Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Edit: zhuu

Chương 54: Đi ngàn dặm tóm vợ về

Lâm Diệu nhìn thấy một tia kinh ngạc xẹt qua mắt Trương Hưng, cậu vẫn dựa vào khung cửa như cũ, cảm thấy nếu như mà không có cái khung cửa này thì chắc chắn chân cậu đã nhũn ra quỳ trên sàn luôn rồi vì thế cậu vẫn tiếp tục dựa vào khung cửa: "Bác sĩ Trương chắc chắn anh có biết, nói tôi biết được không?"

"Cậu gọi à?" Trương Hưng nhìn số trên điện thoại.

"Ừm."

"Sao cậu lại có số của tôi được?" Trương Hưng cầm ly đánh giá cậu.

"Tôi điều tra lích sử cuộc gọi của Quan Trạch," Lâm Diệu trả lời rất thành thật, "Hôm anh ấy đến kiểm tra chỉ gọi cho mình anh thôi……."

Trương Hưng xoay người đặt ly lên bàn, mở đèn trong phòng lên, ngồi xuống ghế: "Vậy cậu có thể tiếp tục tra lịch sử cuộc gọi của tôi."

"Có tra cũng vô dụng, anh ấy sẽ không nghe điện thoại của tôi," Lâm Diệu thở dài khe khẽ, "Cho dù có nghe tôi cũng không biết anh ấy ở đâu."

"Cậu tìm tôi cũng vô dụng, tôi không biết anh ta ở đâu." Trương Hưng cười cười.

"Cho nên tôi không hỏi anh anh ấy ở đâu," Cuối cùng Lâm Diệu hạ quyết tâm rời khỏi khung cửa, đi đến bên cạnh bàn của Trương Hưng, "Tôi chỉ muốn biết bệnh của anh ấy như nào? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

"Không biết, cậu ta có phải bệnh nhân của tôi đâu" Trương Hưng chỉ vào tấm bảng khu vực khoa nội tim mạch, "Dù sao cũng không phải là bệnh tim."

Lâm Diệu nhìn ra quan hệ Trương Hưng và Quan Trạch không tệ, rất có thể Trương Hưng là người duy nhất biết tình huống của Quan Trạch nhưng nếu cậu muốn hỏi ra cái gì từ chỗ Trương Hưng thì quá khó.

"Vậy anh có thể nói tôi biết bệnh của anh ấy có nghiêm trọng không không?" Lâm Diệu chống tay lên bàn.

"Sẽ không chết." Trương Hưng cầm tập tài liệu ở bên cạnh lên rút ra một tờ giấy cúi đầu xem, nhìn ý là Trương Hưng không muốn nói tiếp nữa.

"Cảm ơn." Lâm Diệu đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích cũng không nói gì nữa, sẽ không chết cái đáp án này không làm cậu yên tâm nổi, chỉ là không chết thôi vậy sẽ mù à, sẽ phế à?

Trương Hưng nhìn tờ giấy kia, lấy qua lật lại, đoán chừng đến số trang Trương Hưng cũng đọc một lần, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Diệu: "Tôi không biết tại sao cậu lại tìm cậu ta, tôi chỉ có thể nói với cậu từ chỗ tôi chỉ có thể nói với cậu bao nhiêu đó thôi, mấy cái khác tôi không biết."

"Chắc chắn anh sẽ liên lạc với anh ấy đúng không ạ?" Lâm Diệu khẽ cắn môi, "Giúp nói tôi với anh ấy, tôi không tìm được anh ấy thì sẽ không bỏ cuộc."

"Tôi không cam đoan rằng mình sẽ nói lại." Trương Hưng đóng tập tài liệu lại.

"Còn có mẹ tôi biết rồi, mọi chuyện đều có thể giải quyết, bảo anh ấy đừng có trốn tôi nữa." Lâm Diệu xoay người đi ra ngoài.

Lâm Diệu cảm thấy đi tra lịch sử cuộc gọi của Trương Hưng rất là không lịch sự hơn nữa còn là dưới tình huống Trương Hưng đã biết, giống y như là lúc ăn trộm đang trộm túi xách bị phát hiện, người bên cạnh hỏi mày ăn trộm đấy à? Sau đó ăn trộm trả lời là đúng đó, người kia lại hỏi có phải mày còn muốn trộm của tao không không? Tên ăn trộm mặt dày mà trả lời, đúng luôn.

Sau đó lấy ví tiền trong túi của người ta ra.

"Quá trời không nên." Lâm Diệu ngồi trên giường Lâm Tông, nhìn danh sách lịch sử cuộc gọi trước mặt.

"Xem nhanh đi." Lâm Tông ngậm thuốc lá, "Có ghi chú chính là tra được chủ số anh xem rồi không có họ Quan, còn có mấy số là điện thoại bàn, điện thoại bàn đều là điện thoại ở đơn vị chắc là không phải, sau là……."

"Còn có số không tra được chủ nhân?" Lâm Diệu nhìn thấy một số không có ghi chú tên chủ nhân, cậu có hơi kích động dùng tay chỉ vào cái số kia, "Chắc chắn là cái này, sao vậy anh? Cái này không tra được?"

"Không phải số nào cũng cần chứng minh thư hơn nữa nếu anh ta muốn trốn em thì rất có thể không dùng tên của mình làm sim," Lâm Tông phả ra một vòng khói không tròn trịa gì, nếu phải nói y có gì không bằng Lâm Diệu thì chắc là phả vòng khói được tính là một cái, "Cho nên mấy số khác chưa chắc không phải là của anh ta……"

"Không, chính là cái này!" Lâm Diệu rất chắc chắn mà nhảy xuống giường, "Chính là cái này, anh xem thời gian mà số này liên lạc với Trương Hưng chính là từ hôm anh ấy chơi cái trò mất tích này! Chính là anh ấy."

"Vậy mày gọi đi." Lâm Tông hấc hấc cằm.

Quan Trạch, là anh sao?

Quan Trạch anh đừng cúp máy, là em đây.

Mẹ nó Quan Trạch anh đang ở đâu hả!

Con mẹ nó Quan Trạch anh là thằng khốn anh chạy cái mẹ gì mà chạy!

Quan Trạch anh thử trốn em nữa là em đánh anh đó!

Quan Trạch…….. Em nhớ anh mà.

Lâm Diệu ấn từng số xuống, cuối cùng nhấn vào nút gọi, trong giây phút màn hình hiện lên đã bắt đầu quay số kia cậu cảm thấy mình căng thẳng thế mức bụng cũng có rút, không thể không cong lưng dùng tay ôm lấy bụng.

Lâm Tông không nói gì dựa vào ghế dựa nhìn cậu.

Lâm Diệu đè chặt điện thoại lên tai, cậu sợ bị lỡ một chút động tĩnh nhỏ của bên kia.

Sau vài giây im lặng ống nghe truyền ra âm thanh.

Sau khi Lâm Diệu nghe thấy âm thanh thì ngớ người, cậu đưa điện thoại ra trước mắt nhìn rồi lại áp lên tai nghe lại, mày nhíu thành một đường.

"Sao đấy?" Lâm Tông hỏi.

"Em xem lại số đã." Lâm Diệu cúp điện thoại, lấy danh sách lịch sử cuộc gọi ra mà cẩn thận đối chiếu lại một lần.

"Gọi sai rồi à?" Lâm Tông đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.

Lâm Diệu không trả lời y chỉ cầm điện thoại nghĩ kĩ càng lại, sắc mặt trở nên rất khó coi, sau mấy giây môi cậu bắt đầu run nhẹ, sắc mặt có hơi tái nhợt.

"Đưa anh." Lâm Tông lấy điện thoại từ trong tay cậu qua cậu siết thật sự rất chặt, Lâm Tông phải dùng sức mới có thể lấy điện thoại từ trong tay cậu ra được.

Khi nghe được âm thanh không dài không ngắn kia Lâm Tông cũng ngớ người: "Sao thế nhỉ?"

"Ảnh chặn em rồi!" Lâm Diệu nghiến răng, mắt hơi đỏ lên không biết là muốn khóc hay là tức giận.

Lâm Tông không nói gì lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu.

Lâm Diệu dùng điện thoại của Lâm Tông gọi đi, sau khi hít sâu một hơi thì nhấn gọi.

Đưa điện thoại lên tai nghe được mấy giây thì cậu đã ném mạnh điện thoại lên giường: "Mẹ—— nó!"

"Cảm ơn ngài đã không ném nó xuống sàn nhé." Lâm Tông liếc cậu một cái, cầm điện thoại ở trên giường lên nghe, vẫn là âm thanh giống trước đó, không thể kết nối.

Lâm Diệu nhớ kĩ 11 số này, sau khi cậu đứng ngơ ra tại chỗ một hồi thì chạy ra khỏi phòng, chạy ra ngoài hành lang cầm điện thoại trong nhà gọi đi.

Vẫn là âm thanh giống vậy, cậy cầm ống nghe có hơi không bình tĩnh, run rất dữ dội.

"Chắc là anh ta cài danh sách liên hệ được phép rồi đó," Lâm Diệu chậm rãi quay mặt sang nhìn Lâm Tông đang đi ra từ trong phòng, "Chỉ nhận cuôc gọi từ số mà anh ta có lưu, mấy số lạ khác đều như là bị chặn."

"Vâng."

"Đồ khốn!" Lâm Diệu đập mạnh ống nghe lên máy bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lên quăng mấy cái, "Đồ ngu! Đồ điên! Con mẹ nó anh ấy muốn làm cái gì vậy hả!"

"Cái điện thoại kim cương của tôi——" Mẹ chạy lên từ dưới lầu, sờ lên máy bàn, có một khoảng thời gian mẹ thích đính đá, mẹ đính đầy đá lên điện thoại bàn trong nhà.

"Mẹ," Lâm Diệu nhanh chóng ôm mẹ, "Con không cố ý."

"Không gấp, gấp cũng vô dụng," Mẹ nhíu mày vỗ vỗ tay cậu, "Con mà sốt ruột là não lại đặc quánh lại."

"Mày còn cách gì không?" Lâm Tông thở dài, nhìn cậu.

Lâm Diệu từ từ bình tĩnh lại, nhíu mày nghiên răng nghiến lợi nói: "Có! Em không tin là không được đó!"

Quan Trạch đi dạo một vòng trong sân của bệnh viện về đến phòng. Trong bệnh viện không có chỗ chạy bộ nên hắn chỉ có thể mỗi ngày ra ngoài dạo mấy vòng, có cảm giác bí bách dữ dội.

Nếu không tính cái khoảng thời gian hắn ngồi bên đường cả ngày chẳng biết nên đi đâu kia thì hắn cơ bản chưa từng có những ngày tháng ăn không ngồi rồi như này. Cho dù có tính luôn mấy ngày tháng ngồi xổm ngoài lề đường kia thì cũng rất khác bây giờ, khi ấy hắn vẫn còn suy nghĩ chuyện này chuyện kia trong đầu, ví như trời lạnh thì đi đâu bây giờ, đói bụng thì nên đi đâu kiếm cơm đây hoặc là suy nghĩ nên đi trên con đường nào đến sẽ không gặp phải đám người sẽ gây phiền phức cho hắn…

Bây giờ hăn chỉ ngồi ra đấy, xem TV, nhìn ra cửa sổ, nhìn Lâm Diệu trên màn hình mp4.

Có người đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Quan Trạch nhìn sang, là bác sĩ điều trị chính của hắn, hắn ngồi dậy: "Bác sĩ Lý."

"Ừm, cảm thấy thế nào?" Bác sĩ Lý nhìn ghi chép trên trường hắn.

"Cũng tạm, ngày nào cũng thế." Quan Trạch cười cười, úp mặt Lâm Diệu xuống gối đầu.

"Mấy hôm nay mắt có không nhìn thấy không?"

"Có một lần, rất ngắn."

"Ừm, có đau đầu không?"

"Không có."

"Tình huống vẫn ổn," Bác sĩ Lý nhìn hắn, "Ngày mốt giải phẫu, sáng 8 giờ vào phòng phẫu thuật, cậu biết đúng không?"

"Biết ạ." Quan Trạch gật đầu.

"Không cần lo, đơn giản lắm," Bác sĩ vỗ vai hắn, "Ngày mai sẽ có ý tá đến chuẩn bị da trước cho cậu, những cái khác cần chuẩn bị y tá cũng sẽ nói với cậu luôn."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lý."

Sau khi bác sĩ Lý ra ngoài Quan Trạch cầm mp4 lên, ngón táy sờ sờ lên gương mặt Lâm Diệu đang dừng trên màn hình, chuẩn bị da?

Y tá đi vào đưa thuốc, Quan Trạch hỏi cô: "Cái phẫu thuật này của tôi phải chuẩn bị da kiểu gì?"

"Cạo trọc," Y tá cười nhìn hắn, "Anh cạo trọc đẹp, đừng lo, nếu mà là con gái thì chúng tôi sẽ cân nhắc khu vực cạo nhỏ hơn tí."

"Vậy còn không bằng cạo trọc lóc cho rồi."

"Dù sao thì ngày mai anh sẽ là đầu trọc," Y tá phất phất tay, "Ngày mai tôi đến cạo đầu giúp anh, đảm bảo vừa tròn vừa bóng."

"Được." Quan Trạch cầm điện thoại lên định chụp một tấm ảnh còn tóc.

Còn chưa kịp kở camera thì điện thoại đã vang lên, hắn nhấn nghe: "Thiên sứ."

"Trưa nay tôi đi mua vé, sáng mai," Giọng của Trương Hưng truyền đến, "Giờ ông cảm thấy như nào rồi?"

"Cũng ổn," Quan Trạch cười cười, "Mấy hôm nay toàn trả lời câu này."

"Ngày mai tôi sang tìm cho ông một người chăm sóc, cái phẫu thuật này của ông cũng không xâm lấn tối thiểu, hồi phục sau phẫu thuật phiền, đến khi nào ông đỡ tí thì chuyển viện qua đây, tôi còn trông được……"

"Không được, bên đây không phải vẫn còn có ông cụ à?" Quan Trạch ngắt lời Trương Hưng, nói, "Tạm thời tôi không định về."

"...... Quan Trạch, không phải là ông đang nợ tiền ai đó chứ?" Trương Hưng hỏi một câu.

"Không có, không đừng quan tâm, dù sao thì tôi cũng ở chỗ ông cụ."

Lúc Trương Hưng ra khỏi bệnh viện rất cẩn thận mà nhìn xung quanh mình, xác định không có ai mới xoay người đi về phía chỗ bán vé máy bay. Nếu không phải vì cái máy tính có thể lên mạng duy nhất trong văn phòng đã bị chủ nhiệm chiếm mất, gọi đến mấy chỗ bán vé khác đều là đường dây bận thì Trương Hưng tuyệt đối không chạy ra đây mua vé.

Ba ngày liên tiếp cái thằng nhóc tên Lâm Diệu kia ngày nào tan làm cũng ở trước cửa bệnh viện canh y, mới đầu còn nói là anh ơi anh nói cho em biết Quan Trạch ở đâu đi mà gì đó, sau đó thì không nói gì nữa chỉ đi theo.

Y cũng sắp bị người này giày vò đến mức đi nằm chung Quan Trạch luôn rồi, tính huống này y vẫn chưa dám nói với Quan Trạch, y không rõ tại sao người này là làm thế, Quan Trạch sắp phẫu thuật đến nơi rồi, không thể để ảnh hưởng đến cảm xúc, y định chịu đựng đến khi phẫu thuật xong thì nói với Quan Trạch.

Vào phòng bán vé, quả nhiên cô gái trực ban đang cầm điện thoại nói chuyện không ngớt.

Trương Hưng nhét vé vào ví tiền, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Diệu đứng ở góc ngoặt nhìn Trương Hưng quẹo về phía bệnh viện rồi mới nhảy tại chỗ mấy cái sau đó chạy nhanh đến cửa phòng bán vé, vừa đi vào bên trong vừa quay đầu lại giả vờ như đang nói với người đứng ở ngoài: "Anh đến mua vé cũng không nói với tôi một tiếng…… Được, anh chờ tí."

Sau đó xậu chạy đến trược mặt cô gái bán vé: "Người đẹp, bán tôi vé đi……"

"Đi đâu?" Cô gái nhìn cậu một cái, buông điện thoại trong tay xuống.

"Đi……." Lâm Diệu nhíu mày nghĩ nghĩ, lại gọi với về phía cửa, "Trương Hưng! Chúng ta đi đâu vậy——"

Sau khi cô gái nghe thấy tên Trương Hưng thì thuận miệng báo tên nơi đến luôn, chậc một tiếng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đi đâu cũng không biết nữa, cùng một chuyến với anh ta luôn đúng không?"

"Gấp quá quên mất tiêu," Lâm Diệu cười cười, đưa chứng minh thư cho cô gái, "Đừng để chỗ của tôi cách ảnh gần quá, tôi quấy rầy anh ta."

Lâm Diệu cầm vé máy bay đứng bên đường ngơ ngẩn hồi lâu, Quan Trạch không ở trong thành phố này?

Thật ra cậu cũng chả biết tại sao mình lại mua cái vé này với Trương Hưng, lỡ như Trương Hưng đi công tác gì đó thì coi như cậu chơi ngu luôn.

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tông: "Anh hai, anh có thể nhờ bạn anh tra giúp em cái số kia của Quan Trạch bây giờ đang ở đâu không?"

"Mày có chắc không? Mấy hôm nay anh mày điều tra toàn là vi phạm quy định không đó, người ta hỏi anh mày tra ai anh đều nói là tra gian phu……." Lâm Tông thở dài, "Cũng may người ta không có quen biết Diệp Tiểu Linh."

"Em chắc mà, anh nhờ bạn anh tra miếng coi cái tên gian phu này có đi ngao du đấy đó gì không với."

"Được, mày chờ đi."

Lâm Diệu nhìn nhìn thời gian, sắp đến giờ vào làm rồi, mấy hôm nay cứ buổi trưa là cậu đến canh Trương Hưng, gần như đều là giờ này cậu sẽ về lại công ty. Cậu biết Trương Hưng nhìn thấy cậu mặt cũng sắp tái lại rồi nhưng mà cậu không có cách nào khác nữa, cậu định là hôm nay sẽ chặn Trương Hưng lại, nếu Trương Hưng vẫn không nói thì cậu sẽ nói Quan Trạch là vợ của cậu.

Ngồi xổm ven đường gần nửa tiếng, rốt cuộc Lâm Tông cũng gọi lại.

Lúc Lâm Diệu nghe thấy Lâm Tông báo tên địa danh trong điện thoại, cậu đứng lên, đứng trong gió lạnh ngẩng mặt lên nhìn mặt trời, tự nhiên lại có xúc động muốn khóc thật lớn.

Quan Trạch, con mẹ nó anh giỏi ghê nhỉ! Chạy xa thế cơ đấy!

"Có tác dụng không?" Lâm Tông hỏi.

"Có," Lâm Diệu hít hít mũi, "Ngày mai em đi một chuyến nha anh, em mua vé máy bay rồi ai cũng đừng có cản em."

Lâm Diệu xin nghỉ ba ngày, vì xin nghỉ ba ngày này mà trước đó cậu phải sống chết tăng ca mới đổi được, cái cảm giác hơn nửa đêm mà vẫn còn một mình ngồi trong công ty đã vậy trong lòng còn có một đống chuyện không hề dễ chịu chút nào, có mấy lần cậu có xúc động muốn nghỉ việc luôn cho rồi nhưng cuối cùng cậu vẫn cưỡng chế ép nó xuống.

Cậu không thể để việc tình cảm và công việc đều rối thành một nùi được.

Lúc đi sân bay chỉ có mình Lâm Tông đưa cậu đi, cậu nói với ba mẹ là cậu đi công tác, mẹ không hỏi nhiều chỉ nói, được được.

Ba vẫn có chút bất mãn như thường lệ, cứ nói mãi là Lâm Diệu nên nghỉ cái công việc vẽ vời này rồi đến công ty ba giúp cho rồi, còn không cần đi công tác.

Lúc ra ngoài Lâm Diệu cứ cảm thấy mình như đang đi lên chiến trường vậy, có cái loại hưng phấn và bi tráng không thể nói rõ, cái vị Lâm đại hiệp này ra ngoài bắt vợ về tuyệt đối không hề kém cạnh cái phim mất trí nhớ mà bình thường mẹ hay xem.

"Mày vào đi, mày nhìn đông nhìn tây cái gì?" Lâm Tông nhìn cậy đứng ở trong góc ở sảnh lớn, cậu y chang ăn trộm mà đội mũ muốn che khuất cả mặt luôn.

"Được, em vào đây, anh về đi." Lâm Diệu kéo kéo mũ lại, cậu chỉ đem theo có một bộ quần áo để tắm, bỏ trong balo đeo trên lưng, cúi người chuẩn bị chạy vào cửa kiểm tra.

"Mày đừng có làm anh không yên," Lâm Tông túm cậu lại, "Cái dáng vẻ của mày sao cứ như tội phạm bỏ trốn vậy hả? Mày cứ như này đi nhiều nhất ba bước là bảo vệ phải lại hỏi mày rồi đó."

"Em căng thẳng." Lâm Diệu nhảy nhảy tại chỗ.

"Căng thẳng cái mẹ gì? Không phải mày nói chắc chắn là chỗ đó rồi à?"

"Cho nên em mới căng thẳng đó, em sợ em vừa lơ là một cái là nhịn không được đánh anh ấy luôn." Lâm Diệu nghiến răng, biểu cảm trên mặt hung hăng.

"Mày cũng có đánh lại anh ta đâu." Lâm Tông liếc nhìn cậu một cái.

"Sao anh biết em không đánh lại anh ấy?" Lâm Diệu đột nhiên quay đầu nhìn y.

Lâm Tông cười cười: "Dép lê của mẹ như nào? Lót mặt cũng không tệ nhỉ?"

"Đó là em sốt thôi!" Lâm Diệu rất khó chịu tuy là từ nhỏ cậu không đánh nhau, tính luôn cái lần về quê Quan Trạch rồi cầm gạch ném kia thì số lần đánh nhau 1 bàn tay đã đếm hết, nhưng tuyệt đối không thể bị phủ định chỉ vì cậu sốt úp mặt vào dép lê của mẹ được.

"Được rồi, đi đi." Lâm Tông vỗ vỗ lưng câu, "Có gì thì gọi cho anh, mang đủ tiền chưa?"

"Yên tâm đi." Lâm Diệu xoay người đi về cửa kiểm tra, vừa đi vừa phất phất tay: "Tiền thì anh cũng đừng lo, hôm qua mẹ có lấy một cái thẻ trong ví của anh đưa em rồi."

Lâm Diệu nhìn thấy Trương Hưng ở cửa đăng ký, cậu ngồi xuống một chỗ rất xa, chờ Trương Hưng đăng ký một hồi lâu sau khi loa gọi người đăng ký của chuyến bay này cậu mới đi qua.

Chỗ ngồi của cậu cách Trương Hưng ba hàng ghế.

Cậu giơ balo lên che mặt, lúc Trương Hưng đi ngang qua cậu thì đang gọi điện thoại, Lâm Diệu nghe thấy một câu.

"Đăng ký rồi chắc là trưa sẽ đến, ông sẽ phải chuẩn bị da đúng chứ?"

Bao quy đầu? Tróc da? Lột da?

Trong lòng Lâm Diệu kích động một trận, tuy là cậu không nghe hiểu Trương Hưng nói cái gì nhưng bằng giác quan thứ 6 là cậu đã có thể biết, cuộc gọi này chắc chắn là đang nói chuyện với Quan Trạch suýt nữa là cậu ôm balo nhào vào bên cạnh Trương Hưng gào vào điện thoại, con mẹ Quan Trạch anh đợi đó đi! Em đến ngay đây!

Cũng may phía sau có người đẩy nhẹ cậu nhắc cậu cũng mau đi, lúc này cậu mới nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của mình.

Máy bay bay 1 tiếng 40 phút, Lâm Diệu đến động cũng không động đậy gì, vẫn luôn tựa vào ghế mở trừng mắt, cậu không biết mình đang nhìn cái gì cũng không biết hơn một tiếng đồng hồ này mình nghĩ cái gì.

Sau khi máy bay dừng lại thì tiếp viên hàng không mới nói với họ đã đến giờ xuống, lúc này cậu mới hoàn hồn lại, ngó sang phía Trương Hưng.

Trương Hưng giống như cậu chỉ mang theo một cái balo nhỏ, là người đầu tiên đứng dậy, đoán chừng là muốn xuống trước khi mọi người chen ra ngoài.

Lâm Diệu cũng nhanh chóng mang balo lên, chen về phía trước.

Vì để không lạc mất, từ đầu đến cuối Lâm Diệu đều theo sát nút Trương Hưng, cũng may là Trương Hưng không có trí tưởng tượng phong phú để phát hiện mình đang bị theo dõi, cũng không có thói quen nhìn đông nhìn tây nếu không thì với cái khoảng cách này cậu đã sớm bị phát hiện cả mười lần rồi.

Trương Hưng không ngồi xe buýt của sân bay mà trực tiếp lên một chiếc taxi.

Lâm Diệu nhào vào xe taxi ngay, kéo cửa ra nhảy vào, đóng cửa xong xong thì nói lớn: "Bác tài ơi lái nhanh đi!"

"Đi đâu?" Tài xế hỏi một câu, theo bản năng nhìn về phía cậu chạy đến xem thử coi cậu có phải đang bị người ta đuổi không.

"Không biết nữa!" Lâm Diệu nhìn chầm chầm chiếc taxi đang chạy từ trong sân bay ra ngoài kia.

Tài xế không nói gì liếc mắt nhìn cậu, cậu chỉ chỉ xe phía trước: "Tôi không biết đi đâu cả, dù sao phiền chú theo xe phía trước đi nó đi đâu thì tôi đi đó!"

"Được." Tài xế nhấn nút tính tiền, đuổi theo xe phía trước.

"Chú cứ theo sát chút đi không sao đâu, người trên xe không biết tôi đi theo." Lâm Diệu nắm chặt balo trên tay mình, nắm chặt đến mức tay cậu cũng đau luôn, cậu không biết tại sao mình lại căng thẳng như thế, lần này nếu mà không thể làm mất dấu Trương Hưng được thì cậu thật sự rất muốn xuống xe đi tiểu cái rồi tính tiếp.

Chiếc xe mà Trương Hưng đi dừng ở trước cổng một bệnh viện rất lớn.

Lâm Diệu nhìn biển hiệu bệnh viện trên cao, trái tim bị rụt lại thành một cục của cậu đột nhiên thắt lại một chút.

"Bệnh viện ung bướu tốt nhất của chỗ chúng tôi đó," Tài xế làm hết phận sự mà giới thiệu với cậu, "Số một số hai cả nước luôn."

"Cảm ơn." Lâm Diệu nhìn thoáng qua máy tính cước, lấy tiền trong ví tra dúi vào tay tài xế rồi nhảy xuống xe cũng không rảnh mà chờ lấy tiền thối.

Bệnh viện ung bướu số một số hai!

Bệnh của Quan Trạch là bệnh ung bướu!

Lâm Diệu đi theo sau Trương Hưng bước chân đã có hơi bay bay, quả nhiên không phải xương cổ! Quả nhiên là khối u!

Trương Hưng đi xuyên qua đại sảnh,vào lầu 1 của khu nội trú, đứng trước một thang máy.

Lâm Diệu kéo mũ trên đầu xuống một chút, cúi đầu đứng chếch phía sau Trương Hưng.

Người vào thang máy rất nhiều, cậu bị đám người khóa lại đứng ngay bên cạnh Trương Hưng: "Phòng số mấy đấy? 34 à? Biết rồi, là cái phòng đầu từ hành lang bên kia nhỉ?"

34.

Trương Hưng đẩy cửa phòng bệnh đi vào Quan Trạch đang ngồi trên giường.

"Úi chà, cái đầu này không tồi à nha, mãi không nhìn ra tròn thế cơ đấy." Trương Hưng vừa thấy hắn đã bật cười.

"Cũng tạ……" Quan Trạch cười đứng lên, mới vừa bước được một bước về phía Trương Hưng đã dừng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tầm mắt dừng ở sau lưng Trương Hưng.

Lâm Diệu đứng ngay cửa, sau khi chạm mắt vài giây với Quan Trạch thì nghiến răng nghiến lợi mà nói một câu: "Con mẹ nó anh có ngon thì chạy lần nữa đi! Con lừa trọc!"

_________

Bị bắt gòi nhaaaa:)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui