Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Edit: zhuu

Chương 56: Anh biết em là ai không?

"Anh hai mẹ sao rồi anh?" Lâm Diệu đứng trên hành lang gọi cho Lâm Tông, lúc cậu xuống máy bay báo bình an với Lâm Tông xong thì không liên lạc gì với Lâm Tông nữa, vốn dĩ cậu muốn gọi sớm một chút nhưng trước đó khóc quá trời thảm thương nên giọng mũi vẫn luôn rất nặng, cậu sợ Lâm Tông nghe thấy giọng cậu như thế sẽ lo.

"Đang mắng vai chính phim truyền hình đây này, anh ngồi với mẹ cả nửa tiếng rồi," Lâm Tông cười cười "Bên mày sao rồi?"

"Tốt lắm," Lâm Diệu nhìn vào phòng bệnh một cái, Quan Trạch đang dựa vào giường cầm điều khiển từ xa quét TV, tốc độ đổi đài còn nhanh hơn đạn, "Em tìm thấy Quan Trạch rồi."

"Tình huống như nào?" Hình như là Lâm Tông đã đi vào bếp, Lâm Diệu nghe thấy tiếng hắn rót sữa bò.

"Bên trong đầu anh ấy có khối u lành tính, sáng mai làm phẫu thuật," Tâm trạng Lâm Diệu rất tốt nhưng nhắc đến chuyện này là lại không yên, trong lòng lại lơ lửng, "Cũng may em đến nếu không thì một mình anh ấy phải vào phòng phẫu thuật một mình."

"Khối u?" Lâm Tông hơi ngạc nhiên, "Bác sĩ nói như nào?"

"Bác sĩ nói không sao, phẫu thuật xong hồi phục đàng hoàng là được," Lâm Diệu thở dài, "Anh hai……"

"Mày không yên tâm đúng không?" Lâm Tông cười, "Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, loại bệnh này bác sĩ người ta gặp nhiều rồi, mày đừng có lảm nhảm mãi nữa."

"Vâng," Lâm Diệu hơi do dự, "Anh nói với mẹ một tiếng giúp em với….. Chắc là em phải ở đây thêm mấy ngày."

"Hồi sáng mẹ mới nói chắc chưa đến nửa tháng là mày chưa về đâu, mày cứ ở đó đi."

Lâm Diệu không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại xong cậu ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ đang càng ngày càng nhiều thêm ánh đèn, quả nhiên là mẹ rất hiểu con trai mình mà.

Vào trong phòng bệnh cậu đi đến cạnh giường sờ sờ đầu Quan Trạch: "Phải bao lâu thì tóc mới mọc ra vậy anh?"

"Một tiếng em cứ sờ mười mấy cái như này đoán chừng đến lúc mọc tóc chỗ bị em sờ cũng không mọc nổi." Quan Trạch có hơi không biết làm sao, Lâm Diệu giống y như là mới có được món đồ chơi vậy, rảnh rỗi lại sờ mấy cái.

"Hồi trước lúc làm giang hồ có phải anh cũng để đầu trọc không?" Lâm Diệu ôm lấy đầu Quan Trạch.

"Gì mà làm chứ hả? Anh chưa từng làm giang hồ," Quan Trạch ôm eo cậu, "Lát nữa y tá vào thấy đó."

"Vợ em thì em ôm ai dám có ý kiến?" Lâm Diệu chậc một tiếng, buông ra, "Anh ngủ sớm chút đi anh, 7 giờ ngày mai phải dậy rồi đó."

"Ừm, không sao," Quan Trạch nằm xuống nhìn cậu, "Không ngủ được, em ngủ được à?"

"Em……." Lâm Diệu hít sâu mấy cái, cậu ngủ được mới lạ á, cậu nhìn thấy Quan Trạch nằm xuống giường bệnh một cái thôi là muốn nhào lên ngay rồi, cái loại tưởng tượng không biết xấu hổ ào ạt kéo đến trong đầu. Nếu không phải ngày mai Quan Trạch phải phẫu thuật, lâu lâu y tá sẽ đi vào với cả cái cửa sổ trên cửa kia thì cậu đã sớm đi qua lột sạch tên trọc này rồi, hơn giường thật sự rất nhỏ hai người họ mà chen thì thế nào cũng có một người rơi tọt xuống sàn, cậu chậm rãi thở ra, "Em ngủ được."

Giường của người nhà đặt ở bên cạnh giường của Quan Trạch, cũng là một cái giường bé xíu, đã hẹp thì thôi đi lại còn nhỏ nữa, Lâm Diệu nằm lên trên chân không duỗi thẳng được, vừa nhúc nhích một cái là giường lại kêu két két.

"Không thoải mái à?" Quan Trạch trở mình hỏi một câu trong bóng tối.

"Không có," Lâm Diệu cũng nghiêng người sang, đưa tay sờ về phía Quan Trạch, "Chỉ là em nhúc nhích cái là nó kêu giống y như là em đang làm gì vậy á."

"Không thì em lên đây ngủ đi, anh ngủ bên đó." Quan Trạch bật cười nắm lấy tay cậu nhéo nhéo.

"Được, ngày mai em lên bàn phẫu thuật thay anh luôn," Lâm Diệu sờ ngón tay Quan Trạch, "Y tá mà thấy em ngủ trên giường bệnh chắc là đuổi em ra ngoài luôn."

"Em nói chuyện chút đi," Quan Trạch kéo tay cậu lên môi mình, cắn nhẹ một cái, "Thật ra anh buồn ngủ, mấy hôm nay không ngủ ngon gì nhưng hôm nay lại không ngủ được, em lảm nhảm cho anh nghe chút đi."

"Anh không thế nói như thế được, lẽ ra anh muốn em nói chuyện với anh một chút không chừng em có thể nói được thật nhưng giờ tự anh nói trắng ra như thế bảo em lảm nhảm cái gì giờ? Hơn nữa em cứ nghĩ đây là em phải dỗ anh ngủ là em lại căng thẳng không biết nói gì hết trơn," Ngón tay Lâm Diệu nhẹ nhàng vẽ từng vòng từng vòng lên cánh tay Quan Trạch, đè giọng xuống rất thấp, "Quan Trạch, em phát hiện ra anh gầy quá, hôm nay em vừa nhìn thấy anh là phát hiện anh gầy đi không ít rồi, đau lòng chết em luôn. Vốn dĩ em còn định gặp được anh em mà không nhào lên đập anh một trận thì sẽ không kết thúc, em sẽ không bỏ qua nhưng mà em sợ đánh anh mạnh quá tay em đau vậy thì em lỗ….. Em biết cho dù em có hạ bao nhiêu quyết tâm rằng gặp mặt sẽ đánh anh thì đến lúc gặp thì cũng phế hết thôi, thật ra em thật sự muốn đánh anh lắm nhưng mà em lại nhớ anh quá, gặp được anh là em quên mất…"

Lâm Diệu không biết mình ngủ khi nào, càng không biết mình ngủ trước hay sau Quan Trạch, cậu cũng buồn ngủ, trái tim treo lơ lửng đã hạ xuống, sự dằn vặt cậu suốt đêm khiến cậu không thể nào ngủ nổi cũng bởi vì độ ấm khi ngón tay cậu chạm vào Quan Trạch mà biến mất.

Đây là giấc ngủ ngon lành nhất của cậu trong khoảng thời gian này.

Mặc dù lúc sáng sớm y tá vào gọi cậu thức dậy cả người cậu nhức mỏi nhưng tinh thần lại sảng khoái bất ngờ.

"Người nhà dậy nhanh đi," Y tá đứng bên cạnh giường, tay cầm nhiệt kế, ánh mắt khi nhìn cậu có hơi thâm thúy, "Bảy giờ rưỡi phải đẩy vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị chút đi, đừng có nắm tay nhau."

Lúc Lâm Diệu nghe thấy câu cuối cùng thì sợ đến mức đứng phắt dậy từ trên giường, chắc là tay của cậu và Quan Trạch cách giường nắm nhau cả đêm luôn……

"Cái đó….." Lâm Diệu nhìn thoáng qua Quan Trạch, Quan Trạch lười biếng mà trở mình, mắt mở ra một khe hở nhỏ, cậu chỉ vào Quan Trạch, "Ảnh sợ quá tôi dỗ ảnh cả đêm….."

"Thế à." Y tá vẫy vẫy nhiệt kế rồi đưa cho Quan Trạch.

"Ừm," Quan Trạch cười cười, "Ôi, sợ chết tôi."

Y tá nhịn không được bật cười: "Đo nhiệt độ cơ thể trước đã, lát nữa bác sĩ sẽ đến nói chút chuyện phẫu thuật với anh, không cần căng thẳng nữa."

Sắp đến giờ phẫu thuật Lâm Diệu nhìn thấy Trương Hưng ở ngoài phòng bệnh, cậu nhanh chóng chạy ra chào hỏi: "Anh Trương đến rồi à."

"Tới cả buổi rồi," Trương Hưng cười cười, "Vẫn luôn đứng bên chỗ mấy cô y tá bên kia, gần đến giờ tôi mới đến đây."

Lâm Diệu cảm thấy lập tức có hơi ngại, lời này của Trương Hưng cứ như hai người họ ở chung một phòng không tiện gặp ai vậy: "Cái đó, y tá nói sắp đẩy đi."

"Ừm, chúng ta chờ bên phòng phẩu thuật bên kia, yên tâm đi, tôi đánh tiếng cả rồi." Trương Hưng đi vào trong phòng bệnh.

Cái cảnh tượng mà giường bệnh được đẩy đi phía trước, phía sau có mấy người đi theo này Lâm Diệu rất quen thuộc.

Những bộ phim truyền hình mà mẹ thích xem, mười bộ thì có hết tám bộ là có cảnh này rồi. Nếu có chỗ nào khác thì chính là Lâm Diệu và Trương Hưng không có vừa chạy theo vừa lau nước mắt mà gào: "Anh cố chịu đựng nha, anh yêu anh nhìn em đi, không sao đâu, anh sẽ khoẻ lên…"

Quan Trạch nằm trên giường gối lên cánh tay: "Thật ra tự tôi đi qua là được, cũng đâu phải là tôi không thể nhúc nhích."

"Dù sau lúc ra cũng phải đẩy," Một y tá ở bên cạnh nói, "Chúng tôi đẩy quen rồi, chuyện này cũng không rắc rối."

"Lúc anh ấy ra là tỉnh hay ngủ thế?" Lâm Diệu nhỏ giọng hỏi Trương Hưng.

"Phẫu thuật xong thì vào phòng quan sát, chờ đến khi cậu ta có thể nói chuyện mới ra," Trương Hưng nhìn cậu một cái, cũng nhỏ giọng hỏi, "Sao mà cậu còn căng thẳng hơn cả Quan Trạch thế?"

"Tim tôi nhỏ." Lâm Diệu nhe răng cười với Trương Hưng, nhảy bước nhỏ theo sau vào thang máy đến phòng phẫu thuật, cậu cảm thấy nhảy như thế có thể khiến cậu bớt căng thẳng.

"Đừng nhảy nữa, nhìn cậu mà tôi choáng luôn," Y tá thở dài, "Tôi bị cậu nhảy đến mức căng thẳng luôn rồi nè."

Đến cửa phòng phẫu thuật Lâm Diệu cắn chặt răng kiềm lại cái thứ cảm xúc căng thẳng đã gần như đến cực hạn của mình, cậu rất bình tĩnh mà nói với Quan Trạch một câu: "Em ở ngoài này chờ anh."

"Ừm." Quan Trạch cười cười, nhìn qua rất thoải mái.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại trước mặt Lâm Diệu, cậu đứng đó mấy phút mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Trương Hưng.

"Chưa ăn sáng đúng không?" Trương Hưng nhìn cậu, "Cậu đi ăn gì đó đi, tôi ở đây, tôi ăn rồi mới đến."

"Tôi……" Lâm Diệu chống tay lên đầu gối nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, "Ăn không vào cũng không muốn động đậy, tôi cũng ở đây thôi, cho yên tâm."

"Mấy tiếng đồng hồ đấy."

"Mấy ngày thì tôi cũng sẽ như thế, cảm ơn anh Trương."

Từ nhỏ đến lớn trong nhà Lâm Diệu chưa có ai xảy ra tình trạng cần phải vào phòng phẫu thuật cả, lần đầu tiên cậu ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật, nhìn cửa phòng phẫu thuật lâu lâu sẽ mở ra còn có bệnh nhân khác được đẩy đi, mỗi lần cửa mở ra là cậu lại có xúc động muốn đứng bật dậy.

Thời gian trôi qua thật sự rất chậm, sự nhẫn nại của Trương Hưng rất tốt vẫn luôn ngồi trên ghế chờ lâu lâu sẽ gọi điện thoại, có lúc lại đi một vòng hàng lang rồi quay lại.

Sau khi tâm trạng của Lâm Diệu từ từ bình tĩnh lại cậu mới đi dọc theo chân tường trước cửa mấy vòng, thật sự là mông câu tê không chịu nổi nữa cậu mà còn ngồi bất động như thế thì lúc đứng lên mông cậu sẽ nói với cậu hẹn lát ngồi lại luôn quá.

"Anh Trương tôi sang kia hút điếu thuốc đã." Lâm Diệu không nghiện thuốc lá lắm, giờ cậu muốn hút thuốc hoàn toàn là vì muốn giữ vững trạng thái cảm xúc ổn định của mình.

"Ừm tiện thể ăn chút gì luôn đi, cậu đừng để tuột huyết áp, lát nữa Quan Trạch ra mà cậu lại ngã mất." Trương Hưng cười, gật đầu.

Lúc Lâm Diệu đứng trong lối thoát hiểm hút thuốc thì điện thoại vang lên, tiếng chuông vang lên trong cầu thang trống không nghe vô cùng xúc động lòng người, doạ cậu hết hồn, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là một số nhìn hơi quen.

"Alo?" Cậu nghe điện thoại.

"Lâm Diệu, tôi Ninh Quyên đây." Bên kia truyền đến giọng của Ninh Quyên.

"Chị Ninh, chào chị."

"Có tin tức của Quan Trạch chưa? Tôi vẫn luôn không liên lạc được với anh ấy."

"Rồi ạ, anh ấy….." Lâm Diệu có hơi do dự, cậu không biết có nên nói chuyện Quan Trạch phẫu thuật cho Ninh Quyên biết không, với tính của Quan Trạch loại chuyện này chắc chắn sẽ không muốn để cho Ninh Quyên với chú Ninh lo lắng.

"Không tiện nói à? Không sao," Ninh Quyên cười cười, "Cậu nói cho tôi biết anh ấy có chuyện gì không là được."

"Anh ấy không sao, tốt lắm chị." Lâm Diệu nhanh chóng nói.

"Ừm, được rồi, nói với anh ấy hôm qua ba tôi gọi cho anh ấy nhưng mãi không gọi được, ba không yên tâm bảo anh ấy liên lạc lại với ba tôi."

"Vâng."

"Cảm ơn cậu, cậu bận đi tôi cúp đây." Ninh Quyên nói xong thì cúp máy, cực kì dứt khoát.

Lâm Diệu ngậm thuốc lá đột nhiên có hơi bội phục Ninh Quyên, trong lòng của Ninh Quyên nhất định không dễ chịu gì nhưng lại có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để nói hết câu với cậu, nếu mà đổi lại thành cậu chẳng biết đã thành ra cách dạng gì rồi nữa.

"Haiz….." Lâm Diệu nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ thở dài.

Cuộc phẫu thuật của Quan Trạch chưa đến 4 tiếng, y tá mở cửa phòng phẫu thuật ra: "Người nhà Quan Trạch có đây không!"

"Có!" Lâm Diệu hô to, giống như đi đâm một dao mà đứng phắt dậy từ trên ghế, làm cho Trương Hưng ở bên cạnh cũng giật mình theo mà đứng phắt dậy như cậu.

"Phẫu thuật thành công, bây giờ vào phòng quan sát," Y tá nhìn cậu một cái, "Lát nữa thì ra ngoài."

Bốn chữ phẫu thuật thành công làm cho trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Lâm Diệu rơi trở về đúng chỗ, cả người cậu đều nhẹ nhàng, cậu xoay người cười liên tục với Trương Hưng: "Cuối cùng cũng xong rồi, có phải xem như là nhanh rồi đúng không?"

"Ừm," Trương Hưng cũng thở phào, cái dáng vẻ căng thẳng của Lâm Diệu lây lan quá dữ dội, làm y cũng căng thẳng theo luôn, tay cũng lạnh, "Chắc là rất nhanh có thể ra ngoài, thời gian phẫu thuật không lâu, tỉnh lại nhanh lắm."

Lúc Quan Trạch được đẩy ra thì đang nhắm mắt, đầu quấn băng gạc, trên người còn gắn ống gì đó, Lâm Diệu run run mà ngó qua: "Không phải nói tỉnh rồi hả? Sao ảnh còn ngủ vậy?"

"....... Hửm?" Quan Trạch mơ mơ màng màng mà lên tiếng, giọng rất thấp, mắt hé ra một khe nhỏ.

"Đừng nói chuyện, anh đừng nói chuyện." Lâm Diệu vọt qua bên cạnh đi theo sau y tá.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ Quan Trạch suy yếu như thế, lòng đau không chịu được. Cứ nghĩ đến việc nếu cậu không theo Trương Hưng đến đây vậy thì bên ngoài cũng chỉ có mỗi Trương Hưng ngồi chờ….. cậu nhéo tay mình, Lâm Diệu mày đúng thật là liệu sự như thần, cát tinh cao chiếu, vạn sự như ý mà…..

Sau khi Quan Trạch được đưa vào phòng quan sát, Lâm Diệu đứng ngoài cửa nhìn vào, Trương Hưng đang ở bên cạnh dặn dò những chuyện cần chú ý với người chăm sóc.

Mấy y tá vội vội vàng vàng kiểu tra mấy cái ống trên người Quan Trạch, nối thiết bị theo dõi cho hắn, một lúc lâu sau mới sắp xếp xong, lúc này Lâm Diệu với yên tâm hoạt động một chút cái cổ đã tê của mình.

Một y tá đi đến: "Phẫu thuật rất thành công, bây giờ cũng ổn định, quan sát một đêm không có vấn đề gì thì về phòng bệnh, cậu đến đây tôi chỉ cậu."

Lâm Diệu đi theo y tá đến bên cạnh giường Quan Trạch, nghe y tá chỉ cậu những thứ cần chú ý, huyến áp, điện tim, cái dịch truyền này, cái ống dẫn kia.

"Được rồi chỉ có mấy cái này thôi, bây giờ tình huống ổn định cũng không có gì bận tâm, người nhà mấy cậu canh chừng chút là được, có chuyện gì thì nhấn chuông gọi chúng tôi," Y tá chỉ một cái túi trong suốt ở mép giường, "Để ý cái này một chút, nước tiểu đẩy thì đem đi đổ."

"Vâng," Lâm Diệu gật đầu, "Bao lâu thì được tháo cái này ra ạ?"

"Không có vấn đề gì thì ngày mai có thể tháo ra, cơ thể anh ta tốt, có lẽ sẽ hồi phục rất nhanh."

Trương Hưng bận rộn, sau khi nhìn thấy tình huống Quan Trạch ổn định thì phải ra sân bay ngay: "Tôi về trước, ngày mốt tôi phải phẫu thuật, mấy hôm nay cậu vất vả rồi có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Cảm ơn anh Trương," Lâm Diệu cứ cúi người với Trương Hưng mãi "Thật sự rất cảm ơn anh."

"Đừng cảm ơn, tôi làm bạn với Quan Trạch cũng mười mấy năm rồi," Trương Hưng cười cười "Tôi đi đây….. Giờ không ai theo dõi tôi nữa chứ?"

"Tôi…." Lâm Diệu có hơi ngại mà gãi đầu, "Tôi cũng hết cách."

Sau khi người đều đi rồi, trong phòng bệnh có vẻ vô cùng yên tĩnh, Lâm Diệu ngồi bên cạnh giường, người chăm sóc là một câu trai trẻ tuổi, tuổi dường như cũng cỡ cỡ cậu, nhìn qua rất thành thật, đang ngồi ở trên ghế cạnh cửa.

Quan Trạch nằm trên giường khẽ ưm một tiếng, Lâm Diệu nhanh chóng lại gần: "Quan Trạch?"

"Ừm." Quan Trạch lên tiếng.

"Anh khó chịu hả?" Lâm Diệu nhìn máy theo dõi tất cả đều bình thường.

Quan Trạch ưm ưm một tiếng không biết là gì, sau đó không còn tiếng gì nữa.

Trong phòng còn có người ngoài Lâm Diệu cũng không dám nói gì khác chỉ dùng tay nhẹ nhàng sờ mặt Quan Trạch, ngồi lại trên ghế.

Suốt một buổi chiều Lâm Diệu đều ngồi trên ghế nhìn Quan Trạch, cậu không thấy mệt cũng không thấy đói lúc Tiểu Lý hỏi cậu có muốn uống nước không cậu mới phát hiện mình khát khinh khủng nhờ Tiểu Lý đi mua chai nước về.

"Cậu chợp mắt chút đi, còn cả một tối lận, bên này không cho đặt giường cho người nhà, cậu không ngủ được đâu." Tiểu Lý có lòng nhắc nhở cậu.

"Không sao, bây giờ tôi chợp mắt cũng tỉnh táo y như là không ngủ vậy." Lâm Diệu cười cười.

"Cậu là em trai anh ấy nhỉ?" Tiểu Lý cúi người kiểm tra túi ở mép giường, "Tình cảm anh em tốt ghê."

"Ừm," Lâm Diệu gật đầu, "Tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt."

Đúng vậy, tình cảm vô cùng tốt luôn. Lâm Diệu dùng ngón tay chống thái dương nhìn Quan Trạch, đúng không anh?

Ngoại trừ lúc chơi game gặp sự kiện lớn phải cướp boss lấy thần khí phải canh đến 12 giờ sau đó đánh mấy tiếng ra thì dường như cậu chưa một đêm không ngủ bao giờ.

Đặc biệt là dưới tình huống cả đêm chẳng có việc gì làm như này rất khó để người ta thức được.

Quan Trạch truyền dịch truyền đến gần 12 giờ mới xong, tuy là bác sĩ nói không có chuyện gì rất ổn định nhưng hắn vẫn không nói được gì, lâu lâu hừ hừ mấy tiếng cũng không nghe rõ đang nói gì hơn nữa rất nhanh sẽ lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Lâm Tông gọi đến nói đông nói tây với kéo cậu thức đến hơn 1 giờ mãi cho đến sau nửa đêm luôn mà Lâm Diệu vẫn không dám ngủ, cậu thật sự quá hâm mộ tuyệt kỹ của Tiểu Lý, lúc ngủ gật mà cũng có thể mỗi 20 phút tỉnh dậy một lần, kiểm tra xong ngồi xuống ghế là lập tức có thể ngủ được ngay, 20 phút sau lại có thể tỉnh dậy tiếp.

Lâm Diệu không có cái bản lĩnh này, cậu cảm thấy mình mà nhắm mắt lại một cái là có thể ngủ đến sáng ngày mốt luôn.

Hơn 4 giờ Tiểu Lý lại thức dậy, kiểm tra xong rồi đổi túi nói với cậu: "Bây giờ không có chuyện gì nữa rồi, sáng bác sĩ sẽ đến kiểm tra, lúc đó phải quay lại phòng bệnh là cậu lại phải bận cả nửa ngày nữa đó, không ngủ một chút chắc chắn không chịu nổi đâu."

"Ừm." Lâm Diệu dời ghế dựa lại cạnh tường, đầu dựa vào tường, cậu thật sự buồn ngủ kinh khủng luôn, "Tôi ngủ một chút, nửa tiếng nữa cậu gọi tôi dậy nha."

"Được."

Nửa tiếng sau Tiểu Lý không gọi cậu, lúc hơn 5 giờ sáng Lâm Diệu cảm giác có người vỗ vỗ cậu.

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Lý đang cười với cậu: "Anh cậu tỉnh rồi, có thể nói chuyện."

Lâm Diệu đứng dậy từ trên ghế cả người lập tức tràn trề năng lượng, nhào đến bên giường Quan Trạch: "Quan Trạch?"

"Ừm." Sắc mặt Quan Trạch vẫn còn chút tái nhợt nhưng nhìn qua đã tươi tắn hơn hôm qua nhiều còn đang cố cười với cậu.

"Ôi anh đừng cười nữa, không đẹp tí nào," Mũi Lâm Diệu có hơi cay cay, sờ sờ chóp mũi Quan Trạch, "Anh biết em là ai không?"

"Di truyền được ghê ta," Quan Trạch nhắm mắt cười cười, giọng vẫn rất thấp, có chút khàn, "Em là đạo trưởng."

"Em đang nghiêm túc đó!" Lâm Diệu nhíu mày.

"Lâm Diệu."

"Úi," Lâm Diệu cười vui vẻ, "Không mất trí vẫn còn nhận ra em."

"Quầng thâm mắt." Mắt Quan Trạch hé ra một khe hở nhìn cậu.

"Không sao đâu, em đánh một giấc là bình thường lại ngay" Lâm Diệu chống tay xuống giường, tươi cười mà tiến gần lại bên tai hắn, "Anh biết không?Anh đang gắn ống dẫn nước tiểu á."

"Em ngưỡng mộ à?" Quan Trạch nhẹ giọng nói.

"Cút đi." Lâm Diệu quay đầu lại nhìn Tiểu Lý một cái, "Hôm nay phải rút rồi, lát nữa không có ai em phải xem thử mới được…"

Tình trạng sau khi phẫu thuật của Quan Trạch không tệ, sau khi bác sĩ đến kiểm tra không có vấn đề gì, buổi sáng được đưa vào phòng bệnh, thiết bị theo dõi sau một ngày cũng có thể tháo ra.

Lâm Diệu rửa mặt, thần thanh khí sảng mà ngồi bên giường bệnh, chờ đến sau khi Tiểu Lý ra ngoài cậu mới nhẹ chân nhẹ tay vén chăn của Quan Trạch lên.

"Khoảng thời gian này em nhịn đi." Giọng của Quan Trạch còn hơi vỡ nhưng trong giọng nói đã khôi phục lại sự hài hước bình thường.

"Không nhé, ngày nào em cũng tuốt hết đó, không nghẹn được đâu," Lâm Diệu liếc mắt nhìn hắn, "Em xem thứ cái ông dẫn nước tiểu này cắm vào kiểu gì cái đã, anh thấy đau không?"

"Không thấy."

Lâm Diệu sợ có người đột nhiên vào nên chỉ nhìn thoáng qua thật nhanh phía dưới của Quan Trạch rồi lại đắp chăn lên, sau đó mới nói một câu: "Má nó, em không nhìn rõ."

"Lúc rút ra em nhìn lại đi."

Ý tá rút ống dẫn nước tiểu rất nhanh nhẹn, vén chăn lên, khử trùng, lưu loát liền mạch mà rút ra. Vì Lâm Diệu ngại nên lúc ngó lại nhìn có hơi chậm kết quả chờ đến khi cậu ngó qua thì y tá đã đắp chăn lại rồi, điều này làm Lâm Diệu cực kì thất vọng.

"Lát nữa nếu có muốn đi vệ sinh thì anh nhịn một chút," Y tá dặn dò Quan Trạch, "Cảm thấy không chịu được nữa thì hãy tiểu, chắc là sẽ hơi đau, lát là hết thôi."

"Sao lại đau! Đau vậy còn tiểu ra được không ạ?" Lâm Diệu vừa nghe thấy thì lo lắng, suýt chút nữa là cậu nói cứng lên chưa chắc đã tiểu được huống chi là đau.

"Cho nên mới bảo nhịn đến không chịu được hãy tiểu đó, gắn cái ống cả đêm chắc chắn sẽ không thoải mái, qua một lúc là ổn thôi, đừng lo." Y tá nói xong thì lại nhìn máy theo dõi, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Diệu ngơ ra cả buổi mới quay đầu sang nhìn Quan Trạch: "Anh muốn đi tiểu không?"

"Không muốn." Quan Trạch cười cười, "Bị cổ nói có hơi sợ luôn rồi."

Lúc Lâm Diệu đang nghỉ coi nên an ủi hắn chút như nào thì y tá lại đi vào đưa cho Lâm Diệu một cái bình nhỏ: "Cái này cậu biết dùng không?"

"Cái này là cái gì?" Lâm Diệu nhìn đồ trong tay.

"Bơm thực tràng," Y tá giải thích cho cậu, "Sau khi phẫu thuật có thể đi nặng sẽ hơi khó, sẽ trướng dùng cái này thì thông ngay."

"Vợ ơi," Lâm Diệu ngồi xuống mép giường, huơ huơ cái bình trong tay, "Bơm thực tràng này."

"Ừm, anh biết," Quan Trạch nhìn cậu, "Em đắc ý cái gì cơ chứ."

Lâm Diệu nhìn nhìn ra ngoài cửa, Tiểu Lý đi lấy đồ bệnh nhân vẫn chưa về, tay cậu chống xuống giường cười hi hi cả buổi trời: "Cái này tốt lắm, em phải tự mình cắm vào cho anh."

Quan Trạch bất đắc dĩ cười cười: "Em chỉ có mỗi cái tiền đồ này."

Tinh thần Quan Trạch không tệ lắm nên tâm trạng của Lâm Diệu cũng tốt không chịu được, cậu vui vẻ hài lòng mà ngồi xuống: "Chuyện này ấy à tuy là chả tốt lành gì nhưng mà em bằng lòng, cái loại cảm giác này anh hiểu không?"

"Hửm?"

"Ngay lúc anh yếu ớt nhất, cần có người chăm sóc nhất," Lâm Diệu nắm lấy tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Có em ở bên cạnh anh." ——

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Chắc là chương này sẽ có bug á vì cái bệnh viện nọ mãi không trực tuyến nên không hỏi rõ ràng được, cuộc phẫu thuật của mợ tui thì lâu quá rồi tui không nhớ rõ chỉ có thể viết dựa trên cuộc phẫu thuật của ông tôi thôi. Nhưng phẫu thuật không giống nhau hơn nữa ông tui còn là một ông lão nữa, cho nên nếu mà có bug thì cứ giả vờ như hông biết đi nha, dù sao thì trọng điểm của chúng ta đâu phải là cuộc phẫu thuật của Quan Trạch, đâu phải là cuộc phẫu thuật của Quan Trạch làm kiểu gì, ahahahhahaha!

Úi, có bạn nhỏ hỏi là có phải là sắp hoàn rồi không, đúng là sắp hoàn rồi có điều vẫn còn một khoảng thời gian nữa, tui biết cảm giác tồn tại của ba Lâm có hơi thấp…… hì hì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui