Tôi hơi tức giận, cảm thấy đám người kia đang phá hoại uy tín và trật tự do một tay Thẩm Độ thành lập và tôi thì vẫn đang cố gắng giữ gìn. Thế là tôi lập tức đi tới chỗ bọn chúng, còn chưa đi đến nơi, tên Hỏa Vũ Cửu Thiên kia lại giết một người nữa.
Chính là gã newbie Bạch Hiểu Trì tôi mới biết một thời gian trước.
Có vẻ trước đây hắn chưa bao giờ bị người khác giết. Hắn đánh một dấu hỏi biểu thị không hiểu, sau đó biến thành một luồng ánh sáng, hai ba giây sau lại đi ra từ điểm hồi sinh.
Hỏa Vũ Cửu Thiên không nói lời nào, lại vung tay chém một đao tới.
Kể cả không phải lúc mới đi ra từ điểm hồi sinh, với cấp bậc của hắn, cho dù là đầy máu thì chắc cũng không chịu nổi một đao này. Vì vậy, đương nhiên hắn lại bị giết lần nữa.
Không biết đã hiểu rõ tình hình hay chưa, nhưng Bạch Hiểu Trì vẫn không rút kinh nghiệm, lại tiếp tục lựa chọn hồi sinh ngay. Hắn không biết bắt chước người bị giết lúc trước, đại khái bởi vì không biết nguyên nhân mình bị giết, sợ bị giết thêm một lần, mất điểm kinh nghiệm, rơi mất trang bị, người đó vẫn để cái xác mình nằm yên một chỗ.
May là đến bây giờ Bạch Hiểu Trì vẫn là một người mới chơi với hai bàn tay trắng, trên người cũng không có trang bị gì, cùng lắm cũng chỉ mất mấy trăm đồng LK mà thôi.
Lần thứ ba hắn xuất hiện tại điểm hồi sinh, Hỏa Vũ Cửu Thiên hừ một tiếng, lại một đao chém tới. Lần này cuối cùng tôi cũng đuổi kịp đến nơi và vung kiếm cản lại.
Tôi hỏi: "Ngươi giết đủ chưa?"
"Thẩm Độ".
"A, Thẩm đại ca lên rồi".
"Thẩm Độ, cho bọn chúng một bài học".
Người xem xung quanh lại bắt đầu kêu lên. Hỏa Vũ Cửu Thiên thu hồi đao, nhìn tôi: "Ngươi chính là Thẩm Độ? Ngưỡng mộ đã lâu".
Ngưỡng mộ đã lâu mà còn dám giết người trong thành phố của tôi? Tôi cười cười: "Nói hay lắm. Không biết vì sao huynh đệ lại đại khai sát giới?"
Hỏa Vũ Cửu Thiên nói: "Cũng không có gì, chẳng qua lúc ở thôn của người thú, tao bị một gã họ Bạch chơi khăm, không những cướp mạng con quái tao đang đánh mà còn nhặt mất một cây rìu chiến tao đánh ra. Tao không nguôi được mối hận này, cho nên nhìn thấy thằng nào tên có chữ Bạch là lại phải cho nó một trận".
Đây cũng không phải chuyện gì quá to tát. Rìu chiến là loại trang bị quá tầm thường, không phải cực phẩm, mà ngay cả thượng đẳng cũng chưa tới, vậy mà lại hùng hổ đi giết người như vậy? Người này đúng là quá càn rỡ.
Tôi hơi nhíu mày: "Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu như chỉ là trả thù thì ta mặc kệ. Nhưng ngươi lạm sát người vô tội như vậy, hơn nữa còn chặn ở điểm hồi sinh để giết người, đã hỏi xem ta có cho phép hay không chưa?"
Người xem cùng ồn ào phụ họa.
Hỏa Vũ Cửu Thiên cười to một trận: "Hỏi mày? Mày cho rằng hiện này nơi này vẫn là thiên hạ của ngươi à? Bây giờ tao hỏi xem, mày cho phép thì sao? Không cho phép thì sao? Hôm nay tao cứ giết người ở đây đấy, mày muốn làm gì tao?"
Hắn đánh ra câu này, kênh chat chung lập tức trở nên yên tĩnh.
Mới hai ba ngày không lên mạng, chẳng lẽ trời đã sập rồi à?
Tôi nói: "Ta bắt ngươi phải xin lỗi những người chơi vô tội bị ngươi giết chết, hơn nữa bồi thường thiệt hại cho họ".
"Bắt tao xin lỗi?" Hỏa Vũ Cửu Thiên vung trường đao trên tay, đột nhiên một ngọn lửa bốc lên trên thân đao, không ngờ lại là vũ khí mang thuộc tính lửa cấp bốn trở lên. Hắn vẫn cười to: "Trước hết thắng được thanh đao trong tay tao đã".
Tôi cũng cười: "Thế thì có gì khó?" Tôi đưa tay chỉ sân đấu bên cạnh: "Mời!"
Hắn cười càng kiêu ngạo hơn: "Ai nói phải đến sân đấu? Ai nói phải solo với mày?"
Hắn vung tay lên, bảy tám thủ hạ đã bao vây tôi lại.
Tôi nhíu mày. Game online luôn rất chú trọng tính cân bằng của trò chơi, LK không phải ngoại lệ. Nếu như một đấu một thì với cấp bậc, trang bị, cộng thêm kĩ năng sử dụng của tôi, quả thật trong máy chủ này không ai có thể địch lại tôi. Nhưng nếu như bị vây đánh thì lại rất khó nói.
Bảy tám người trước mặt đều từ cấp sáu mươi trở lên, đều là nghề nghiệp chiến đấu, hơn nữa xem ra cũng không phải tay mơ, có lẽ phối hợp với nhau sẽ không quá kém.
Nói thật, ba bốn tên thì tôi còn có thể thắng miễn cưỡng, năm tên chính là cực hạn. Tám tên, nếu thật sự đánh nhau thì tôi chết chắc.
Hỏa Vũ Cửu Thiên cười to, nói: "Hôm nay cho dù không tìm được tên họ Bạch đó, nhưng có thể giết chết Thẩm Độ, tao cũng sẽ trút được cục tức này".
Hình như dưới sự cai trị của Thẩm Độ, những người này cũng đã nhẫn nhịn rất lâu rồi. Nhưng tôi không rõ, trước giờ vẫn nhẫn nhịn, vì sao hôm nay bọn chúng lại bùng nổ, dám ngang nhiên thách thức Thẩm Độ như vậy?
Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng lúc như thế này tôi cũng không thể thua về khí thế được.
Tôi chậm rãi nâng kiếm lên, tiến vào trạng thái chiến đấu, mái tóc đen sẫm và áo choàng trắng như tuyết cùng bay phần phật trong gió sau lưng: "Lời này chờ các ngươi đánh thắng ta rồi hãy nói".
Bọn chúng tạm thời lại không ai dám tấn công trước, chỉ đồng loạt cầm vũ khí trên tay dồn sức chờ cơ hội, vây quanh người tôi.
Bầu không khí hết sức căng thẳng, người xem xung quanh lại lùi ra xa hơn một chút vì sợ bị chiến đấu lan đến. Chỉ có Bạch Hiểu Trì lại chen vào, rút pháp trượng ra đứng sau lưng tôi.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra một chút, bao gồm cả tôi. Tên nhóc này lại định làm trò gì?
Kênh tán gẫu chung lại yên lặng một hồi, sau đó mới có người thảo luận: "Tên kia muốn làm gì?"
"Muốn giúp Thẩm Độ à?"
"Thẩm Độ đâu cần hắn giúp? Đúng là không biết lượng sức".
"Đúng vậy, xem ra tên pháp sư đó còn không đến cấp hai mươi"
Tôi nhíu mày: "Bạch Hiểu Trì, bạn tránh ra xa một chút".
"Không", hắn trả lời chém đinh chặt sắt.
"Chỉ có mấy thằng dặt dẹo này, không cần bạn phải hỗ trợ".
"Cần hay không là chuyện của bạn, giúp hay không là việc của tôi". Hắn nói. "Tôi biết tôi quá gà, không thể giúp gì được bạn, nhưng bảo tôi đứng bên cạnh xem thì tôi không làm được. Huống chi đây không phải Huống chi của bạn, bọn chúng vừa mới giết tôi xong".
"Sẽ chết đấy, đồ ngốc".
"Sợ cái gì, có phải chưa chết bao giờ đâu". Không ngờ hắn lại còn cười: "Có khi hôm nay tôi sẽ có thể phá vỡ kỷ lục một ngày chết tám lần của chính mình".
Nhìn thấy hắn cười, tâm tình tôi cũng thả lỏng hơn: "Ờ, không sai. Cùng lắm là chết chứ gì". Tôi cười, quay mặt về đám gã Hỏa Vũ Cửu Thiên, hào khí ngút trời: "Nào, nhào vô đi!"