Edit và beta: Thích Cháo Trắng
Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi đã ngủ nướng một canh giờ, Thiển Thiển bị Giang Đường dùng thủ đoạn không quá lịch sự để đào lên từ trong chăn, Giang Đường chẳng khác nào gà mẹ, trước mặt sau lưng thúc giục Thiển Thiển mặc quần áo rửa mặt, đợi hai cô trở về từ trạm tiếp liệu, không khí khắp khu trại đã ngập tràn mùi cháo thơm thoang thoảng.
Vừa ngửi thấy mùi thơm này, Thiển Thiển tham ăn đã cảm thấy đói bụng, cô hít vào một hơi dài, lần theo hướng mùi thơm tìm đến, một nồi cháo đang sôi ùng ục, nổi bong bóng lập tức đập vào mắt cô, cô nhìn mà vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Người nào đó đang nấu cháo nhìn thấy dáng vẻ cô thèm ăn khủng khiếp, không nhịn được cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười quen thuộc, Thiển Thiển sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lên, sợ ngây người —— người nấu cháo...... Lại là Lục Diệp!
Thấy cặp mắt to tròn ngơ ngác của Thiển Thiển, Lục Diệp còn tưởng rằng cô đói đến ngốc luôn rồi, vừa dùng muôi khuấy cháo trong nồi, vừa nói với cô: "Đừng vội, xong ngay đây."
Nhưng trọng điểm mà Thiển Thiển chú ý không phải là cái này, cô quan sát Lục Diệp thông thạo ra dấu tay một lát, thở dài nói: "Lớp trưởng, cậu cũng biết nấu cơm ư? Loại cảm giác này thật thần kỳ......"
Lục Diệp bật cười: "Biết làm cơm mà thôi, có cái gì mà thần kỳ?"
Lúc này, Triệu Thần cùng Diệp Trạch Phong đi ra suối múc nước trở về, thấy đầu bếp Lục Diệp, cũng đều rất kinh ngạc. Nhưng hai người bọn anh kinh ngạc lại không hoàn toàn giống nhau, sau khi Triệu Thần kinh ngạc trong phút chốc ngắn ngủi, lại cảm thấy nể phục Lục Diệp thêm một bậc —— bây giờ con một, có mấy người học lớp mười đã tự nấu cơm chứ? Suy nghĩ kỹ một chút, hình như vẫn chưa có người nào từng thấy nhược điểm của Lục Diệp? Chẳng lẽ nói người thực sự thông minh chính là không có chuyện gì là không làm được? Mà Diệp Trạch Phong thì mang vẻ mặt kinh ngạc vô cùng bước đến, sắc mặt kia chẳng khác nào gặp phải quỷ, anh và Lục Diệp cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, sao lại không biết từ lúc nào mà Lục Diệp đã có kỹ năng nấu nướng cao bậc này?
Diệp Trạch Phong nghĩ vậy, lập tức tiến tới bên cạnh Lục Diệp hỏi: lqd "Cậu học nấu cơm từ bao giờ vậy?"
Xét thấy tính tình người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, Lục Diệp cũng không tính nói ra sự thật lúc trước vì theo đuôi Thiển Thiển, mình không thể không dọn ra ngoài sống một mình, cho nên mới bắt đầu tự học cách làm cơm cho anh bạn biết, mà là lời ít ý nhiều nói: "Cũng trước đây không lâu thôi."
Diệp Trạch Phong nghe vậy, biết Lục Diệp nhất định sẽ không hé răng nói thêm lời nào nữa, nhưng biết thì biết, anh lại không thể cạy miệng Lục Diệp được, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi rồi thôi.
***
Bữa sáng mà ăn cháo thì nhất định là không thể no, cũng may là một người chỉ mang đồ ăn vặt không mang rau thịt theo người là Diệp Trạch Phong rất biết điều mua mấy túi bánh bao nhỏ, túi gạch cua, và bánh bao đậu đông lạnh ở trạm tiếp liệu về, đưa cho Lục Diệp hấp lên cho mọi người ăn.
Để cho tiện mang theo, bếp và dụng cụ nồi niêu cũng không lớn, đừng nói hấp bánh bao rồi, chỉ là nấu cháo cũng nấu hai lần mới đủ mọi người ăn. Thiển Thiển tự nhận là làm liên lụy mọi người, nên chạy khắp nơi làm trợ thủ cho Lục Diệp, Lục Diệp muốn cái muôi, Thiển Thiển đưa tới, Lục Diệp cần sữa tươi, Thiển Thiển lấy cho, Lục Diệp cần chén dĩa,๖ۣۜT๖ۣۜR๖ۣۜU๖ۣۜYệ๖ۣۜN độ๖ۣۜC ๖ۣۜQ๖ۣۜU๖ۣۜYề๖ۣۜN ๖ۣۜTạ๖ۣۜI đ๖ۣۜE ๖ۣۜLê ๖ۣۜQ๖ۣۜUý Đô๖ۣۜN Thiển Thiển cũng mang lại...... Nói là loay hoay quay cuồng cũng không quá.
Hai người cậu tới tôi đi, thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, phối hợp hết sức ăn ý. Diệp Trạch Phong thấy cũng đỏ con mắt.
Đám người Giang Đường càng thêm trợn mắt há hốc mồm nhìn, trong đầu thoáng hiện lên cùng một nghi vấn —— mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng một con sói đội lốt cừu và một cô gái ngốc...... rốt cuộc thì cặp đôi này là thế nào đây?
Nhưng mà người trong cuộc lại cũng không hề nghĩ nhiều giống bọn họ như vậy, ít nhất đối với Thiển Thiển mà nói thì chính là như thế.
Trong rừng nhiều muỗi, để tránh bị muỗi đốt, mỗi một người bọn anh đều mặc áo dài quần dài. Lục Diệp vẫn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ đơn giản kết hợp với quần dài màu đen, nhìn anh mặc không khác gì thường ngày, điều này khiến người ta không khỏi hoài nghi áo sơ mi trắng và quần dài đen có phải chính là trang phục thương nhân của anh ở thương trường hay không.
Để cho tiện công việc, Lục Diệp sắn ống tay áo sơ mi lên, vén tay áo chỉnh tề đến tận khuỷu tay, lộ ra bên ngoài cơ bắp cánh tay rõ ràng với đường cong lưu loát, khiến cho Thiển Thiển luôn là kìm lòng không được mà dán ánh mắt vào làn da kia, sau đó mắc cỡ đến mức đôi tai đỏ ửng lên.
Ăn xong điểm tâm, đoàn người mang hết vật phẩm quan trọng theo người, lại kéo rương hành lý vào gần trong lều, sau đó thì khóa cửa lều lại, rồi cả đoàn mang theo tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài du ngoạn. Lần này không có vật nặng, Thiển Thiển cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều so với lúc trước. Bọn họ cũng không ai nhìn vào bản đồ hướng dẫn, thoải mái tự tin đi dạo bình thường trong công viên cây cối um tùm to như vậy, thỉnh thoảng dừng lại chụp tấm hình, cuối cùng bọn họ còn tìm được một cái hồ, trong hồ có một hòn đảo nho nhỏ, bên hồ có một quầy bán vé.
Bọn họ đã hỏi qua nhân viên làm việc, họ nói nơi này có ba loại phương thức du hồ, một là ngồi du thuyền, hai là ngồi ca nô, ba là ngồi thuyền độc mộc nhỏ. Hai loại đầu đều là nhân viên làm việc giúp điều khiển một tay, mà loại thứ ba là cần các du khách tự mình dùng mái chèo gỗ để chèo thuyền. Dĩ nhiên phí ngồi ca nô là cao nhất, mà phí tự mình chèo thuyền là thấp nhất__ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ.
Nhóm người Thiển Thiển bàn bạc một chút, cảm thấy nếu đã ra ngoài chơi, vậy thì nên chơi cái nào thật thú vị, cho nên nhất trí đồng ý tự mình chèo thuyền.
Bọn họ mua vé, dưới sự chỉ đạo của nhân viên mặc áo cứu sinh xong thì lâp tức lên thuyền. Đầu tiên là các bạn nam ngồi vào, rồi đến các bạn nữ, ba nam bốn nữ, vừa đúng có thể duy trì thuyền nhỏ thăng bằng. Nhưng bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp sức nặng của bốn cô gái, sau khi được nhân viên làm việc dùng một cây gậy tre đẩy thuyền cách xa bờ hồ, bởi vì sức nặng hai bên chênh lệch quá lớn, thuyền nhỏ liên tục đảo quanh trên mặt hồ, làm cho tất cả mọi người cười đến eo cũng không thẳng lên được.
Cuối cùng, Lục Diệp xách ghế của mình ngồi vào mũi thuyền, lại chỉ huy mọi người ngồi lại thành đội hình hai nữ sinh hai đầu, lại ra lệnh một tiếng, mọi người cùng nhau ra sức, anh cầm lái, nhìn mũi thuyền đi lệch về hướng nào, thì lệnh cho bên kia khua nước, khiến phương hướng thuyền trở lại như cũ.
Hồ nước trong veo sáng ngời, mặt hồ tĩnh lặng hệt như một chiếc gương soi, thuyền gỗ xẹt qua, tạo ra từng đợt sóng nước, làm cho đám rêu ở đáy hồ đong đưa theo.
Thiển Thiển chèo được hai cái lại dừng lại trợn to hai mắt tìm kiếm trong làn nước trong vắt nhìn thấy đáy —— một hồ nước lớn như vậy, thậm chí ngay cả một con cá cũng không nhìn thấy. Cô kinh ngạc tới mức vô tình hỏi ra miệng.
Lâm Nhược Vân dừng lại nghỉ tay, đáp lời cô: "Nghe nói câu ‘nước quá trong ắt không có cá ’ chưa? Nơi này nước xanh trong như vậy, có cá mới kỳ quái."
Thiển Thiển không biết "Nước quá trong ắt không có cá" là cách nói là từ đâu mà đến, nhưng thấy dáng vẻ Lâm Nhược Vân nói rất có lý, rất có căn cứ, cô cũng chỉ đành gãi gãi đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Hồ rất lớn, hơn nữa tất cả bọn họ đều là người không chuyên, dừng một chút đi một chút tìm gần ba giờ, mới miễn cưỡng coi như là du ngoạn hồ xong.
Khi vừa tới gần bờ hồ, Thiển Thiển liền"Cạch" một tiếng ném luôn mái chèo đi, xoa cánh tay đau nhức của mình, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành cái bánh bao, mà tình huống của ba nữ sinh còn lại xem ra cũng không tốt hơn cô là bao.
Ở ven hồ nghỉ ngơi một lát, đoàn người quyết định trở về chỗ cắm trại.
Lúc trở lại doanh trại, tất cả mọi người đã đói đến mức bụng kêu rột rột, Lâm Nhược Vân và Giang Đường suốt đường kêu ca "cánh tay đau" lại đột nhiên trở nên hăng hái, chiếm lấy hai bộ bếp lò ngoài trời, bảo là muốn làm cơm cà ri thịt bò. Vội vàng lấy khoai tây, cà rốt, thịt bò từ trong rương hành lí ra ngoài.
Thiển Thiển ở một bên giúp một tay gọt vỏ khoai tây, động tác của cô rất vụng về, tay cũng run dữ dội hơn, khoai tây mới nạo ba bốn, thì có bảy tám lần thiếu chút nữa cắt vào ngón tay, Lục Diệp ờ bên cạnh thấy mà kinh hồn bạt vía, vội vàng đẩy cô ra, nhận lấy dao trong tay của cô rồi gọt một nửa khoai tây còn lại, để cho cô trở về lều nghỉ ngơi.
Thiển Thiển đoạt mấy lần mà không được, ngược lại bị Lục Diệp vừa ôm vừa kéo nhét vào trong lều, thừa dịp cô còn chưa đứng lên được, Lục Diệp đưa tay nắm được khoá kéo lều vải, dứt khoát kéo khoá lại, còn đè ổ khóa xuống dưới, Thiển Thiển liền bị khóa ở bên trong lều.
Thiển Thiển vội vàng đứng lên, vừa vỗ lều vừa gọi, nhưng cho dù cô la hét thế nào bên ngoài cũng không có người đáp lại, dần dần cô cảm thấy không có gì vui, nên cũng không gọi nữa, cô bật đèn trong lều lên, rồi ngồi xuống xoa bóp cánh tay của mình.
Cũng không lâu lắm, Thiển Thiển nghe được một loạt tiếng bước chân càng đi càng gần, ngay sau đó, cửa lều bị người mở ra, một người cúi người chui vào. Thiển Thiển ngẩng đầu liếc nhìn người tới, không thèm lên tiếng, lại cúi đầu thấp xuống, lặng lẽ xoa cánh tay.
"Còn tức giấn sao?" Lục Diệp khoanh chân ngồi xuống bên người Thiển Thiển, hỏi.
Lần này ngay cả đầu Thiển Thiển cũng chẳng muốn ngẩng lên.
"Mình cũng là lo lắng cậu sẽ làm tay bị thương mà thôi.“ Lục Diệp nói xong, đưa tay ra kéo cánh tay của cô: “Tay của cậu run lên như thế này, còn dám đi gọt vỏ khoai tây? Cũng không sợ cắt đứt luôn cả đầu ngón tay của mình sao!"
Tất nhiên là Thiển Thiển không chịu để cho anh kéo cánh tay mình, nhưng bàn về hơi sức, sao cô có thể tỷ thí thắng được Lục Diệp đây? Giãy giụa một hồi lâu, cánh tay vẫn bị Lục Diệp nắm lấy. Cô càng tức giận hơn, định quay mặt sang chỗ khác, mắt không thấy, tâm không phiền, quai hàm cũng bất giác siết chặt lại.
Lục Diệp thấy thế, cũng không tiếp tục biện hộ thêm gì,ŧɦíɕɦ ɕɦáσ ŧɾắռɠ-lqd mà là nắm lấy cánh tay Thiển Thiển, vừa mới dùng sức......
"Ai ôi!" Thiển Thiển đau đến giãy nảy lên, đầu cũng đụng phải đỉnh lều, cô không dám tin, nhìn Lục Diệp chằm chằm, chất vấn: “Cậu cậu cậu… cậu làm cái gì đột nhiên như dùng sức bóp tay mình như vậy!"
"Bình tĩnh một chút.“ Lục Diệp tiếp tục nhàn nhã xoa nắm cánh tay cô một cách nhịp nhàng, nói: “Không phải là cậu cảm thấy cánh tay đau nhức sao? Mình giúp cậu xoa bóp những nơi bị đau nhức rồi, ngày mai cậu cũng sẽ không cảm thấy quá đau đớn nữa, nếu không cậu sẽ đau như vậy suốt mấy ngày đấy, làm cái gì cũng không có hơi sức. Bây giờ hơi đau, cậu nhịn một chút."
Lục Diệp nói xong, lại tăng sức lực thêm một chút.
Hiển nhiên là Thiển Thiển cũng biết được đạo lý này, mới vừa rồi cô cũng một mực tự xoa bóp cánh tay cho mình, nhưng thứ nhất đây là đau ở trên người mình, cô không hạ quyết tâm nặng tay được, thứ hai cô vốn dĩ cũng không có bao nhiêu hơi sức, không có cách nào bóp mạnh được, cho nên dù là xoa bóp, cũng không có được bao nhiêu tác dụng.
Nhưng mà khắp người làm gì có chỗ nào “chỉ hơi đau” đây? Những chỗ bị đau lại còn bị Lục Diệp ấn mạnh vào, cái cảm giác kia...... Cũng không phải là một từ "đau" là có thể hình dung được!
Lục Diệp hơi dùng sức lúc nhẹ lúc mạnh, nhưng mỗi một cái xoa mạnh đều nhắm vào ngay chỗ mà Thiển Thiển đang đau. Lúc đầu, Thiển Thiển còn nhe răng trợn mắt chịu đựng, nhịn đến mức cả mặt cũng tê cứng, rốt cuộc cô cũng dứt khoát không nhịn nữa, Lục Diệp ấn một lần, là cô kêu thảm thiết một lần ——
"Cậu cậu cậu...... Bảo cậu nhẹ tay thôi, sao cậu lại ấn mạnh thế!"
"Thiển Thiển ngoan, chịu khó một chút."
"Đây không phải là vấn đề chịu khó...... A! Đau đau đau, đừng đừng đừng, đừng đụng vào đó, đau đau đau! Zzzz —lqd— đau chết người! Nhẹ tay, nhẹ tay thôi!"
"Thiển Thiển nghe lời, đau nhưng sau đó sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
"Không được không được không được, không chịu được, không chịu được đâu, mạnh tay quá rồi, cậu làm mạnh tay quá rồi! Mình không chịu nổi! Cậu buông ra, mau buông tay ra!"
"Thiển Thiển đừng làm rộn, còn chưa xong đâu, sao có thể buông ra được, chúng ta đổi sang tư thế khác."
... ...
Bên ngoài lều, vốn mọi người đang hừng hực khí thế lục tục nấu nướng, bị đoạn đối thoại kỳ quái phát ra từ trong lều thu hút sự chú ý, bọn họ trao đổi ánh mắt hoang mang với nhau ——
Bên trong lều, rốt cuộc hai người kia đang làm gì đó? Lại còn kịch liệt thế kia!