Cô Ngốc Biết Yêu

Đi tới cửa phòng làm việc của cô Lương, Nhạc Kỳ Sâm không đẩy cửa vào ngay, mà đứng ở bên ngoài nghe, đầu tiên là anh muốn xác định xem thái độ của người bên trong như thế nào, rồi mới quyết định xem mình đi vào nên dùng thái độ gì.

"........Thầy Phó là ca sĩ nổi tiếng của thành phố chúng ta, trường học chúng ta đã dùng số tiền lớn để mời cậu ta đến hướng dẫn các em hát hợp ca, thật sự hai người các em làm một chuyện quá tốt rồi đó, ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy mà công khai khiêu chiến với giáo viên, mới ngày đầu tiên đã làm giáo viên không xuống đài được rồi, các em nói xem, cứ tiếp tục như vậy, làm sao người ta có thể tiếp tục hướng dẫn các em đây?! Nếu đã không biết hát, cũng không có hứng thú học hát, tại sao lúc đầu không chịu nói ra? Đợi đến lúc ở trước mặt nhiều người như vậy bới móc mọi thứ lên chứ! Bộ dạng này của các em, có phải....là học sinh nữa hay không?!"

"Em không cho rằng những chuyện này cùng với việc có phải là học sinh hay không có liên quan, nhiệm vụ của học sinh chủ yếu là học tập, chứ không phải tham gia cái cuộc thi hợp ca gì gì đó. Bạn Nhạc Thiển Thiển nói cậu ấy không biết hát, là cậu ấy nói sự thật, mà cái người thầy Phó kia, sau khi bạn Nhạc Thiển Thiển nói cậu ấy không biết hát mà còn muốn cậu ấy trước mặt mọi người hát hai câu, là đã ép buộc làm người khác khó chịu rồi. Một việc là ăn ngay nói thật, một cái là ép buộc, rốt cuộc chúng em không giống học sinh ở chỗ nào, hay là tại thầy ấy không giống giáo viên đây? Hơn nữa em nhớ rất rõ ràng, sau khi cô Vương chọn người tham gia hợp ca ở lớp chúng em xong, bạn Nhạc Thiển Thiển có đi tìm cô nói rõ rằng cậu ấy không biết hát, lúc đó người không tin là cô, bây giờ đã xảy chuyện rồi, lại muốn chúng em gánh hết trách nhiệm sao?"

".........Em còn dám tranh luận sao?! Cô Lương Huệ Tử, nhìn xem cô đã dạy ra học sinh giỏi như thế nào kìa! Công khai làm trái lại lời của giáo viên, đối với giáo viên một câu "cô" thể này "cô" thế kia......Đây chính là cách mà cô dạy học sinh của cô hay sao?!"

"Đây không phải là tranh luận, cô à. Đây là em dựa vào quyền lợi của pháp luật mà biểu đạt ý kiến của mình."

"Cái này cũng không phải là lỗi của cô Lương, cô Vương à, tại sao cô lại muốn trách cô Lương chứ? Người không biết hát là em, cô Lương dạy chúng em môn Tiếng Anh mà, là chủ nhiệm của lớp chúng em, lại không phụ trách môn nhạc, việc này thì có liên quan gì với cô ấy đâu chứ?"

"Tốt lắm, Lục Diệp, Thiển Thiển, hai người các em bớt tranh cãi một tí đi."

"Thấy không, Lương....."

***

Nhạc Kỳ Sâm thật sự nghe không nổi nữa rồi, đưa tay đẩy cửa bước vào, phát ra tiếng "ken két" cắt đứt lời của cô Vương còn muốn nói.

Trong văn phòng chỉ có bốn người, một người là Thiển Thiển, một người là Lục Diệp, một người là cô Lương, còn có một người là giáo viên dạy nhạc lớp 10 của anh là cô Vương.

Lục Diệp và Thiển Thiển đều đứng trước mặt của cô Vương, hai tay của Thiển Thiển để ở sau lưng, cúi đầu, thoạt nhìn khá mệt mỏi. Mỗi lần cô bị phát hiện trùm chăn lén xem tiểu thuyết đến nửa đêm, ngày hôm sau cô đều đến trước mặt anh, bày ra bộ dạng này, chủ động nhận phê bình. Về phần của Lục Diệp, cũng đứng như Thiển Thiển nhưng trên cô nửa bước, dùng thân mình chặn trước người Thiển Thiển một nửa.

Nhìn thấy Thiển Thiển như vậy, Nhạc Kỳ Sâm không nỡ. Việc tự mình mắng em gái với việc nhìn thấy em gái mình bị người khác mắng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Hơn nữa, anh mắng nhưng thật ra không phải là mắng, mặc dù anh có nhẫn tâm như thế nào thì cũng muốn cho Thiển Thiển ghi nhớ thật lâu, nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy của Thiển Thiển, tâm tư lập tức mềm nhũn xuống, nói là muốn dạy dỗ cô cho tử tế, nhưng cuối cùng lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ có một chút lực uy hiếp "Sau này không được như vậy nữa" thôi.

Ở trong lòng của Nhạc Kỳ Sâm, cho dù Thiển Thiển có ngàn sai vạn sai, vẫn còn người làm anh là anh đây, cha mẹ trong nhà còn chưa mở miệng, sao lại để những người khác dạy bảo trước đây. Cho nên sắc mặt của anh trầm xuống, nhanh chóng đi vào bên trong.

**

Thấy được người xuất hiện trong văn phòng là ai, đầu tiên Thiển Thiển có chút sửng sốt, ngay sau đó uất ức trong lòng cô lập tức dâng trào như nước lũ, mũi cay xè, hốc mắt ươn ướt, uất ức kêu lên một tiếng: "Anh hai."

Nhạc Kỳ Sâm đi khoảng ba bước là đã đến bên cạnh Thiển Thiển, kéo cô lại quan sát trên dưới đánh giá một lượt, xác định cô không có chỗ nào không ổn, mới kéo cô ra sau lưng mình, dùng toàn bộ thân mình che chở cho cô, sau đó xoay người tức giận nhìn gương mặt trắng bệt của cô Vương.

Đối mặt với giáo viên âm nhạc từng dạy cho mình, lần đầu tiên trên khuôn mặt Nhạc Kỳ Sâm không có nụ cười ôn hòa, một tay của anh đang để phía sau lưng, cầm tay Thiển Thiển thật chặt, lạnh nhạt nói: "Em không có chuyện gì để nói với cô, em cần đến gặp hiệu trưởng để nói chuyện."

Cũng không lâu lắm, đoàn người Thiển Thiển đã đứng trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.

Lần đầu tiên đến phòng làm việc của hiệu trưởng, Thiển Thiển có chút lo lắng, nhưng đứng bên trái cô là Lục Diệp, đứng bên phải là Nhạc Kỳ Sâm, cũng làm cho cô an tâm không ít.

Thấy ba học sinh đến đây đã có đến hai người là học sinh mà trường muốn bồi dưỡng trong hai năm nay, nên thái độ của hiệu trưởng vô cùng thân thiện, mang theo nụ cười thân thiết hỏi: "Bạn Nhạc Kỳ Sâm, bạn Lục Diệp này, vội vàng tìm thầy như vậy, có chuyện gì sao?"

"Thật xin lỗi vì đã trễ thế này rồi mà còn làm phiền hiệu trưởng Lý, có lẽ chuyện này đối với hiệu trưởng Lý là một chuyện nhỏ, nhưng với em mà nói, đây là một chuyện lớn." Nhạc Kỳ Sâm nói chuyện rất đúng mực, anh kéo Thiển Thiển đang đứng bên cạnh mình lại, nói: "Hiệu trưởng Lý, trước kia em có từng nói với thầy rồi, em gái của em là Nhạc Thiển Thiển. Thiển Thiển, đây là hiệu trưởng Lý Văn Hoa."

Là một học sinh chưa bao giờ có thành tích tốt cũng như không bao giờ chú ý đến bảng thông báo của trường, đối với thầy hiệu trưởng này, Thiển Thiển cảm thấy vô cùng xa lạ, để tránh khiến người ta cảm thấy minh vô lễ, cô chỉ nhanh chóng liếc nhìn đối phương thật nhanh rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng Lý, em là Nhạc Thiển Thiển."

"Thì ra đây là em gái của em Nhạc Kỳ Sâm sao, thật sự đây đúng là lần đầu gặp mặt." Hiệu trưởng Lý tươi cười nói, "Thế nào, bạn học Nhạc Thiển Thiển có vấn đề gì trong quá trình học tập sao?"

"Không phải trên phương diện học tập." Nhạc Kỳ Sâm nói, "Hiệu trưởng Lý, thầy cũng biết đấy, vì sao mà em lại chọn học ở trường Nhất Trung này. Lúc trước các hiệu trưởng của các trường ở thành phố A này, đều muốn em đến học tại trường của họ, họ đưa ra điều kiện không kém hơn Nhất Trung là bao nhiêu, thậm chí còn tốt hơn Nhất Trung. Sở dĩ em chọn Nhất Trung, là bởi vì em cảm thấy thành tích của em gái của em có thể học ở Nhất Trung được, em muốn ở gần để chăm sóc cho em gái. Cho nên thầy cũng hiểu rõ rồi, hiện tại trong lòng của em, không có điều gì có thể quan trọng hơn em gái của mình được."

"Cái này......Đương nhiên là thầy biết rồi."

"Em gái của em, trời sinh ngũ âm không được đầy đủ, lúc học lớp 2 có từng hát một lần, đều dọa tất cả bạn học khóc, từ đó về sau cũng không có hát thêm lần nào nữa. Vì chiều theo tâm tình của em ấy, khi tổ chức sinh nhật thì cả nhà của chúng em cũng không có hát bài hát để chúc mừng. Em cũng không hiểu vì sao, một người không biết hát như em gái của em sao lại được chọn đi thi cuộc thi hợp ca? Mà nhà trường xem trọng cuộc thi hợp ca là như thế sao? Cũng chưa cho người ta hát thử một chút, liền chọn người ta đi thi rồi sao?" Nhạc Kỳ Sâm nói xong, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô Vương phụ trách chọn người một cái, vể mặt của anh trước sau vô cùng bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh này, đã chứng minh rằng anh đã vô cùng tức giận rồi. 

"Hơn nữa sau khi chọn người xong, Nhạc Thiển Thiển còn cố ý đi tìm cô Vương nói rằng cậu ấy không biết hát, nhưng cô Vương không tin, cũng không chịu nghe cậu ấy hát thử một chút, liên bước đi." Lục Diệp không nặng không nhẹ bổ sung.

"Buổi trưa hôm được chọn đấy, bởi vì cô Lương chủ nhiệm lớp có nói với em ấy là lúc trước hát không được, nhưng nói không chừng hiện giờ hát được thì sao. Cho nên sau khi ăn cơm xong, em tìm một chỗ không có người để Thiển Thiển hát thử cho em nghe, nhưng em ấy hát còn khó nghe hơn hồi tiểu học. Em còn an ủi rằng sẽ không sao đâu, cùng lắm thì em chỉ cần nhép miệng mà thôi không cần phải hát, nhiều người như vậy, chắc sẽ không bị phát hiện đâu. Không ngờ rằng ngày hôm sau đã bị phát hiện rồi. Trường học chọn người tham gia thi hợp ca, em hiểu. Nhà trường xem trọng trận thi hợp ca lần này nên mời ca sĩ chuyên nghiệp đến hướng dẫn, em cũng hiểu. Nhưng lúc chọn người thì lại chọn một người không biết hát như em gái của em vào tham gia, thì em không thể hiểu được. Em càng không thể hiểu hơn đó chính là, rõ ràng em gái của em đã nói là em ấy không biết hát rồi, thầy hướng dẫn kia còn bảo em ấy hát, là muốn làm em gái của em mất mặt trước mọi người hay sao đây? Ép buộc như thế, bây giờ còn muốn truy cứu trách nhiệm cho em gái của em, nói em ấy không tôn trọng giáo viên, đây rốt cuộc là đạo lý gì đây chứ? Bởi vì là giáo viên, cho nên có thể tùy tiện yêu cầu học sinh làm chuyện gì cũng được hay sao? Bởi vi là giáo viên, cho nên chỉ cần từ chối không làm theo là không lễ phép hay sao? Có phải như thế hay không?" Nói xong lời cuối cùng này, Nhạc Kỳ Sâm đã bị kích động, gương mặt trắng nõn vì tức giận mà đỏ ửng lên, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn.

Cũng so sánh với Nhạc Kỳ Sâm, lời nói của Lục Diệp vẫn là không mặn không nhạt: "Hay là nói bởi vì là giáo viên, cho nên có thể tủy ý đổ trách nhiệm lên đầu của học sinh?"

Hiệu trưởng bị Lục Diệp và Nhạc Kỳ Sâm kẻ xướng người phụ họa làm cho có chút lúng túng, nhưng hai người bọn họ đúng là hi vọng tương lai của trường, lại để ý cùng một việc như vậy, nếu thật sự không xử lý cho tốt, lỡ như chọc giận hai người họ, vậy hai người họ có thể làm lớn chuyện rồi lại chuyển trường đi thì phiền phức to hơn. Cha của Nhạc Kỳ Sâm là thầy có tiếng về lĩnh vực công trình thủy lợi trong nước, mà bối cảnh của gia đình Lục Diệp ở thành phố A này có thể nói là cũng chỉ có nịnh bợ không được đắc tội, bất luận là người nào thì ông cũng không dám đắc tội được.

Nghĩ đến đây, hiệu trưởng không khỏi có chút tức giận liếc mắt nhìn cô Vương đã chọn người "không biết ca hát" Nhạc Thiển Thiển này một cái. Tuy ông biết rằng việc chọn người tham gia hợp ca không phải dễ dàng gì, nhưng nếu học sinh người ta đã tìm đến trước mặt cô nói là không biết hát rồi, cô tốt xấu gì cũng phải nghe một cái chứ!

Chỉ là.......Về chuyện của Nhạc Thiển Thiển, Nhạc Kỳ Sâm tức giận thì thôi không nói, Lục Diệp này chạy vào tham gia để làm cái gì đây?

Nếu đã nghĩ như vậy, hiệu trưởng liền hỏi: "Cái này, không biết bạn học Lục Diệp đến đây là muộn kiện chuyện gì......"

"Là em cảm thấy thầy Phó kia thật sự quá phiền phức, cho nên kêu anh ta im miệng, sau đó đưa ban Nhạc Thiển Thiển rời khỏi chỗ đó." Lục Diệp nói chuyện có chút bướng bỉnh.

Hiệu trưởng: "..........."

"Hiệu trưởng Lý, em gái em đã lớn như vậy rồi, gia đình em cũng chưa bao giờ bắt ép em ấy làm bất kỳ việc gì mà em ấy không muốn cả. Hôm nay xảy ra việc này, đầu tiên là cô Vương không quan tâm đến ý kiến của em ấy mà sắp xếp cho em ấy tham gia hợp ca, tiếp theo là khi cô biết em ấy không biết hát mà vẫn bắt em ấy hát, cuối cùng là vào giữa giờ tự học buổi tối, hai người họ lại bị gọi vào văn phòng để răn dạy. Cá nhân em cho rằng việc này em gái của em không có sai, ngay từ đầu em ấy đã nói là em ấy không biết hát rồi!" Thái độ của Nhạc Kỳ Sâm vô cùng cứng rắn nói, "Cho nên hiện tại em cần một lời giải thích, vì sao lại muốn răn dạy em gái của em vậy?"

Âm cuối mạnh mẽ phát ra, sau đó mọi người đồng loạt nhìn sắc mặt chợt đen chợt trắng của cô Vương. Cô làm giáo viên ở Nhất Trung cũng hơn hai mươi năm rồi, bởi vì từng trải nhiều, cho dù là lãnh đạo nhìn thấy cô, cũng mang phần tôn kính, chưa từng xảy ra tình cảnh bị học sinh chất vấn đến mức không thể trả lời được?

Tình cảnh giằng co một hồi lâu, hiệu trưởng ho hai tiếng, đứng ra hòa giải, nói: "Việc này, ngọn nguồn sự việc thầy đã hiểu rõ rồi. Thật ra cũng không thể trách cô Vương được, dù sao cô ấy cũng vì nhiệm vụ mà trường giao cho mà thôi. Như vậy đi, sự việc này là do trường học làm việc không được thỏa đáng, thầy thay mặt nói lời xin lỗi với em Nhạc Thiển Thiển, chuyện này có thể bỏ qua được không, tất cả mọi người không cần phải để trong lòng nữa, em Nhạc Kỳ Sâm, em Lục Diệp, còn có em Nhạc Thiển Thiển, các em thấy có được không?"

"Hiệu trưởng, thầy không cần phải nói lời xin lỗi đâu." Ngoài dự đoán, lúc này là Thiển Thiển lên tiếng, cô nhìn sắc mặt của mọi người một lần, nói: "Mười mấy năm qua, nhóm bạn học của em không có người nào biết hát cả, bọn họ hát có chút khó nghe, nhưng sẽ không........."

Thiển Thiển dừng một chút, lẩm bẩm nói: ".........Nhưng sẽ không giống như em, có thể dọa mọi người phát khóc......"

Nhạc Kỳ Sâm: "..............."

Lục Diệp: "............"

Cô Lương: "............."

Cô Vương: "............"

Hiệu trưởng: "............."

"Hơn nữa có một việc anh của em đã nói sai rồi," Thiển Thiển cẩn thận nói: "Thầy Phó kêu em hát hai câu, em không chịu hát, không phải là em sợ mất mặt trước mọi người, mà là.......Lỡ như em dọa thầy Phó khóc luôn, vậy lỗi của em quá lớn rồi..........."

"............."

"............."

"............."

"..............."

"..............."

"Giọng hát của em thần bí đến mức nào mà có thể dọa giáo viên khóc luôn vậy?" Hiệu trưởng Lý cũng thông minh, thấy Thiển Thiển không có ý truy cứu, cũng tiếp lời của cô. Là người đã bốn mươi tuổi rồi, lại là người đứng đầu trường học, nói thật, cho dù biết là lỗi của trường, nhưng muốn ông nói lời xin lỗi với một cô bé mới mười lăm mười sáu tuổi đầu, cũng quá mất mặt rồi.

Thiển Thiển bị hỏi khó, suy nghĩ câu nói của hiệu trưởng Lý một chút, hỏi: "Hiểu trưởng, thầy...........Có phải thầy muốn nghe thử hay không vậy?"

"Được, chỉ cần em chịu hát, thì thầy cũng dám nghe." Hiệu trưởng cười tủm tỉm hồi đáp, ông không tin, không phải là hát khó nghe thôi sao, có phải lấy mạng đâu?

"Này, cái này..........." Thiển Thiển còn có chút chần chừ, dọa thầy Phó khóc, là tội lớn, còn nếu dọa hiệu trưởng khóc, thì tội gì nữa đây?

Nhạc Kỳ Sâm cố gắng khống chế co giật tại khóe miệng, rất đau đầu mà khuyên nhủ: "Hiệu trưởng Lý, em cho rằng thầy không nghe sẽ tốt hơn............"

"Nhạc Kỳ Sâm à, đây là em không đúng rồi, em là anh trai, hẳn là nên cổ vũ em gái mình chứ, tại sao lại có thể nói ra như vậy được?" Hiệu trưởng Lý nghiêm túc nói xong, rồi nói với Thiển Thiển, "Em muốn hát thì cứ hát, không cần quan tâm anh trai của em đâu."

Tuy là nói như vậy, Thiển Thiển vẫn nhìn Nhạc Kỳ Sâm, chỉ thấy anh giơ tay nâng trán, quay mặt sang bên cạnh, là đã chấp nhận.

Lại nhìn sang Lục Diệp, thoạt nhìn cậu còn thấy cậu có bộ dạng mong chờ?

Nhìn lại cô Vương, sắc mặt của cô tốt hơn rất nhiều, đôi mắt quan sát Thiển Thiển mang theo vẻ nghi ngờ.

Ánh mắt của Thiển Thiển quay lại trên người của hiệu trưởng, xác nhận nói: "Vậy, vậy em hát nha?"

"Em hát đi." Hiệu trưởng gật đầu.

Thiển Thiển nuốt một ngụm nước bọt, căng giọng, hát bài hát đã tập luyện.

Ba phút sau, giọng hát kỳ dị của Thiển Thiển ngừng lại. Trừ Nhạc Kỳ Sâm đã chuẩn bị tâm lý cùng với Lục Diệp đã cho rằng dù cho Thiển Thiển có gào khan cỡ nào cũng cảm thấy rằng đó là âm thanh của tự nhiên ra, ba người còn lại đều hóa đá.

Thiển Thiển trừng mắt nhìn, rất chờ mong hỏi: "Sao vậy, thế nào?"

Đúng lúc này, không biết ban công truyền đến tiếng gầm tức giận của ai: "Ai mà buổi tối không chịu lo học cho tốt mà chạy đến đây gào khóc thảm thiết vậy!!!!"

Cuối cùng khuôn mặt của ba giáo viên đã chảy nước mắt.

Trước đây có nghe người ta nói rằng "Có người ca hát đòi tiền, cũng có người ca hát đòi mạng" bọn họ còn chưa tin, không ngờ hôm nay thật sự thiếu chút nữa giao phó cái mạng của mình cho một cô bé rồi, thật sự là chết cũng không tiếc.............

Nhạc Kỳ Sâm thấy thế, thở dài thật mạnh: cho nên mới nói mọi người đừng nghe mà..........

Lục Diệp lại nhân cơ hội xoa đầu của Thiển Thiển, lúc nói dối cũng không chớp mắt một cái nào: "Hát rất được, là bọn họ không biết thưởng thức thôi, không sao, sau này hát cho một mình mình nghe thôi là được rồi."

Vì thế chuyện hợp ca lần này, cô Vương mang theo vẻ mặt "xin cho cô khóc một chút" đối với Thiển Thiển mà nói "Cô xin lỗi em, em Nhạc Thiển Thiển, cô gửi đến em lời xin lỗi, không tin tưởng em là lỗi của cô. Cám ơn em đã không hát hai câu trước mặt thầy Phó, thầy Phó có bệnh" 

Dĩ nhiên, Thiển Thiển cũng được xóa tên trong đội thi hợp ca thành công.

Tiện thể cũng nói rằng, Lục Diệp cũng vì không tôn trọng giáo viên hướng dẫn mà bị xóa tên trong danh sách thi hợp ca.

Nghe được thông báo này, Lục Diệp tỏ vẻ cầu còn không được, Thiển Thiển đã không tham gia hợp ca rồi, cậu tiếp tục tham gia hợp ca còn có ý nghĩ gì nữa chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui