiện như cô lại có một trái tim thiếu nữ như thế.

“Cậu muốn làm cao hay là đi ngắm trai đẹp?” Lâm Nhược Vân buồn cười hỏi.

“Có thể vừa ngắm trai đẹp vừa làm cao mà.” Hạ Văn tiến tới bên cạnh Lâm Nhược Vân, mặt dày cười nói.

“Vậy tự cậu đi ngắm trai đẹp đi, tớ không đi cùng đâu.” Lâm Nhược Vân không cho Hạ Văn chút mặt mũi, tay làm động tác “tạm biệt” với Hạ Văn.

“Trời ạ! Nhược Vân, cậu nói những lời này là có ý vứt bỏ tớ sao?!” Hạ Văn khoa trương kêu to: “Chẳng lẽ cậu đã quên lúc gặp lại nhau ở buổi tựu trường chúng ta đã cùng ước hẹn với nhau sẽ không tách ra nữa sao?”

Lâm Nhược Vân tức giận, ném cho cô một ánh mắt xem thường, quay đầu nói với Giang Đường: “Tớ cảm thấy cái hội thư pháp này cũng không tệ lắm, thầy giáo giảng bài xem ra rất đáng tin.”

“Hội thư pháp? Cũng được đấy. Nhưng mà tớ cảm thấy chữ của Nhược Vân đã viết đầy đủ, chỉnh tề lại rất thuận mắt, cái đó trong tiểu thuyết người ta miêu tả giống như là... Đúng, chữ nhỏ như trâm hoa! Sao vẫn muốn gia nhập hội thư pháp chứ?” Giang Đường nghi ngờ hỏi.

“Thật không? Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy chưa đủ, ba tớ cũng cho là như vậy. Ông luôn nói là chữ tớ viết rất không phóng khoáng, nói nào là chữ nên rộng rãi phóng khoáng một chút mới dễ nhìn... Không sai, chính là như kiểu Thiển Thiển đó. Lần trước tớ mang chữ của Thiển Thiển đưa cho ba tớ nhìn, ông vậy mà thích vô cùng, còn nói có cơ hội nhất định phải quen biết bạn học này của tớ một chút. Ông nói có thể viết ra được những chữ như vậy, tấm lòng của người này nhất định rất rộng lượng.”

Lâm Nhược Vân nói xong, liền cùng Giang Đường liếc mắt nhìn về phía Thiển Thiển có “lòng dạ vô cùng rộng lượng” trong truyền thuyết. Thiển Thiển đang nghe đến nhàm chán, không dừng được ngáp, khóe mắt cũng có chút nước mắt, lại bởi vì nghe được các cô nhắc đến tên mình mà mặt đầy vô tội, nhìn lại bọn họ.

Quả thật không thể chịu được cái cô ngốc này, Lâm Nhược Vân và Giang Đường bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn nhau một cái. Cho tới giờ, trong đầu người này ngoài ăn uống, chơi ngủ và ngẩn người ra, cái gì cũng không cần quan tâm, người như vậy tấm lòng có thể không rộng lượng sao?

Thấy hai người bọn họ không hẹn mà cùng ném cho mình ánh mắt ghét bỏ, Thiển Thiển uất ức bĩu môi một cái. Cô cũng chưa nói cái gì, chỉ là cứ như thế này nhìn bọn họ, làm sao lại thành trêu chọc đến bọn họ rồi?

Càng nghĩ càng không vui, cô dứt khoát khoanh tay chồng lên nhau vùi đầu vào giữa, chưa được một lúc đã ngủ đến quên trời đất.

Buổi tối, sau khi tan học, Nhạc Kì Sâm như thường lệ tới giúp Thiển Thiển làm chuyện gì cũng giống như con rùa đen thu dọn túi xách, hai người mới cùng nhau xuống lầu. Đi xuống hết cầu thang, hai người không đi tới cửa mà lại đổi phương hướng đi tới phòng làm việc của hội học sinh.

Nhạc Kì Sâm đưa Thiển Thiển tới phòng nghỉ ngơi không một bóng người. Sau khi thu xếp tốt chỗ ngồi cho cô, vẫn không yên tâm, dặn dò: “Thiển Thiển nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đợi anh, làm bài tập, chơi điện thoại di động, cái gì cũng được, không nên chạy loạn, chờ xong việc anh sẽ tới đón em, được không?”

Thiển Thiển nghe lời anh, lấy một quyển sách luyện tập từ trong cặp ra để trên cái bàn trước mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng em sẽ không chạy loạn.”

“Phòng nghỉ ngơi chỉ có căn phòng này, cho nên lát nữa A Tranh sẽ dẫn những người tham gia kiểm tra tới gian phòng này để đợi lên trình bày. Em chỉ cần để ý chuyện của mình, coi như bọn họ không tồn tại là được rồi.”

“Vâng.”

“Vậy anh đi đây?”

“Gặp anh sau.” Thiển Thiển trả lời xong, thấy Nhạc Kì Sâm vẫn chần chừ không rời đi, cô làm bộ không nhịn được đẩy anh một cái, nói: “Ai nha, em cũng không phải là trẻ con, không cần anh luôn không yên tâm về em như vậy. Em bảo đảm nhất định chỉ ngồi ở chỗ này, cũng không đi đâu cả, cho đến khi anh kiểm tra xong tới tìm em, như vậy có được không? Với lại anh cũng phải làm việc cho tốt, ở trong lúc kiểm tra không được còn suy nghĩ xem có phải em lại trộm lén ra đi ra ngoài đi lại hay không.”

Nghe cô nói như vậy, Nhạc Kì Sâm lại sờ đầu cô một cái, lúc này mới rời đi.

Ở Nhất Trung, nếu muốn tham gia hội học sinh, cần thông qua một đệ hai bút ba mặt. Đầu tiên đương nhiên là phải đưa ra giấy ghi danh và đơn giới thiệu, sau khi thông qua sẽ tham gia vòng thi viết, kỳ thi mỗi năm lại có những đề bài khác nhau, cũng không cứng nhắc về câu trả lời, học sinh tham gia thi viết có thể tự do phát huy. Nhưng nếu như không đọc kĩ đề bài sẽ không thể có câu trả lời thích hợp, câu trả lời viết ra có thể thành râu ông nọ cắm cằm bà kia, độ khó cũng vì thế mà gia tăng. Sau khi kết thúc thi viết sẽ tiến hành hai đợt phỏng vấn, vòng phỏng vấn thứ nhất tương đối đơn giản, không khác việc tự giới thiệu bản thân cho lắm, giới thiệu một chút lý lịch của mình, yêu thích, hứng thú, có ý muốn tranh chức vị gì, ưu thế của bản thân. Đợt phỏng vấn thứ hai có chút hại người, thông qua diễn thuyết trước mặt học sinh, tiếp nhận những câu hỏi. Bởi vì toàn bộ quá trình lần hai được quay lại và phát tán thông tin cho toàn trường, lại do học sinh toàn trường bỏ phiếu lựa chọn, cho nên không chỉ kiểm tra khả năng phản ứng mà còn kiểm tra độ can đảm và phong thái của người tranh cử. Vòng gặp mặt, người phỏng vấn có thể chỉ là tám trưởng phòng bộ môn, nhưng ở vòng hai, người phỏng vấn nhất định phải là chủ tịch hội học sinh, hai vị phó chủ tịch và bốn vị cán sự quan trọng.

Chỉ mới nghe qua một đống yêu cầu cực kì phiền toái và quy trình phía trên, Thiển Thiển liền tỏ ra cái đầu của cô to ra bằng hai cái. Nhưng mà cô lười, không có nghĩa là người khác đồng ý bỏ qua miếng mồi ngon này. Dù sao việc “từng đảm nhiệm chức vụ xx năm x ở trong hội học sinh hồi cấp ba” là một sự kiện đáng giá viết vào trong sơ yếu lý lịch sau này. Cho nên cho dù làm khó người đủ điều, nhưng mà giấy giới thiệu vẫn từ bốn phương tám hướng đưa tới, còn để cho mấy vị cán sự làm việc suốt hai ngày.

Hôm nay là ngày tiến hành vòng phỏng vấn cuối cùng, làm hội trưởng hội học sinh Nhạc Kì Sâm dĩ nhiên không thể nào vắng mặt, nhưng anh lại không yên tâm để cho Thiển Thiển một mình về nhà vào lúc muộn thế này. Tối nay mẹ phải mười giờ mới về nhà, không thể tới đón. Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy để Thiển Thiển ở bên cạnh anh mới là an toàn nhất, cho nên dứt khoát để cô ở lại trường học, chờ mình làm xong việc, sẽ về nhà cùng với cô.

Thật ra thì nếu không phải toàn bộ quá trình này đều quay phim, anh cũng muốn dẫn Thiển Thiển tới thẳng nơi phỏng vấn. Con bé này chỉ cần ngủ gật, tỉnh lại nhất định sẽ không yên.

Nhưng mà lần này Nhạc Kì Sâm đã thật sự hiểu nhầm Thiển Thiển.

Bởi vì mới đi học chưa đầy hai tháng, Thiển Thiển cũng đã có ba lần lịch sử đen tối, đi chép bài tập số học, làm cho thầy giáo toán học  Địa Trung Hải nổi trận lôi đình. Chỉ cần gục đầu một cái là phát một cái sau gáy, dùng sức đánh vài cái cảnh cáo cô: “Bạn học Nhạc Thiển Thiển, lần sau lại không viết bài tập số học sẽ phạt em chép lại sách số học một trăm lần, nghe rõ chưa, là một trăm lần!! Một lần cũng không thể thiếu! Ba ngày phải chép xong cho tôi! Phải!!”

Đoán chừng Nhạc Thiển Thiển đi học mà ngủ trong giờ học không chút kiêng kỵ như vậy là do không quan tâm mọi chuyện. Cũng không có cách nào khác, nhà cô không có yêu cầu cao với việc cô đến trường, hoặc cản bản là không có yêu cầu gì đối với cô. Cho nên thầy giáo số học đưa ra đe dọa nhưng không phải là đòn sát thủ truyền thống của thầy  cô giáo là mời phụ huynh vẫn lưu hành từ trước tới nay, mà là chép! Sách!

Bị âm thanh tà ác của thầy giáo dạy số học đánh thức, sau khi Thiển Thiển nghe rõ những lời thầy giáo nói thì cả người đều không tốt rồi.

Mẹ ơi!

Chép lại sách số học này một trăm lần?

Thầy giáo Địa Trung Hải là thầy sao?

Ba ngày nhất định phải chép xong?

Cho cô ba năm cô cũng không chắc chắn có thể chép xong được đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui