Có Người Đến Gần, Có Người Rời Xa

Ngày hôm sau đi làm, tôi lại thử gọi tới phòng làm việc của Hướng Thiên Hàng. Vẫn là cô thư ký kia bắt điện thoại, giọng nói vẫn rất lịch sự, tao nhã, nhưng rõ ràng đã lạnh nhạt hơn hôm qua mấy phần. Tôi thở dài, lúc định dập máy thì cô ấy đột nhiên ngừng lại một chút, rồi hỏi:
- Thật ngại quá, xin hỏi chị vừa nói là tạp chí nào?
- Là XX Phong Thượng ạ!
Cô ấy lại ngừng tiếp khoảng một, hai giây rồi hỏi tiếp:
- Xin được hỏi chị tên là gì ạ?
Tôi hơi nghi hoặc, còn chưa xác định sẽ tiếp nhận cuộc phỏng vấn hay không, thì cần gì phải hỏi cả tên tuổi của tôi? Nhưng tôi vẫn trả lời:
- Tôi là Hoa Thất ạ!
- Ừm. Cô thư ký nói tiếp: - Nếu phỏng vấn trong một tiếng thì ok. Vậy đi, để tôi hỏi lại tổng giám đốc, sắp xếp thời gian rồi sẽ gọi lại cho chị. Xin chị cho biết số điện thoại.
Thái độ cô ta tự nhiên chuyển biến khiến tôi nhất thời ngẩn ra. Đến khi bên kia giục:
- Hoa tiểu thư?
Tôi mới vội vàng đưa số điện thoại cho cổ.
Sau khi cúp điện thoại, tôi ngã người ra ghế, thở dài một hơi.
A Tầm rót cho tôi cốc nước:

- Không được thì thôi chị, dù sao Tô San cũng đâu làm được, nếu cô ta muốn nhân việc này mà kiếm chuyện với chị, em sẽ nói thay cho.
Tôi cười, nhận lấy cốc nước:
- Bọn họ đồng ý rồi.
A Tầm ngẩn ra:
- Hả? Cái gì?
- Bọn họ đồng ý phỏng vấn rồi. Tôi lặp lại. - Lát nữa sẽ gọi lại báo thời gian.
A Tầm không tin nhìn tôi, nhíu mày, rồi cười rộ lên:
- Chị Thất, đúng là nhìn không thấu nha, chị thế mà thật sự làm được rồi.
- Chị chỉ gọi điện thoại thôi, có lẽ là may mắn, đúng lúc Phương Thiên Hàng đang cần một tạp chí để tuyên truyền.
A Tầm cười:
- Tóm lại, chịu để chúng ta phỏng vấn là tốt rồi.
- Ừm. Tôi gật đầu, Tuy rằng chị thấy thái độ của bọn họ hơi kỳ nhưng có thể hoàn thành tốt cuộc phỏng vấn này là được rồi.
Một lát sau, thư ký của Phương Thiên Hàng gọi lại hẹn tôi 3h chiều tới công ty của họ. Bởi vì đối phương chỉ cho phép phỏng vấn một tiếng, tôi sợ đến lúc đó tôi lại không hỏi đúng trọng tâm thì sẽ lãng phí mất cơ hội. Thế nên, tôi định nói chuyện với Tô San, để em ấy tự đi phỏng vấn.
Sau khi A Tầm biết chuyện, liền bày ra một vẻ mặt như gặp phải đứa ngốc, thở dài nặng nề, chat trên MSN:
- Chị nghĩ chị làm vậy thì cô ta sẽ cảm kích chị sao? Chỉ sợ đến lúc phỏng vấn xong, ngay cả tên của chị cũng không được nhắc tới.
- Chị cũng vốn không làm được gì mà. Tôi trả lời.
A Tầm gõ lại một hàng dấu chấm.
Tôi thì chỉ cười.
Mặc dù Tô San có chỉa mũi dùi vào tôi đi chăng nữa, nhưng nói sao thì giờ em ấy cũng đang là cấp trên của tôi, không cần thiết phải khiến cho mối quan hệ giữa hai bên trở thành thù địch. Hơn nữa, tôi nghĩ nếu tôi nhượng lui vài bước, em ấy sẽ biết tôi không có ý muốn tranh đoạt gì với em ấy, sau đó có thể yên ổn làm việc với nhau.
Kết cục, lúc 3h, Tô San gọi điện cho tôi, vội vàng giục tôi nhanh chóng tới công ty của Phương Thiên Hàng.
Tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn lâp tức chạy qua. Tô San đang đứng ở cửa chờ tôi, vẻ mặt nôn nóng, sốt ruột.
- Sao thế? Tôi hỏi.
Em ấy cười gượng:

- Thư ký của họ nói là hẹn với Hoa tiểu thư, những người khác không được.
Tôi ngớ người:
- Gì nữa vậy? Chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi, nếu đã đồng ý thì ai làm không được?
- Khoan nói mấy chuyện này đã, nhanh lên đi. Lỡ một hồi họ lại muốn người khác nữa. Tô San nói, vội vàng tới thang máy.
Tôi cũng nhanh chóng đi theo.
Trên đường đi không ai nói gì, đến khi ra khỏi thang máy, Tô San đã tươi cười trở lại. Sự nôn nóng sốt ruột vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Mọi chuyện sau đó cũng khá thuận lợi, cô thư ký kia cũng không gây khó dễ gì nữa cả, chỉ xã giao mấy câu rồi dẫn chúng tôi tới phòng tổng giám đốc.
Từ trước tới giờ, tôi rất ít khi giao tiếp với kiểu người này, hơn nữa còn nghe đâu Phương Thiên Hàng là thành danh sau một đêm, nên trong lòng tôi không tránh được có một vài thành kiến. Nên sau khi tới phòng làm việc của Phương Thiên Hàng, tôi có phần bất ngờ.
Cả phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, bài trí đơn giản nhưng lại không mất đi lịch sự, cộng thêm một vài bức thủy mặc trang trí vừa đủ, khiến căn phòng càng thêm trang nhã.
Ngay cả bản thân của Phương Thiên Hàng cũng khiến tôi bất ngờ.
Tôi vốn cho rằng, với thân phận của anh ta, thêm ấn tượng từ mấy lần gọi điện thoại, thì tôi ngỡ anh ta là kiểu người huênh hoang ngông cuồng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Trong tư liệu nói anh ta ba mươi tám tuổi, nhưng bề ngoài lại trông trẻ hơn nhiều, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi. Dáng người tầm thước, đường nét trên gương mặt cũng rất nhu hòa, nổi lên phong phạm của dân trí thức. Nói chung, nếu trên đường mà đụng phải người này, rồi nói là ông trùm kinh doanh thì tôi thà tin rằng đây là một giáo viên còn hơn.
Anh ta tiếp đãi chúng tôi rất lịch sự, nói năng nho nhã, lúc anh ta trả lời các câu hỏi của Tô San thậm chí còn phải nói là xuất khẩu thành chương luôn.
Tuy rằng trước đó bị chậm trễ một chút nhưng bài phỏng vấn hoàn thành vẫn rất thuận lợi.
Chúng tôi đứng dậy cáo từ.
Phương Thiên Hàng bắt tay chúng tôi, rồi đưa một tấm danh thiếp cho tôi, cười nói:

- Hoa tiểu thư, sau này nếu có gì cần đến tôi, thì cứ gọi vào số này.
Tôi ngớ người, không hiểu anh ta có ý gì, chỉ có thể chớp mắt nhìn, quên cả việc nhận danh thiếp.
Tô San vốn đã đi tới cửa, lúc này đứng lại khẽ ho một tiếng.
Tôi mới hoàn hồn, vội cầm lấy danh thiếp của Phương Thiên Hàng, gật đầu cảm ơn rồi cùng Tô San ra ngoài.
Mãi đến khi đã ra khỏi tòa cao ốc đó, tôi vẫn còn ngẩn ra.
Người này có ý gì? Chúng tôi chỉ là lần đầu gặp mặt?
Tô San hỏi:
- Thì ra chị Thất quen biết với Phương Thiên Hàng hả?
- Không hề quen. Tôi lắc đầu.
- Ồồồ. Nàng kéo giọng, nhướng mày lên nhìn tôi rồi cười thành tiếng:
- Thật là nhìn không ra nha.
Nhìn em ấy cười như vậy, tôi bỗng cảm thấy lạnh hết cả lưng.
Có lẽ A Tầm và Tiểu Lâu nói không sai, cho dù cho tôi không muốn thì trong lúc vô ý cũng đã kết thù mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận